Đầu Hàng Trước Em

Chương 3


trước sau


Lúc cô đi vào, mọi người vẫn đang trò chuyện vô cùng sôi nổi, Kiều Ân Xuyên đang nói chuyện trên trời dưới đất với một em gái nào đó, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì cả.
 
Cố Văn Chính vẫn ngồi ở chỗ cũ, dường như anh có một tấm chắn vô hình ngăn cách với mọi người xung quanh, tách khỏi đám người ồn ào bên ngoài, lạnh nhạt mà xa cách, tao nhã mà cao quý.
 
“Mọi người muốn đổi chỗ chơi không, đi Dạ Sắc được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khang Đình Vũ đưa ra đề nghị, họ cũng ăn xong khá lâu rồi, nếu cứ ở lại đây thì quả thật không có tí thú vị nào.
 
Vừa nghe đến Dạ Sắc, tất cả mọi người đều thấy hưng phấn. Đó là câu lạc bộ cao cấp kia không phải có tiền là vào được, còn phải xem thân phận của người vào, quan trọng nhất đó là nơi có tính riêng tư rất cao, công tác bảo mật được đặt lên hàng đầu.
 
Dùng con số ngàn vàng để hình dung cũng không đủ, bình quân đầu người đến đó cũng phải tiêu ít nhất năm chữ số, đúng thật là một nơi tốt để đốt tiền mà.
 
Thậm chí còn có rất nhiều người có địa vị kém, luôn ngấm ngầm so sánh với những người có địa vị cao hơn, xem ai lợi hại hơn, đôi khi còn làm ra những hành động khó hiểu, như khoe khoang chuyện mình được dẫn đến Dạ Sắc.
 
Bởi vậy có thể thấy được Dạ Sắc là một nơi xa hoa cỡ nào. Suy cho cùng, cũng không có mấy ai trong đám sinh viên có thể đi vào Dạ Sắc, nên bây giờ khi nghe thấy Khang Đình Vũ nói muốn dẫn họ đi, sao bọn họ có thể không hưng phấn cho được.
 
“Tớ còn có việc, không đi được, mọi người đi chơi vui vẻ.”
 
Đào Yêu Yêu là người mở miệng đầu tiên, hôm nay đối với cô thật sự là quá dày vò rồi, cô không muốn tiếp tục chịu tra tấn nữa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Yêu Yêu, đi đi mà, khó lắm mới có cơ hội, có thể sẽ quen được một vài đạo diễn đó.”
 
Tiểu Ngư nhỏ giọng khuyên cô.
 
Trái lại với cô, Tôn Tư Hàm rất sảng khoái: “Nếu Yêu Yêu bận thì để lần sau đi.”
 
Đào Yêu Yêu xoa đầu: “Tớ hơi đau đầu, không đi được đâu, các cậu đi chơi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Vẻ mặt Cố Văn Chính lúc này thoáng thay đổi, xem ra cô cũng không phải hết thuốc chữa, sau đó anh cũng lên tiếng:
 
“Đình Vũ, buổi tối tôi có việc riêng, không đi chơi được với các cậu. Hôm nay tôi mời, chi phí của các cậu cứ tính tôi.”
 
Anh vừa dứt lời, Đào Yêu Yêu chỉ cần dùng mắt thường cũng có thể thấy được vẻ mặt Tôn Tư Hàm trở nên không được tốt lắm. Cô đoán chắc hẳn cô ta có ý tứ riêng với Cố Văn Chính.
 
Đào Yêu Yêu không đi thì bình thường, Cố Văn Chính không đi thì cũng bình thường, nhưng hai người cùng một lúc không đi, đã tập tức có người bàn tán, tuyệt đối không thể coi thường năng lực đánh giá người khác của một người được.
 
Tôn Tư Hàm hơi đăm chiêu nhìn thoáng qua Đào Yêu Yêu, nhưng rất nhanh đã thu hồi cảm xúc.
 
Hôm nay người đứng ra là cô ta, nên phải tiếp đãi nhóm người này cho cẩn thận.
 
“Nếu cậu Cố mời, vậy tôi sẽ không khách sáo, cảm ơn cậu Cố!”
 
Cô ta cười rất ngọt ngào, nụ cười rạng rỡ đến động lòng người.
 
Tôn Tư Hàm rất thông minh khi nói ra những lời này, giống như là Cố Văn Chính đặc biệt mời mọi người vì cô ta, nhưng cuối cùng lại chọn không đi.
 
