Sau khi trở về từ thân vương phủ, Độc Cô Nhạn và Độc Cô Bác gia tôn liền ở lại trong phủ đệ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn tu luyện.
Chuyện ngày đó đối với Độc Cô Nhạn mà nói, ảnh hưởng rất lớn, chỉ có thể nói thiếu một bước, chính mình tỉnh lại muộn, như vậy sự trong sạch của mình sẽ bị Tuyết Băng cướp đi, hắn càng biết đê tiện vô sỉ hạ lưu sử dụng hình ảnh thủy tinh để uy hiếp chính mình, để cho mình cả đời sống trong uy hiếp của hắn.
- Gia gia, trước đây, ngươi không nói Tuyết Băng không phải là đơn giản như ta nhìn bề ngoài, bây giờ, ta đã hiểu bản chất của hắn.
Độc Cô Nhạn oán hận nói.
Độc Cô Bác cười khổ một tiếng, nói,- Nhạn Nhạn a, nói thật, lão phu cũng nhìn lầm đôi thúc chất a.
- Tuy nhiên, Tuyết Băng người này thực sự không phải là đơn giản như ngươi nhìn bề ngoài.
Độc Cô Bác nói,- Hắn là một người rất có thành phủ, ngươi cũng coi như đã nhìn thấy rồi.
Độc Cô Nhạn gật đầu.
Thông minh nàng hiểu được một chuyện, Tuyết Băng, Tuyết Tinh đến người thiết cục để tính toán chính mình, đơn giản là muốn trói gia gia vào thuyền của bọn họ sao.
- Tuyết Băng tiểu tử này cho ta cảm giác chính là như thế, mấy năm trước, Tuyết Thanh Hà sau khi hại chết hai huynh trưởng của hắn, hắn liền dùng phương thức này tự làm bẩn đến mức khiến Tuyết Thanh Hà bỏ qua chính mình, vốn, ta ngược lại rất để ý đến tiểu tử này, đủ ẩn nhẫn, lại không nghĩ tới ——.
- Hắn thế nhưng hèn hạ vô sỉ như vậy, tính kế đều đánh vào đầu cháu gái ta.
Độc Cô Bác ánh mắt ngầm hàm chứa sát ý nói.
- Gia gia, ngươi nói Tuyết Thanh