Đại học B.
Ký túc xá nữ, tầng số 8, phòng 406.
“Tối nay cùng ra ngoài ăn đi, tớ mời!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người vừa lên tiếng là Tôn Tư Hàm, một nhân vật có tiếng tăm ở Đại học B.
Khi còn chưa tới Đại học B, Tôn Tư Hàm đã bắt đầu đóng phim, năm đó cô ta lấy danh hiệu hạng nhì lớp văn hóa để thi vào đại học B, nên đã dẫn tới không ít người bàn tán.
Ở một trường nghệ thuật cao cấp như Đại học B, phần lớn các cô gái đều ước mơ vào một ngày không xa sẽ có được cả tiền tài và danh vọng, được đi trên con đường đầy sao phủ kín thảm đỏ và hoa tươi.
Mà Tôn Tư Hàm lại vượt xa bọn họ.
Chúc Chúc và Tiểu Ngư nghe vậy không khỏi vui mừng, cùng nhau bàn bạc xem nên đi đâu.
“Tới khách sạn Royal Court đi, tớ đặt chỗ cho.”
Mặc dù biểu hiện ngoài mặt của cô ta vô cùng thờ ơ nhưng vẫn có thể nghe ra sự khoe khoang trong câu nói đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khách sạn Royal Court sao? Đào Yêu Yêu không thể không nhớ lại chuyện ba năm trước, cái cảm giác đáng sợ đó vẫn còn, khiến sắc mặt cô trở nên trắng bệch.
“Wow! Tư Hàm tốt thật, lại mời chúng ta tới một khách sạn hạng sang như vậy!” Chúc Chúc vô cùng hưng phấn nói.
“Có thể đổi sang nơi khác không?” Đào Yêu Yêu nhỏ giọng đề nghị.
“Sao thế? Sợ đắt à? Không cần cậu phải bỏ tiền ra đâu, tớ bao hết, yên tâm đi.” Giọng nói của Tôn Tư Hàm mang theo chút chê bai khinh thường.
Bỏ đi, Đào Yêu Yêu cuối cùng cũng thỏa hiệp, mặc kệ việc cô ta hiểu lầm ý của cô.
Mọi người thu dọn đồ đạc xong, tất cả đều đi ra ngoài, chỉ còn mình cô ở lại trong phòng.
Thời điểm mọi người đi ăn là sáu giờ tối, nên cả buổi chiều cũng chỉ có Đào Yêu Yêu ở lại ký túc xá.
Khoảng bốn giờ rưỡi, Đào Yêu Yêu mới đứng dậy rửa mặt.
Tìm kiếm hồi lâu, Đào Yêu Yêu cuối cùng cũng quyết định mặc một chiếc đầm màu xanh. Da cô vốn trắng, nên khi mặc vào bộ đồ này càng khiến cô thêm sáng hơn, cả cơ thể cô vừa tươi mới vừa dịu dàng như một trái táo xanh vừa mới hái xuống.
Cô trang điểm nhẹ nhàng, đánh má hồng, tô lên môi màu son đỏ cam, mím môi rồi mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt phượng mày ngài, xinh đẹp động lòng người, hoàn hảo như vậy, Đào Yêu Yêu rất hài lòng.
Nhìn đồng hồ đã gần tới giờ, Đào Yêu Yêu cầm điện thoại cùng chiếc túi nhỏ của mình lên, thay một đôi giày cao gót, ra khỏi cửa ký túc xá.
Trong trường không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng hôm nay Đào Yêu Yêu vẫn rực rỡ như một vì sao, khi đi ngang qua sân trường đã hấp dẫn không ít người nhìn.
Cổng trường tràn đầy xe sang, nơi này chưa bao giờ thiếu người có tiền bạc.
Nhiều người còn đang suy đoán xem người đẹp mặc đầm xanh này sẽ lên chiếc xe sang nào, Bentley sao? Hay là Porsche Cayenne? Thậm chí có người còn chăm chú nhìn theo muốn xem kết quả.
Nhưng Đào Yêu Yêu lại lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi điện cho tài xế taxi.
“Alo, tài xế, tôi đang ở cổng trường, anh ở đâu?”
“Tôi lập tức tới ngay, xe taxi màu vàng, biến số AT8812.”
Một lát sau, một chiếc taxi màu vàng khác biệt với những chiếc xe xung quanh đi tới.
Đào Yêu Yêu mở cửa, ngồi lên: “Tài xế, đi tới khách sạn Royal Court.”
Những người vẫn nhìn theo không khỏi lắc đầu, có chút thất vọng, làm thế nào cũng không ngờ người đẹp sẽ lên một chiếc xe taxi như vậy.
Khi cô tới, chỉ còn lại ba chỗ ngồi, còn tưởng rằng mình tới đúng lúc, không ngờ những người khác lại tới sớm hơn.
Đào Yêu Yêu chào hỏi mọi người, sau đó ngồi bên cạnh Tiểu Ngư.
Lúc này Tôn Tư Hàm đã gọi rất nhiều đồ ăn, nên Đào Yêu Yêu không gọi thêm nữa, mà trực tiếp đẩy thực đơn ra.
“Muốn ăn gì cứ gọi đi, không cần khách sáo.” Tôn Tư Hàm lại đẩy thực đơn lại.
Không biết có phải do cảm giác của cô không nhưng cô luôn cảm thấy Tôn Tư Hàm đối xử với mình có chút vi diệu: “Thực sự không cần, cậu gọi quá nhiều rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên: “Chị Yêu Yêu hôm nay ăn mặc sáng quá.”
