Ba năm lặng lẽ trôi qua, những tưởng đã rất lâu nhưng thực chất lại vô cùng nhanh, nhanh đến mức khi dừng bước nhìn lại, trên đầu cha mẹ xuất hiện tóc bạc, đứa trẻ đỏ hỏn còn bế trên tay ngày nào đã nói cười suốt ngày.
Mẹ Khưu từ lúc Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ lên cấp ba đã lui về làm nội trợ, nay cha Khưu cũng đến tuổi về hưu.
Con trai Cát An mới đó đã lên cấp 1, con trai Diêu Diêu ngày nào đã bắt đầu đi học mẫu giáo.
Suốt ba năm nay, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ đều có công việc ổn định, vẫn luôn cùng nhau từng ngày phấn đấu cho tương lai.
Tựa như nhân duyên khó dứt, Khưu Dĩnh Ninh được quay về làm việc ở trụ sở nghiên cứu của đại học quốc gia, còn về phần Mộc Tịnh Kỳ xin vào làm việc ở công ty nước ngoài với vị trí chuyên gia dinh dưỡng.
Càng trưởng thành, công việc càng bận rộn, thời gian dành cho gia đình cũng dần ít hơn.
Nhất là Khưu Dĩnh Ninh, vì tính chất công việc nên lúc nào cũng đầu tắt mặt tối ở phòng thí nghiệm, có khi cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi.
Bù lại, Mộc Tịnh Kỳ vẫn luôn giúp Khưu Dĩnh Ninh vun vén gia đình, chăm sóc cha mẹ Khưu, làm tròn trách nhiệm của một người vợ, một người con dâu mà chưa từng một lời than vãn.
Nếu như ngày trước Khưu Dĩnh Ninh luôn có tư tưởng yêu thương, bảo vệ Mộc Tịnh Kỳ thì giờ đây, anh lúc nào cũng cảm thấy có lỗi vì không thể dành thời gian cho cô.
Vậy mà, Mộc Tịnh Kỳ không hề trách móc, cũng chẳng bóng gió khi Khưu Dĩnh Ninh để tâm quá nhiều vào công việc.
Có những hôm anh đi làm về muộn, cô vẫn thức chờ cửa, cuối tuần anh có việc ở trường cô sẽ luôn đến đón, tận dụng chút ít thời gian còn lại để ở bên anh.
Mộc Tịnh Kỳ sinh ra vốn đã là một đứa trẻ thiếu thốn từ tình thương đến vật chất, thế nhưng cô chưa từng đòi hỏi.
Mộc Tịnh Kỳ của hiện tại chỉ muốn có thể ở bên cạnh người mình yêu, báo hiếu cho cha mẹ.
Dẫu nói rằng Mộc Tịnh Kỳ phải chịu thiệt nhưng cô vẫn không hề cảm thấy buồn hay nuối tiếc bất kỳ điều gì.
Kể từ ngày yêu đương hẹn hò, đến khi được pháp luật thừa nhận là vợ chồng, dù chịu áp lực từ cuộc sống hay công việc, Khưu Dĩnh Ninh vẫn luôn nhường cô một bước.
Hơn bảy năm yêu nhau, giữa cả hai gần như không có một trận cãi vã, hai chữ “chia tay” không hề tồn tại.
Mỗi người nhường nhau một chút, chịu hạ cái tôi nghĩ cho đối phương, thứ gọi là khoảng cách sẽ không có cơ hội xen vào.1
Đầu tháng mười, Khưu Dĩnh Ninh có chuyến công tác ở thành phố khác, buổi tối trước ngày anh đi, Mộc Tịnh Kỳ đã giúp anh chuẩn bị xong hành lý.
Qua bảy giờ anh đi làm về tới, chưa kịp thấy hình thì tiếng đã lồng lộng: “Cô Khưu yêu dấu, anh về rồi!”
Trong phòng khách, cha Khưu đang xem tin tức thời sự, mẹ Khưu ngồi cắn hạt dưa.
Nghe tiếng oang oảng, hai ông bà không hẹn cùng đưa mắt