Nghe Khưu Dĩnh Ninh nói, Mộc Tịnh Kỳ bất giác mỉm cười, trong lòng cô giờ đây không còn bất kỳ nỗi nghi ngờ hay băn khoăn nào nữa, ngược lại còn vô cùng tin tưởng và có cảm giác muốn dựa dẫm.1
Ngày được Khưu Dĩnh Ninh và cha mẹ Khưu đưa ra khỏi ngôi nhà địa ngục, bước ra khỏi cuộc sống tăm tối, Mộc Tịnh Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy được ánh sáng hạnh phúc.
Khi Cát An xuất hiện, Mộc Tịnh Kỳ lại tự ti lui về một góc, không dám thừa nhận những hạnh phúc mình đang có, để rồi rời xa mái ấm che chở cô đến một nơi xa lạ tự mình gồng gánh.
Cứ tưởng đơn độc phải một mình chống chọi tất cả, Khưu Dĩnh Ninh lại chấp nhận từ bỏ những thứ tốt đẹp anh đang có để bước vào cuộc sống của cô, cho cô thấy ánh mặt trời anh mang tới chưa bao giờ tắt.
Rồi một lần nữa, cũng chính vì không buông bỏ được suy nghĩ mình là người đến sau và là người thứ ba xen vào mối quan hệ giữa Khưu Dĩnh Ninh và Cát An, Mộc Tịnh Kỳ lại nản chí muốn lùi bước.
Và cuối cùng, Khưu Dĩnh Ninh vẫn kiên định ở bên cạnh Mộc Tịnh Kỳ, chỉ cần cô lùi một bước, anh liền tiến đến hai bước, kể cả khi cô có ý định từ bỏ, anh vẫn chưa từng cho cô cơ hội để thực hiện.
Hai dòng nước mắt lặng lẽ chảy dài trên mặt Mộc Tịnh Kỳ, cô đã từng nghĩ bản thân mình rất mạnh mẽ, có thể tự chống đỡ mọi thứ, kể cả việc chấp nhận mình là người thua cuộc trong chuyện tình cảm.
Nhưng cô thật lòng thích Khưu Dĩnh Ninh, cô thật sự xem cha mẹ Khưu và anh là gia đình của mình.
Nhớ đến chuyện đêm qua, Mộc Tịnh Kỳ đã tự hỏi nếu như Cát An cùng ai đó vượt quá giới hạn, mà người đó lại là Khưu Dĩnh Ninh, vậy cô có bao nhiêu dũng khí để thừa nhận hiện thực?
Cô căn bản không thể...!
Kiếp này Mộc Tịnh Kỳ sinh ra đã là một sai lầm, là một gánh nặng, nếu mang thêm tiếng xấu là kẻ ích kỷ, là kẻ thứ ba,...!cũng không thành vấn đề.
Ít ra, cô có thể sống thật với nỗi lòng của chính mình, sống với tình yêu và gia đình đang thuộc về mình.
Cô không muốn khi cuộc đời này kết thúc, ngay cả mùi vị của hạnh phúc và yêu thương cũng không được nếm trải.
Suy nghĩ thông suốt, Mộc Tịnh Kỳ tự xóa đi những cảm xúc tiêu cực trong mình, cô không chút chần chừ cúi đầu đặt lên môi Khưu Dĩnh Ninh một nụ hôn.
Trước hành động bất ngờ của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh kinh ngạc đến ngớ người, hai khóe môi tựa như bị một lực vô hình kéo lên cao, anh ngây ngốc hỏi: “Em làm gì đấy?”
Vẻ mặt Mộc Tịnh Kỳ vẫn điềm nhiên, nhẹ nhàng đáp: “Em không thể mang tiếng nhưng không có miếng.”
Chớp mắt, Khưu Dĩnh Ninh ngồi bật dậy đối diện Mộc Tịnh Kỳ, biểu cảm anh lộ rõ dù kiềm nén vẫn không giấu được sự phấn khích hiện hữu.
Mộc Tịnh Kỳ còn chưa ý thức được chuyện gì thì anh đã vươn hai tay ra, nắm lấy hai bàn tay cô một cách trân trọng.
Vừa thấy nụ cười thẹn thùng trên môi Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ lập tức ngửi được mùi không lành.
Đầu anh hơi cúi, giọng nói thỏ thẻ lại chứa đầy ý cười: “Chỉ cần em muốn, bất cứ khi nào anh cũng đã chuẩn bị tinh thần xong.”1
Cổ họng Mộc Tịnh Kỳ như bị gì đó vướng lại, nghẹn đến không nói nên lời.
Người con trai cách đây chỉ