“Tiểu Lăng!” Một thanh âm non nớt vang lên, hơi run rẩy cùng thất thố, thể hiện chủ nhân của nó đang rất hoảng loạn.
Ngay sau đó, ba luồng Xích Hỏa cực nóng hướng về phía Thái Thản Cự Vượn bay nhanh lao đi.
“Lão Tinh Tinh! Ngươi dám ra tay với Tiểu Phong!” Một giọng nói non nớt khác vang lên, mang theo đầy ắp phẫn nộ.
Ngay khi 3 luồng lửa đó được phóng ra, Thái Thản Cự Vượn cũng đã thu hồi kỹ năng của mình.
Có vẻ nó cũng nhận ra được bản thân mình quá mức, đã lỡ sử dụng kĩ năng đối với Phong Lăng.
Bọn nhóc Xích Huyết Viêm Hổ xuất hiện vừa lúc làm nó lấy lại lý trí, nếu Phong Lăng mà thật sự xảy ra chuyện, kia nó cũng không xong a!
Chưa nói, thực ra nó cũng quý Phong Lăng, dù bọn nhóc này luôn bày trò trêu chọc nó, nhưng nhờ có bọn này mà Thái Thản Cự Vượn cũng có một đoạn thời gian không nhàm chán, thậm chí còn chờ mong bọn nhóc tới chơi với nó.
Hôm nay gặp Phong Lăng, nó cũng chỉ là ngứa tay ngứa chân muốn chơi một chút, nhân tiện lấy lại một chút uy nghiêm cùng mặt mũi của nó.
Ai ngờ oắt con này thật có thể đánh, còn làm nó ăn đau! Nó cũng là do không kiềm chế được bản tính mới ra tay nặng như vậy.
Né tránh 3 luồng lửa, Thái Thản Cự Vượn nhanh chóng giảng hòa, “Các ngươi dừng tay, trước xem tình trạng của nhãi ranh này đã.” Dù là tiểu hổ nhưng lửa của bọn này không hề dễ chịu chút nào, ngay cả nó cũng sẽ bị thiêu trụi lông a!
Trước khi mất đi ý thức, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của bọn Tam Nha, Phong Lăng đã bảo Tiểu Bạch thu hồi che chắn, nhờ cơn đau làm chính mình thanh tỉnh để không bị ngất đi.
Quả thật sau khi thu hồi, Phong Lăng không thể tỉnh hơn được nữa; đau đến chỉ muốn ngất xỉu đi, nhưng từng tấc xương tấc thịt trên cơ thể đều kêu gào, đau đến không thể xỉu!
Từng tế bào thần kinh đều đang cảm nhận cơn đau đổ ập đến, không cho Phong Lăng có cơ hội bất tỉnh, để Phong Lăng có thể thanh tỉnh mà cẩn thận cảm nhận cơn đau thống khổ đến cực hạn này.
Xương cốt đứt gãy, nội tạng dập nát, mỗi một hơi thở cũng làm cho toàn thân đau đến run rẩy, muốn rên một tiếng cũng không có cơ hội.
Chưa bao giờ Phong Lăng trọng thương đến mức này, nhưng may mắn là vẫn còn sống.
Thái Thản Cự Vượn nhanh chóng phát hiện tình trạng của Phong Lăng nguy cấp, nó liền đưa Hồn Lực vào cơ thể Phong Lăng, giúp Phong Lăng chữa trị.
Nó không nghĩ Phong Lăng tình trạng lại tệ đến thế này; thấy nhãi con này vẫn còn có thể chiến đấu với nó, nó cứ nghĩ thương cũng không nặng lắm, ai mà ngờ được cơ thể dập nát đến mức này! Oắt con này cũng đủ tàn nhẫn với bản thân a.
Dùng Hồn Lực khôi phục tốc độ sẽ không nhanh, nhưng Hồn Lực của Thái Thản Cự Vượn hùng hậu vô cùng, tốc độ chữa trị cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Lại nói, nhận được Hồn Lực từ gần Mười Vạn năm Hồn Thú, Hồn Lực của Phong Lăng cũng đã hồi phục không sai biệt lắm, liền sử dụng Hồn Kỹ “Gia tốc” tự chữa thương cho chính mình, nhanh chóng khôi phục đến trạng thái bình thường.
Tuy rằng 2 khối Hồn Cốt cùng Ngoại phụ Hồn Cốt đôi cánh kia còn cần cẩn thận chữa trị, nhưng cả cơ thể đã khôi phục không sai biệt lắm, có thể cử động bình thường trở lại.
Trong lúc chữa thương, bọn Tam Nha cũng đã khóc lóc, ngao ô kể khổ với Phong Lăng trong khoảng thời gian Phong Lăng đi vắng, đặc biệt là Tam Nha.
Tam Nha từ nhỏ đã đặc biệt dính Phong Lăng.
Nhất Nha, Nhị Nha còn bận tu luyện với Mẫu Hổ; nhưng Tam Nha từ nhỏ đến lớn chỉ nghĩ tung tăng chơi đùa, luôn bám lấy Phong Lăng để chơi với nó, không hề dốc lòng tu luyện.
Mặc dù nó là đứa có thiên phú tốt nhất trong cả ba.
Mẫu Hổ cực kì luyến tiếc thiên phú của nó, nhưng lại cũng không ép buộc Tam Nha.
