Lúc Đào Yêu Yêu xuống lầu, vừa liếc mắt cô đã nhìn thấy Cố Văn Chính đang ngồi ở ăn cơm.
Tư thế của anh tao nhã, mỗi động tác của anh đều giống như một bức tranh, khiến cho người ta vui mắt.
Đào Yêu Yêu nhìn một lúc mới đi dép xuống lầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dì Lâm đặt bộ chén đũa của cô ở bên cạnh Cố Văn Chính.
Cô nhìn anh một cái, thấy anh không có phản ứng gì mới lặng lẽ ngồi xuống.
Trên bàn ăn ngoại trừ lúc nhai nuốt cơm phát ra một vài tiếng động nhỏ thì không có tạp âm nào khác, vô cùng yên tĩnh, lúc cô ăn được một nửa thì Cố Văn Chính đã ăn xong.
Anh chậm rãi lau miệng, thản nhiên nói: “Dì Lâm, lát nữa để cô ta rửa chén.”
Lời này nghe giống như là đang nói với dì Lâm, nhưng trên thực tế là đang nói cho cô nghe, rửa chén thì rửa chén, có gì to tát chứ.
“Cậu chủ, không được đâu, cứ để tôi rửa!”
Dù sao dì Lâm cũng là người giúp việc gia đình, làm sao bà ấy có thể để chủ rửa chén được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Văn Chính nhìn Đào Yêu Yêu: “Để cô ta rửa, nhà họ Cố chúng ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ rửa vài cái chén mà cũng khiến cô ta tủi thân được sao?”
Đào Yêu Yêu không hề do dự: “Con rửa là được rồi, dì Lâm, để con rửa cho, không phải chỉ là rửa chén thôi sao, không sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ở nhà họ Cố là một sự tồn tại xấu hổ, là mẹ cô kiên quyết để cô ở nhà họ Cố, bác Cố không có ý kiến, nhưng cuối cùng cô cũng không phải là một thành viên của nhà họ Cố, cho nên cô mới kiên trì muốn ở nội trú. Cô là người ngoài, ở nơi này thật đúng là sợ bị nói là kẻ ăn không ngồi rồi, rửa chén thì có gì khó khăn đâu chứ.
Cố Văn Chính ăn xong cũng không rời đi mà ngồi bên cạnh nhìn cô.
Xem tư thế này là muốn giám sát cô sao? Cô đã nói là sẽ rửa chén rồi, anh còn sợ cô trốn hay sao?
Đào Yêu Yêu cũng không có tâm trạng ăn tiếp nữa, cô vội vàng ăn một ngụm canh rồi đứng lên bắt đầu thu dọn chén đũa.
Dì Lâm ở bên cạnh có hơi bất an nhìn cô, bà ấy muốn đến giúp đỡ lại không dám, dù sao cậu chủ đang ở bên cạnh quan sát.
Dọn dẹp, lau sạch bàn ăn xong, cô mới bưng chén đĩa vào phòng bếp.
Tìm được găng tay cao su đeo vào, Đào Yêu Yêu bắt đầu xả nước, cô lơ đãng nhìn ra cửa, anh vậy mà đang dựa vào cửa nhìn cô.
Cô mặc quần áo ở nhà, đeo một chiếc tạp dề hoa, buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra cái trán trắng nõn, vài sợi tóc vụn rơi xuống, trông bồng bềnh rất đáng yêu.
Cô thế này có vài phần ngây thơ lãng mạn, một phần chân nhỏ lộ ra, vẻ mặt điềm tĩnh trêu chọc lòng người.
Nhìn cô chậm rãi rửa sạch chén đĩa, xả nước lau khô, chuẩn bị cho vào tủ.
“Chờ đã.”
Cố Văn Chính đi tới.
Chiều cao bị áp chế, một cỗ hơi thở mạnh mẽ áp bách phả vào mặt.
“Làm sao vậy?” Đào Yêu Yêu cảnh giác theo bản năng.
Anh đứng yên, cô không mang giày cao gót nên chỉ mới cao đến vai anh.
“Bộ chén đũa này cần phải khử trùng, cô nghĩ đến đây là xong rồi sao?”
“Trước kia tôi rửa chén chưa từng làm như vậy, không biết còn có công đoạn khử trùng này…”
“Vậy bây giờ cô phải lập tức nhớ kỹ, lần sau không được quên.”
“Tôi biết rồi.”
Cô giống như một nàng dâu nhỏ đang tức giận tiếp thu tất cả lời nói của Cố Văn Chính.
Cuối cùng Cố Văn Chính cũng rời đi, Đào Yêu Yêu thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi tim cô đập rất nhanh, suýt chút nữa là thiếu oxy. Ở trong ngôi nhà này cũng không dễ dàng gì, không tốt gì hơn khi đối mặt với Chúc Chúc và đám quần chúng không biết rõ sự thật kia.
“Yêu Yêu, sao con lại ở đây rửa chén? Chị Lâm đâu? Thuê bà ấy đến đây làm gì chứ?”
Mẹ đã trở về.
Mẹ và cô không giống nhau, cho đến bây giờ bà đều rất mạnh mẽ, cô vội vàng lên tiếng: “Mẹ, là con tự mình muốn rửa chén thôi, đúng lúc hoạt động để giảm cân thôi, mẹ đừng trách dì Lâm.”
“Con bé ngốc, con muốn giảm cân thì đến phòng tập gym, rửa chén sẽ làm tổn thương tay, sau này con không được phép làm nữa, hôm nay trở về có phải là muốn ở nhà không?”
“Vâng, tạm thời con về đây ở trước.”
“Vậy là tốt rồi, mẹ bảo chị Lâm nấu cho con thêm chút đồ ăn ngon.”
Đào Yêu Yêu cảm nhận được một ánh mắt, cô ngẩng đầu nhìn lên, Cố Văn Chính đang đứng ở tầng hai, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, khiến cho cô nhớ lại ngày chị họ nhảy lầu, ánh mắt anh cũng lạnh như băng không có chút nhiệt độ như vậy, bỗng nhiên cô rùng mình một cái.
Ánh mắt chạm vào nhau, Cố Văn Chính nhìn cô một lúc rồi quay đầu đi vào phòng mình.
Tắm rửa xong, cô đắp mặt nạ nằm trên giường.
Điện thoại di động của Đào Yêu Yêu vang lên.
Là tin nhắn