Là người nhỏ nhất trong số các nữ sinh khóa dưới, hình như tên là Chương Tuyết Lê.
Đào Yêu Yêu không thân với cô ấy, chỉ mỉm cười, không trả lời.
Thức ăn thì liên tục được đưa lên mà Tôn Tư Hàm vẫn kiên quyết ngồi giữa hai chỗ trống, không biết còn thêm ai tới nữa hay không.
Tôn Tư Hàm nhiều lần kiểm tra điện thoại, xem ra là đang chờ người nào đó.
Cuối cùng, Đào Yêu Yêu thấy gương mặt Tôn Tư Hàm lộ ra vẻ vui mừng, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Tôn Tư Hàm nhận điện thoại, giọng nói vô cùng ngọt ngào: “Anh tới đâu rồi? Bây giờ em sẽ lập tức tới đón anh.”
Do xung quanh có rất nhiều người nói chuyện ầm ĩ, nên Đào Yêu Yêu không thể nghe được rõ, chỉ biết đại khái là sẽ có người nào đó tới đây.
Nhưng sắc mặt Tôn Tư Hàm vui như vậy, chắc chắn người đó có lai lịch không nhỏ.
Đào Yêu Yêu im lặng ăn đĩa dưa hấu trước mặt, yên tâm làm quần chúng hóng hớt.
Khi cửa được mở ra một lần nữa, Tôn Tư Hàm tiến vào, đi sát bên cô là hai người đàn ông.
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào trên người họ.
Vì ánh sáng nên Đào Yêu Yêu không thể nhìn rõ mặt người đang tới, chỉ thấy hai người đàn ông đó rất cao, vóc dáng rất đẹp.
Tôn Tư Hàm hắng giọng, giới thiệu thân phận của họ với mọi người.
“Vị này là Khang Đình Vũ, là ông chủ của tớ.”
Mọi người lập tức xôn xao, hồi học Đại học hình như Tôn Tư Hàm không ký hợp đồng với Giải Trí Orange, mà công ty này lại là công ty quản lý nghệ sĩ của tập đoàn tài chính Khang Thị.
Những người lăn lộn trong ngành đều biết những thứ này, cái tên Khang Đình Vũ vừa thốt lên, khó trách mọi người đều kinh ngạc, cậu hai của tập đoàn Khang Thị, đối với bọn họ mà nói, chắc chắn là nơi đáng để nương tựa nhất.
Thế mà Tôn Tư Hàm lại có thể mời Khang Đình Vũ tới, đương nhiên mọi người càng thêm coi trọng cô ấy hơn.
Thấy mọi người đều dán mắt lên người Khang Đình Vũ, Tôn Tư Hàm có chút xấu hổ kéo một người khác tới trước mặt.
Lần này, Đào Yêu Yêu thấy rõ mặt mũi của người kia, miếng dưa trong tay đột nhiên rơi xuống mặt đất!
Là anh, Cố Văn Chính!
Từ sau lần gặp mặt duy nhất ở nhà, cho đến nay bọn họ chưa từng gặp lại nhau, cô còn tưởng rằng rất lâu sau cũng không thể gặp lại anh, nhưng không ngờ lại gặp ngay khi vừa nhập học.
Đào Yêu Yêu hận không thể cuộn tròn mình lại, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
“Vị này, là cậu Cố, là… bạn của ông chủ.”
Giọng nói Tôn Tư Hàm đầy vẻ dịu dàng, ngọt ngào, giống như có tình cảm nhưng không thể nói ra.
Gương mặt Cố Văn Chính rất có tính sát thương, giống như một lưỡi dao sắc bén mà chém xuống, vô cùng chói mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Khí phách lấn át khiến người khác có chút khó thở.
Cả căn phòng lúc này hoàn toàn im lặng.
Những người đang ngồi đều là con cưng, là sinh viên giỏi của trường, hay những mầm non ưu tú của giới giải trí, đều có vẻ ngoài không tệ.
Vậy mà giờ phút này, người đàn ông trước mắt, với vẻ ngoài ưa nhìn như vậy, dù có thả vào giới minh tinh cũng thuộc cấp bậc hàng đầu, huống chi phong thái này không phải ai cũng có.
Sự kiêu ngạo đầy cao quý của một cậu chủ, đó là khí chất đặc biệt chỉ những người nhà giàu có mới có thể nuôi dưỡng thành.
Không ai biết thân phận của Cố Văn Chính, nhưng chỉ với việc anh là bạn của Khang Đình Vũ thôi, thì trong lòng mọi người cũng đã phần nào biết rõ, lai lịch của người này chắc chắn không đơn giản.
Sau một hồi yên lặng, cuối cùng nữ sinh khóa dưới lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đến lạ lùng này, lúc này mọi người mới chào hỏi nhau, tạo nên một không gian vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên Khang Đình Vũ rất dễ thích ứng với trường hợp như thế này, không tỏ vẻ như cá gặp nước, mà thân thiết nói chuyện với mọi người.
Cố Văn Chính không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi ngồi vào chỗ.
Hết lần này tới lần khác, anh lại trùng hợp ngồi ngay bên cạnh Đào Yêu Yêu.
Dù là Khang Đình Vũ ngồi đây cũng tốt.
Đào Yêu Yêu không ăn nổi dưa hấu nữa, không biết có nên mở miệng chào cậu Cố không.
Cố Văn Chính ghét cô, cô có thể chắc chắn điểm này, cho nên cô không nên tự mình làm khó mình. Vừa nghĩ vậy, cô lập tức ngậm miệng.
Lòng bàn tay Đào Yêu Yêu toát đầy