Không hoa, không nhẫn, không có lời cầu hôn “Em có đồng ý lấy anh không?”.
Thế nhưng, Mộc Tịnh Kỳ lại cam tâm tình nguyện gật đầu đồng ý, bởi cô tin tưởng vào tình yêu của Khưu Dĩnh Ninh dành cho cô, tin anh có thể mang đến cho cô hạnh phúc như anh hứa.
Nếu một ngày nào đó, kết quả không như Mộc Tịnh Kỳ mong muốn, cô vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận, vì thanh xuân rạng rỡ của cô đều nhờ Khưu Dĩnh Ninh mà có.
Dù quyết định hơi gấp gáp nhưng Khưu Dĩnh Ninh không hối hận, ngay thời điểm này anh không muốn mối quan hệ của mình và Mộc Tịnh Kỳ chỉ ràng buộc qua lời nói.
Anh muốn pháp luật thừa nhận, bất kỳ ai cũng không được phép xen vào giữa anh và cô, chuyện chia tay cũng sẽ không thể tùy tiện diễn ra.
Cứ ngỡ việc đăng ký kết hôn phải tạm dời lại, nhưng khi biết mẹ Khưu mang theo cả sổ hộ khẩu gốc, không chỉ Mộc Tịnh Kỳ mà Khưu Dĩnh Ninh cũng kinh ngạc không kém.
Mẹ Khưu không nói, cha Khưu không nói, không ai biết được ông bà nôn nóng có con dâu và cháu nội đến mức trước khi đến đây đã nghĩ đến chuyện ép Khưu Dĩnh Ninh cầu hôn Mộc Tịnh Kỳ.
Kết thúc lễ tốt nghiệp, đầu giờ chiều Khưu Dĩnh Ninh cùng Mộc Tịnh Kỳ đến Cục dân chính.
Lúc đến trước cửa chính ra vào, Mộc Tịnh Kỳ không nhịn được khựng bước vội níu tay đang nắm của Khưu Dĩnh Ninh lại.
Bắt gặp sắc mặt lo lắng của Mộc Tịnh Kỳ, Khưu Dĩnh Ninh không những không thèm trấn an, ngược lại còn giở giọng đe dọa: “Anh cảnh cáo em, dám có ý nghĩ bỏ của chạy lấy người, anh sẽ ăn vạ sống chết ở đây.”1
Tinh thần đang căng như dây đàn của Mộc Tịnh Kỳ bị Khưu Dĩnh Ninh làm cho mềm lại.
Cô bật cười bất lực, khổ tâm phân trần: “Không phải, em chỉ muốn xác nhận lần nữa, anh chắc chắn sẽ không hối hận khi kết hôn với em chứ?”
Đôi mày Khưu Dĩnh Ninh hơi cau lại, không thèm tranh chấp, chỉ nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Em tự tin khẳng định anh sẽ hối hận?”
Nghe xong, Mộc Tịnh Kỳ đột nhiên tự ti hẳn với trí tưởng tượng của mình, cuối cùng cũng phải chịu thua Khưu Dĩnh Ninh, cùng anh vào trong đăng ký kết hôn.
Sau khi hoàn thành xong các thủ tục, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ chính thức ký tên xác nhận vào giấy chứng nhận kết hôn.
Quá trình thực hiện đăng ký rất nhanh gọn, đến khi bước ra khỏi cửa Cục dân chính, cầm chắc trên tay giấy hôn thú, Khưu Dĩnh Ninh liền nở một nụ cười đắc thắng.
Đến khi mọi thứ đã xong xuôi, Mộc Tịnh Kỳ vẫn chưa khỏi hồi hộp.
Khác hẳn với cô, Khưu Dĩnh Ninh ung dung thản nhiên, nhìn thấy cô lo đến cười không nổi, anh còn cố ý buông lời trêu: “Từ nay, em đã là cô Khưu của anh.
Đặc quyền là được nuôi anh và cởi quần lót của anh.”1
Mộc Tịnh Kỳ giật thót mình, vội vã xoay tới xoay lui sợ có người nghe thấy.
Cô xấu hổ đánh vào cánh tay Khưu Dĩnh Ninh răn đe, chuyện riêng tư này vào miệng anh chẳng khác