Dù sao tính tình của nó cũng không phù hợp để kế thừa việc chưởng quản tộc đàn, đành mắt nhắm mắt mở mà cho phép nó lêu lổng.
“Tiểu Phong! Ngươi lần này mang ta đi ra khỏi rừng đi!” Tam Nha hào hứng nói.
“Ngươi nhưng đừng chê ta quá to nga.
Ta nhưng có thể biến nhỏ lại đâu!”
“Thật sự?” Phong Lăng ngạc nhiên hỏi nó.
Trước mắt thân hình cao lớn 6m có hơn của Xích Huyết Viêm Hổ bỗng nhiên thu nhỏ lại, biến thành một chỉ đáng yêu hổ con, nhưng răng nanh của nó cùng bộ lông vẫn quá thấy được.
“Hừ! Ngươi đừng khinh thường ta, ta còn có thể biến hóa hình dạng đâu!” Nói xong, Tam Nha lập tức biến hóa, hai chỉ răng nanh thu nhỏ lại rất nhiều, bộ lông đỏ rực bốc hỏa cũng thay bằng một bộ bạch mao, xù xù rất đáng yêu.
Trông rất giống một chỉ cẩu bình thường, chẳng qua mặt bộ vẫn còn rất giống hổ mà thôi.
Này lại làm cho nó trông rất tức cười, miêu không ra miêu, cẩu cũng không ra cẩu a!
“Tam Nha, sao ngươi có thể làm được a?” Phong Lăng kinh ngạc cảm thán, đi đến ôm lên Tam Nha, loát loát một phen lông xù xù của nó.
Tam Nha kiêu ngạo giương cằm, “Này là thiên phú của ta a!”
“Từ ngày Tiểu Phong ngươi đi, nó suốt ngày than vãn không có ai chơi cùng, chán đến chết nên tìm mọi cách để có thể đi theo ngươi a.
Ai ngờ trong lúc đó có thể học được kỹ năng đâu.” Nhất Nha liền giải thích cho Phong Lăng.
“Hừ hừ, Tiểu Phong ngươi có thấy bản Hổ đây lợi hại!” Tam Nha được loát mao, không nhịn được mà hừ ra tiếng, cũng không quên khoe khoang bản thân.
“Ân ân, Tam Nha lợi hại nhất.” Phong Lăng cũng thuận theo, cười khen nó một phen.
Đối với bọn Tam Nha, Phong Lăng đã coi tụi nó như đệ muội mà đối đãi.
Cho nên, vẫn luôn rất bao dung sủng nịch tụi nó.
“Mẫu Hổ có cho phép ngươi theo ta không a?” Phong Lăng cười hỏi Tam Nha.
“Ngươi yên tâm đi.
Ta mẹ cho phép nên bọn ta mới được thả đến đây gặp ngươi a! Ta cảm nhận được ngươi đã trở lại nên đã xin phép mẹ rồi a~” Tam Nha ngửa bụng, nằm trong lòng Phong Lăng lười biếng nói.
Phong Lăng nhìn về phía Nhất Nha cùng Nhị Nha để xác nhận lời Tam Nha, thấy hai đứa cũng gật đầu xác nhận, mới tiếp nhận sự thật này.
“Chỉ có Tam Nha đi theo ta sao?” Phong Lăng hỏi ba đứa.
“Ân.
Chỉ có Tam Nha có thể biến đổi hình dạng, nên nó có thể đi theo ngươi.” Nhị Nha trả lời, trong giọng nói ẩn ẩn có mất mát, nó cũng thực muốn đi theo Phong Lăng chơi a.
“Cố gắng tu luyện nha, sau này chúng ta đều cường đại rồi thì cùng nhau đi ra ngoài kia chơi.
Tới lúc đó chơi không phải càng vui sướng sao?” Phong Lăng an ủi Nhị Nha cùng Nhất Nha, dù sao bọn nó vẫn còn là ấu thú đâu, tò mò cùng ham chơi cũng thực bình thường.
“Ân.” Nhị Nha mất mát trả lời, cúi đầu thấp xuống muốn cho Phong Lăng vuốt ve.
Phong Lăng bật cười, cũng vươn tay thuận thuận mao an ủi nó.
“Lão Tinh Tinh, lần này ra tới là vì tìm Tiểu Vũ sao?” Phong Lăng thuận tiện hỏi đang đứng một bên còn đang truyền Hồn Lực cho mình Thái Thản Cự Vượn.
“Làm sao ngươi biết?” Thái Thản Cự Vượn kinh ngạc.
“Nga~ Ta biết Tiểu Vũ là Hồn Thú đâu.
Hơn nữa tuổi cùng Lão Tinh Tinh ngươi không sai biệt mấy.
Không, phải lớn hơn nữa kìa.” Phong Lăng cười đáp.
“Ngươi không được động Tiểu Vũ!” Thái Thản Cự Vượn tạc mao, rống một câu.
“Ai, ngươi cái này lão thú.
Không cần động một chút là rống lên đi.” Phong Lăng che hai tai, ghét bỏ xả một câu.
“Tiểu Vũ nhưng là bằng hữu của ta đâu, ta hại nàng làm gì?”
“Ngươi nói thật?” Thái Thản Cự Vượn cẩn thận hỏi.
Cũng không trách nó, nhân loại trong mắt nó đều là một loại, ích kỉ lại tham lam sinh vật.
Nếu biết được thân phận của Tiểu