- Ngươi đưa ta đến phòng bí mật để làm gì?Thiên Nhận Tuyết hỏi.
- Ngươi đã có một giấc mơ ngày hôm qua, giấc mơ này nói với ngươi tất cả điều này, phải không, Tuyết nhi.
Bỉ Bỉ Đông nói.
Một tiếng Tuyết Nhi này xúc động Thiên Nhận Tuyết, nàng cũng không nghĩ tới mẫu thân này cho tới bây giờ đều lạnh lùng vô cùng với mình lại dùng cách xưng hô này gọi mình.
Thiên Nhận Tuyết ngẩn người, hồi tưởng lại, gật đầu, nói,- Vâng, làm thế nào để ngươi biết.
- Bởi vì, giấc mơ đó, đó là làm cho ngươi mơ.
Bỉ Bỉ Đông nói.
- Ngươi.
Thiên Nhận Tuyết trong nháy mắt nhớ tới trước khi nàng tới đây, lúc ở Thiên Đấu Thành, đạo thân ảnh khả nghi giấu diếm mọi người!- Những gì ngươi mơ là ký ức của ta!Bỉ Bỉ Đông nói.
- Tại sao!.
Tại sao lại nói với ta điều này?Thiên Nhận Tuyết hỏi.
- Ngươi có quyền biết điều này.
Bỉ Bỉ Đông nói.
- Ngươi không ghét ta lắm?Mặc dù đã biết nguyên nhân khiến Bỉ Bỉ Đông ghét mình, nhưng Thiên Nhận Tuyết thật sự không hiểu tại sao Bỉ Bỉ Đông nguyện ý đem bí mật ẩn sâu trong nội tâm của mình nói cho mình biết cho con gái này?- Trước đây, ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ân oán của thế hệ trước, không nên liên quan đến thế hệ tiếp theo, đây là ân oán của ta và hắn, ngươi không làm gì sai, một số sự thật, cần phải dùng cả mạng sống mới ngộ ra được.
Bỉ Bỉ Đông nói:.
- Ngươi biết không, ta đã chết một lần.
- Người