“Hy vọng mười năm nữa, cô bạn ngồi bàn trên có thể ngồi cùng tôi ở chỗ đăng ký kết hôn, cô gái nằm giường trên có thể cùng tôi nằm chung một giường.”
Những dòng chữ nguệch ngoạc ngây ngô trên trang sổ lưu bút năm mười bảy tuổi, đối với người khác đó có thể là suy nghĩ nhất thời thoáng qua, nhưng đối với Khưu Dĩnh Ninh lại là một lời khẳng định cho khát vọng trong tương lai.
Mười năm...!một thập kỷ, thời gian đủ dài để khiến cuộc sống và lòng dạ một con người thay đổi.
Khưu Dĩnh Ninh cũng không ngoại lệ, ngay cả tình cảm của anh dành cho Mộc Tịnh Kỳ đã chuyển từ thích sang thương.
Khưu Dĩnh Ninh dành ra mười năm để biến mong ước thành sự thật, mười năm phấn đấu để đổi lấy hạnh phúc cả đời.
Anh đã chứng minh cho người khác thấy, ước mơ không phải để ảo tưởng, mà là động lực để phấn đấu đạt được mục tiêu.
Buổi tối của mùa hè tháng năm, trong không gian bữa tiệc ấm cúng, ánh sáng từ đèn chùm trên trần nhà rũ xuống tỏa ra lung linh.
Hai trăm quan khách có mặt đầy đủ, đồng bộ hướng mắt về trung tâm trong hội trường.
Trên sân khấu chính, Khưu Dĩnh Ninh mặc vest đen, cổ áo sơ mi đeo nơ lịch lãm, trên môi lộ ra nụ cười rạng rỡ, phản chiếu trong ánh mắt dịu dàng là cả “tương lai”.
Đứng đối diện Khưu Dĩnh Ninh, Mộc Tịnh Kỳ mặc váy cưới trắng cổ điển dài tay, vừa thanh lịch lại vừa thuần khiết.
Theo lối trang điểm nhẹ nhàng, đội khăn voan trắng, không quá sắc sảo cũng không quá nổi trội, nhưng Mộc Tịnh Kỳ lại dễ dàng thu hút toàn bộ sự chú ý của Khưu Dĩnh Ninh.
Được chủ hôn đại diện chủ trì xong nghi thức, Khưu Dĩnh Ninh bước đến rìa sân khấu bế bé trai một tuổi mặc vest trắng trong tay cha Khưu đưa đến.
Cậu nhóc đang gắt ngủ, bị Khưu Dĩnh Ninh bế lên ánh đèn sáng, cùng với tiếng vỗ tay hô vang bên dưới khiến cậu nhóc lập tức tròn mắt ngơ ngác.
Khưu Dĩnh Ninh bế cậu nhóc quay lại chỗ Mộc Tịnh Kỳ, cô liền cười gọi: “Khôi ơi, Khôi...”
Khưu Dĩnh Khôi mở to mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Mộc Tịnh Kỳ, cậu nhóc tựa như nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng nhìn gương mặt trang điểm có phần lạ lẫm của cô liền nép vào người Khưu Dĩnh Ninh tránh né.
Trước bao ánh mắt ngưỡng mộ bên dưới sân khấu, chàng thiếu niên Khưu Dĩnh Ninh năm mười bảy tuổi ngày ấy đã hoàn thành giấc mộng hiện thực, vào năm hai mươi bảy tuổi cho Mộc Tịnh Kỳ danh chính ngôn thuận trở thành cô Khưu của riêng anh.
Tình cảm của Khưu Dĩnh Ninh rất đơn thuần, bao nhiêu tâm tư gửi ở Mộc Tịnh Kỳ chưa từng nghĩ sẽ lấy lại.
Anh có thể trở thành một người xấu, nhưng tuyệt đối không muốn làm tổn thương người con gái từng khiến anh vứt bỏ lòng tự cao mà bảo vệ.
Suốt bữa tiệc diễn ra, con trai Cát An và Diêu Diêu đều vây quanh lấy Khưu Dĩnh Khôi, tuy người lớn có chút tiếc nuối khi không được làm sui, nhưng vừa nghe Mộc Tịnh Kỳ tiết lộ bị Khưu Dĩnh Ninh dọa sinh bốn đứa, hai người bọn họ liền hào hứng mong chờ.1
Ngày Khưu Dĩnh Khôi ra đời được chào đón trong vòng tay của ông bà, cha mẹ.
Duy nhất có mẹ Khưu vừa vui vừa lo, bà sợ cháu trai bị ảnh hưởng gen của Khưu Dĩnh Ninh, sau này lớn lên sẽ trở thành một người cục súc.
Giữa lúc mọi người có dịp họp mặt, một người