Hôm nay vốn là cô ta mời, nếu Cố Văn Chính không chi tiền, vậy người bỏ tiền ra sẽ là cô ta, tính ra lời cô ta nói cũng không thiệt gì. Nhưng cô ta lại cố ý ghép mình và Cố Văn Chính vào một chỗ, thật sự là biết cách ăn nói mà.
 
Khang Đình Vũ khó tránh khỏi mất hứng, thật ra anh ta căn bản không muốn giao du với đám người này, nhưng không còn cách nào khác, là do anh ta mở miệng đề nghị trước, bây giờ muốn từ chối thì cũng không thể.
 
Đào Yêu Yêu là người gọi xe như trước, chuẩn bị quay về trường, thời gian cũng không còn sớm nữa, đúng lúc đi ngủ cho đẹp da.
 
Cố Văn Chính nhìn chằm chằm Đào Yêu Yêu lên xe, anh bình tĩnh nhìn một lúc rồi nhíu mày. Mãi đến khi xe đã đi xa, anh mới xoay người đi về phía chiếc xe Audi A6 của mình ở bên cạnh, mở cửa ra rồi ngồi vào.
 
Chiếc xe màu xám bạc nhẹ nhàng rời khỏi khách sạn Royal Court.
 
Mãi đến hai giờ sáng, Tôn Tư Hàm, Chúc Chúc và Tiểu Ngư mới về.
 
Đào Yêu Yêu bị tiếng ồn của họ đánh thức, đôi mắt vẫn buồn ngủ mờ mịt nhìn ba người tiến vào.
 
“Tư Hàm, hôm nay thật sự cảm ơn cậu, nhờ cậu mà bọn tớ mới có cơ hội đi thử vai.”
 
Chúc Chúc kéo cánh tay Tôn Tư Hàm, thoạt nhìn rất vui mừng.
 
“Đúng vậy, Tư Hàm, cậu tốt quá đi mất.” Tiểu Ngư vừa quay đầu thì thấy Đào Yêu Yêu, không nhịn được nói: “Yêu Yêu, hôm nay cậu không đi thật sự là rất đáng tiếc, đạo diễn Diêu đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, bọn tớ đều nhận được cơ hội thử vai, đáng lẽ cậu không nên về.”
 
Đào Yêu Yêu buồn ngủ không chịu được, mặc dù bản thân bỏ qua một cơ hội tốt, nhưng trở về cũng đã trở về rồi. Bây giờ cô không muốn nghĩ đến chuyện gì khác, ngoài chuyện ngủ.
 
“Vậy chúc mừng các cậu, tớ sẽ chờ cơ hội lần sau. Các cậu đi ngủ sớm đi, ngủ sớm mới có làn da đẹp.”
 
Đào Yêu Yêu không biết lời này của mình đã chạm trúng chỗ nào của Tôn Tư Hàm mà cô ta đột nhiên trở nên khó chịu. Cô có thể nhìn ra được sự khó chịu từ trong mắt đối phương.
 
“Da đẹp thì có ích gì, còn không phải chỉ là một kẻ vô danh thôi sao. Nghề này của chúng ta, cậu không cố gắng thì căn bản không vào được showbiz.”
 
Đào Yêu Yêu không khỏi buồn cười, không biết tại sao, cô chỉ nói một câu bảo các cô ấy đi ngủ sớm, vậy mà trong trường hợp này lại trở thành không cố gắng?
 
Chúc Chúc thấy vậy thì lên tiếng giảng hòa: “Yêu Yêu, Tư Hàm là đang lo lắng cho cậu mà thôi.”
 
Dường như Tôn Tư Hàm nhận ra bản thân đã làm quá, lập tức dịu giọng nói: “Xin lỗi cậu, Yêu Yêu, vừa rồi là do tớ sốt ruột, một người trong phòng ký túc xá của chúng ta không có cơ hội thử vai, tớ cảm thấy không được tốt lắm. Nếu vừa rồi tớ  có xúc phạm đến cậu thì cho tớ xin lỗi.”
 
Giọng nói của Tôn Tư Hàm vô cùng ngọt ngào, mà con gái ngọt ngào thì luôn dễ dàng nhận được thiện cảm tốt của người khác.
 
Chắc là vừa rồi cô đã hiểu lầm cô ta, có thể Đào Yêu Yêu  cảm thấy có lẽ cô ta lo lắng cho cô thật.

