Mùa đông vừa rời đi, thời tiết đẹp hơn rất nhiều, tâm tình Thu Diệp cũng không tồi, nàng đi dọc theo bờ ruộng, trên lối đi phủ một tầng tuyết mỏng, ẩn dưới lớp tuyết ấy là một thảm cỏ xanh non nhàn nhạt, Thu Diệp ngồi xổm xuống lối đi, vừa muốn gạt tuyết ra để ngắm chồi non thì lại nghe đằng sau có người quát một tiếng:
“Này, ngươi đang làm gì vậy?”
Nàng quay lại nhìn, cách đó không xa là một nam tử trẻ tuổi, lưng đeo cung, tay nắm một con gà rừng, trên người mặc bố y đơn giản, ở chỗ vai còn có mảnh vá lớn, dung mạo nom rất được. Người nọ thấy Thu Diệp đang tỏ ra không hiểu, cứ nhìn chằm chằm chàng, vì thế đành nhẹ giọng hơn:
“Đó là nhà tôi mà!”
Thu Diệp xoay người đứng lên, mỉm cười với nam tử kia: “Ngươi là tiểu bối nhà ai, sao ta chưa gặp qua ngươi bao giờ?”
“Tiểu sinh là Hàn Lương, sống ở nhà Tố Mai phía trước, cô nương là?” Người nọ nói.
“Ngươi là… phu lang của Tố Mai đi, vậy ngươi phải gọi ta một tiếng “dì nhỏ” rồi, bối phận chúng ta đều lớn hơn ngươi đó!” Thu Diệp cười nói.
Nam tử nhất thời đỏ mặt, không gọi nổi chữ “dì nhỏ” kia, chàng gả đến Thôn Cố Hà ba năm nay, mọi người trong thôn đa số đều là có vai vế lớn hơn Thê Chủ của chàng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, trong