Thiên Nhận Tuyết nói.
- Chờ đã, ngươi dựa vào Tuyết Băng để phá hư quan hệ giữa Độc Cô Bác và Tuyết Tinh thân vương?Thiên Nhận Tuyết tựa hồ nghĩ đến cái gì đó hỏi.
- Tất nhiên.
- Tuy nhiên, ta sẽ không để cho hắn có cơ hội thành công.
Bỉ Bỉ Đông đã cho Thiên Nhận Tuyết một con mắt mà ngươi mời yên tâm.
Thiên Nhận Tuyết lúc này mới an tâm lại.
Nàng và Độc Cô Nhạn không có liên quan gì, nhưng cũng không hy vọng Âu Đậu Đậu ngu xuẩn này chà đạp cô gái này.
- 15 ngày sau có?Bỉ Bỉ Đông thao túng cơn ác mộng, nói,- Vậy thì ta sẽ để Tuyết Băng có thêm 15 ngày nữa là một giấc mơ đẹp.
Dù sao mọi thứ đã kết thúc, bầu trời đã gần bình minh, Thiên Nhận Tuyết và Bỉ Bỉ Đông lúc này rời khỏi điện hoàng tử của Tuyết Băng, toàn bộ quá trình không ai biết.
Mặt trời chiếu vào, Tuyết Băng lưu luyến thức dậy từ giấc mơ hương diễm kia.
Hắn vén chăn lên, nhìn thấy một cảnh xấu hổ mà hắn đã xấu hổ.
Nhất trụ kình thiên!Không có biện pháp, giấc mơ ngày hôm qua thật sự là quá mức chân thật, nhớ tới vóc người hoàn mỹ của Độc Cô Nhạn trong mộng cảnh, hình ảnh vặn vẹo thân thể hầu hạ mình như rắn nước, Tuyết Băng nhịn không được nuốt nước miếng.
Vưu vật giữa đám người này, cũng không phải mình có thể từ câu lan, trong lương gia nhấm nháp.
Nhìn ra ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Nhớ tới khuôn mặt tươi cười thiếu đánh của ca ca Tuyết Thanh Hà của mình, mỗi khi mình mất mặt, luôn luôn từng câu từng câu: Đệ đệ ngu xuẩn của ta.
Giấc mơ rất đẹp, thực tế rất tàn nhẫn, Tuyết Băng đột nhiên không muốn đối mặt với thực tế, muốn ngủ một giấc.
Đột nhiên, cánh cửa bị đá văng ra, bước vào một người đàn hắn trung niên mập mạp mặc hoa phục.
- Tuyết Băng, tất cả bây giờ, ngươi vẫn còn ngủ, ta để cho ngươi giả vờ hoàn thành, không làm cho ngươi thực sự