 
“Không sao đâu, Tư Hàm, nếu lần sau có cơ hội, tớ chắc chắn sẽ không bỏ lỡ. Đến lúc đó danh tiếng phòng ký túc xá của chúng ta sẽ vang xa, cùng nhau nổi tiếng, trở thành truyền kỳ của Đại học B!”
 
Tất cả mọi người đều cười, chuyện con gái cãi nhau cũng dễ bỏ qua như vậy.
 

 
Cố Văn Chính ngồi trên sô pha rộng rãi trong câu lạc bộ, khuôn mặt anh tuấn nửa ẩn nửa hiện dưới ánh

đèn tối, khẽ lắc ly rượu vang trong tay, tất nhiên là có không biết bao nhiêu phụ nữ sớm nhìn chằm chằm vào anh.
 
Khang Đình Vũ dùng khửu tay chạm vào anh: “À, anh Chính có để ý đến ai trong nhóm người ở đại học B hai ngày trước không? Để em tìm cách cho anh nếm thử nhé?”
 
Cố Văn Chính lườm anh ta: “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu, cả ngày đều suy nghĩ về chuyện thấp kém kia sao?”
 
“Không phải, oan cho em quá. Anh đừng bôi nhọ em, không phải là em thấy anh buồn bực, muốn tìm cách cho anh giải sầu thôi sao.”
 
Có đôi khi Khang Đình Vũ hơi ngốc thật, nhưng anh ta là bạn tốt của Cố Văn Chính, hai người lớn lên với nhau từ nhỏ. Theo như cách nói của Cố Văn Chính thì đó là một tình bạn cách mạng.
 
Ba năm trước, Cố Văn Chính ra nước ngoài du học, chỉ vừa trở về được hai ngày, đến cả chuyện ba anh cưới vợ mới, kết thúc hôn lễ rồi anh cũng mới biết được. Trong lòng Cố Văn Chính không thoải mái, nên anh ta đã bỏ qua rất nhiều người đẹp để bầu bạn với anh.
 
Bỗng anh ta nhớ đến người đã từng xuất hiện kia, cô gái đó mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, khuôn mặt không tệ, dáng người cũng có chút đẫy đà, không nói nhiều lời. Khi đó mắt anh ta sáng lên, cô cũng coi như là kiểu người trong sáng.
 
“Này, anh còn nhớ cô gái ngồi bên kia không? Em cảm thấy cô gái đó không tồi, thế nào, có hứng thú không?”
 
Khang Đình Vũ vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Văn Chính lập tức thay đổi, nhưng do đang ở trong bóng tối nên anh ta cũng không chú ý tới.
 
“Chỉ là một diễn viên quèn muốn trèo cao, tôi không có hứng thú. Cậu cũng đừng vội vàng, tôi không cần.”
 
Tiêu chuẩn của bạn thân anh ta thật sự quá cao, thôi được rồi, anh ta cũng không cần uổng phí sức lực nữa.
 
“Anh cũng quá kén chọn rồi, người ta đắc tội anh hay sao mà lại nói như vậy. Em thấy cô ấy rất được, nếu anh không muốn thì để em.”
 
Khang Đình Vũ cũng chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ phản ứng của Cố Văn Chính lại rất mạnh mẽ.
 
“Không được! Những người phụ nữ khác thì cậu cứ thoải mái, chỉ có cô ta là không được!”
 
“Á à, còn nói anh không có hứng thú, nhanh như vậy đã bại lộ rồi. Anh nói thẳng ra là được, anh em sẽ không chê cười anh đâu.”
 
Vẻ mặt Khang Đình Vũ rất bỉ ổi, giống như phát hiện ra một châu lục mới.
 
Do trong tối nên không nhìn rõ vẻ mặt của Cố Văn Chính, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc: “Tôi nói nghiêm túc, đừng chạm vào cô ta, còn nữa, tôi thật sự không có hứng thú với cô ta, tôi thật sự rất chán ghét cô ta.”
 
Làm bạn thân, Khang Đình Vũ biết lời của anh là nghiêm túc. Chuyện này thật là kỳ lạ, bảo không được chạm vào cô ấy nhưng lại nói chán ghét cô ấy.
 
Thế nhưng, Cố Văn Chính không vô cớ nói ghét người nào đó, dù sao cũng có nhiều người không đáng để anh để ý.
 
Anh mới chỉ nói ra miệng rằng mình chán ghét hai người con gái, một người là bạn học lúc anh còn đi học, tên là Đào Viên Viên. Còn một người nữa chính là cô gái ngày đó, xem ra cô gái kia đã làm chuyện gì đó khiến anh chán ghét, xem ra cũng không đơn thuần như vậy.
 
“Được được được, em biết rồi, em sẽ không đụng vào cô ấy.”
 
Từ xa, một người đàn ông mặc áo khoác da màu đen đi tới.
 
Dáng người cao cao, đôi chân dài dưới lớp quần khiến dáng người càng trở nên hoàn mỹ hơn, chân đi giày Motorcycle Boots*, tóc bị gió thổi, không an phận dựng lên.
 
*Motorcycle Boots: giày dành cho người chơi moto
 
Mắt hai mí, lông mi dài rũ xuống, đôi mắt to tròn, chứa vài phần vô tội và đáng yêu, đôi môi đầy đặn hơi vểnh lên, khiến người ta không kiềm được muốn hôn một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Khuôn mặt hơi giống em bé, ngũ quan quả thật rất hoàn mỹ, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu.
 
Khi anh ta bước tới, phụ nữ xung quanh vô thức phát ra tiếng hét chói tai.
 
“Trời ạ! Anh ấy đáng yêu quá!”
 
“Đẹp trai quá!”
 
Người biết chuyện thì âm thầm cảm thán, có người thật sự được ông trời thiên vị, người này vừa có tiền lại vừa có sắc.
 
Người đến là Tần Hoài, con trai của một ông chủ giàu có, là một cậu ấm đời thứ hai nhà tài phiệt chính hiệu.
 
Đừng nhìn qua mà nghĩ anh ta còn nhỏ, thực tế là bằng tuổi với Cố Văn Chính, không biết hai người họ ngứa mắt nhau từ khi nào, dần dần đối đầu nhau.
 
Nam Văn Chính Bắc Tần Hoài, đây là câu nói mà mọi người trong giới ai cũng biết.
 
Có điều, Tần Hoài lại mang gương mặt vô hại, đi ra ngoài đã gây họa cho biết bao cô gái, đó là một kiểu trêu ghẹo rất cơ bản của anh ta, thậm chí sau khi chia tay, còn có người vẫn một lòng một dạ với anh ta.
 
Lúc này, anh ta nhếch miệng cười, đi về phía Cố Văn Chính.
 
Từ đám đông ồn ào, Khang Đình Vũ đã chú ý tới Tần Hoài đang đi về phía bọn họ.
 
Trong lòng thầm nghĩ tiêu rồi, người kia lại đến đây gây phiền phức.
 
Trong nháy mắt, Tần Hoài đã đi đến trước mặt họ.
 
“Ơ, đây không phải là anh Chính sao, về nước khi nào vậy? Hôm nay là ngày gì, sao cậu lại có nhã hứng đến nơi này vậy? Tôi thấy mặt cậu không được vui lắm, sao thế, tâm trạng không tốt à?”
 
Tần Hoài tươi cười nói, nụ cười cũng rất thiếu đòn.
 
Đám người ồn ào, nhanh chóng tụ tập về phía này, đứng không xa không gần, bao vây xem hai người nổi tiếng trong vòng đối đầu nhau.
 
Mí mắt của Cố Văn Chính không nâng lên, nhưng bàn tay đang nắm chặt đã vạch trần sự phẫn nộ của anh lúc này.
 
“Tôi và cậu rất thân nhau sao? Đừng gọi thân thiết như vậy.”
 
Tần Hoài cười nhạo: “Như vậy là có ý gì, hai chúng ta còn chưa đủ thân? Không phải cả hai đều rất hiểu biết lẫn nhau sao, tôi còn tham gia lễ cưới của bác trai đó.”
 
Nghe đến đây, Cố Văn Chính đứng bật dậy, Khang Đình Vũ cũng vội đứng lên kéo anh lại.
 
“Sao? Muốn đánh tôi à? Tôi có thể gọi cho bác trai bất cứ lúc nào đó.”
 
Cố Văn Chính bỗng bật cười: “Tần Nhị, cậu như thế này là có ý gì? Năm nay cậu cũng hai mươi bốn tuổi rồi, chứ không phải mười bốn, cậu vẫn muốn làm trẻ con thì tôi cũng không ngăn cản cậu. Chờ đến khi ba cậu thừa nhận cậu thì cậu hãy đến so với tôi.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện