Đêm khuya, cả thành thị náo nhiệt cũng đã mệt mỏi sau một ngày vất vả, trả lại cho nó sự tĩnh lặng vốn có.
Mọi người đều đã chìm sâu vào giấc ngủ, nếu là Hồn Sư thì có lẽ cũng đang đắm chìm trong việc tu luyện Hồn Lực.
Trên nóc nhà của một tửu điếm, có một người vẫn còn luyến tiếc với vẻ đẹp của Tác Thác Thành về đêm.
Cũng có thể là người nọ luyến tiếc những vì sao trên bầu trời đêm nay.
Hoặc cũng có thể, người nọ có phiền muộn trong lòng và không thể ngủ được.
Phong Lăng nằm dài trên mái nhà của tửu điếm.
Hai tay gối sau đầu, chân bắt thành chữ ngũ, ánh mắt chăm chú quan sát bầu trời phía trên mình.
Nhưng rõ ràng, ánh mắt đó không phải là ánh mắt đang thưởng thức vẻ đẹp của bầu trời.
Mà là ánh mắt của người đang suy nghĩ một vấn đề khác, chẳng qua quá nhập tâm tự hỏi mà không chớp mắt thôi.
“Tiểu Bạch, ngươi nói Trúc Thanh cùng Mộc Bạch có hôn ước từ nhỏ? Vậy trong nguyên tác vốn có, hai người họ là một đôi sao?” Không biết sau bao lâu, Phong Lăng đột nhiên hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vốn dĩ ký sinh trong cơ thể của Phong Lăng, nó đương nhiên biết được cả buổi tối hôm nay Phong Lăng đang băn khoăn điều gì.
Nó cũng hiểu vì sao Phong Lăng khó xử, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời, “Đúng vậy.
Ta cũng không biết được quá trình như thế nào, nhưng theo ta tìm được thông tin từ những phần tiếp theo của Đấu La đại lục, cùng với những bình luận của người đọc thì là như vậy.”
“Họ đều thành thần sao?” Phong Lăng hỏi tiếp.
“Là, vẫn câu nói đó, chi tiết ta không rõ.
Nhưng đại khái cả bảy người bọn họ đều sẽ thành thần.” Tiểu Bạch đáp.
“Tại sao ta lại không vui khi biết Trúc Thanh cùng Mộc Bạch là một đôi chứ?” Phong Lăng thở dài, nói.
“Tên kia cực kỳ ngạo mạn, sống không có mục tiêu, ăn chơi trác táng.
Còn xem phụ nữ như món đồ chơi.
Cũng không biết quý trọng bản thân mình.
Người như hắn thì có thể yêu thương Trúc Thanh được sao? Tại sao có thể loạn ghép đôi như vậy? Không thấy hắn không xứng với nàng sao?” Phong Lăng cau mày khó chịu, không kiên nhẫn mà phun tào với Tiểu Bạch.
“Nhưng vấn đề là tại sao ta lại khó chịu như vậy?” Sau một hồi lâu im lặng, Phong Lăng hỏi.
Có vẻ chỉ là một câu tự vấn bản thân, không cần Tiểu Bạch phải đáp lại.
Không chỉ đơn giản là khó chịu, còn nổi cả sát tâm a.
Nếu nó không nhanh trí nhắc nhở, thật không biết Phong Lăng đã làm chuyện gì.
Cũng may Phong Lăng định lực vẫn thật hảo, sau một cơn “sóng thần” cảm xúc ập đến như vậy, bây giờ đã có thể bình thản chải vuốt lại mọi thứ.
“Tiểu Lăng, ta biết là ngươi đã rõ câu trả lời.
Chẳng qua ngươi chưa dám nhìn thẳng vào nó thôi.” Tiểu Bạch cũng không ngại chọc thủng tâm tư của Phong Lăng.
“Ngươi biết ta năm nay bao nhiêu tuổi không?” Phong Lăng hỏi nó.
“Nếu tính cả kiếp trước, ngươi năm nay đã 34 tuổi.” Tiểu Bạch nhanh chóng đáp.
“Trúc Thanh nàng bao nhiêu tuổi?” Phong Lăng hỏi tiếp.
“Là 12 tuổi a.
Nhưng có gì sao?” Tiểu Bạch thắc mắc.
“Ngươi không thấy ta đây là luyến đồng sao!? Chênh lệch 22 tuổi a!” Phong Lăng tức giận hỏi lại nó.
“Tiểu Lăng, ngươi đây là mang tư tưởng cùng trói buộc từ Địa cầu đến đây a.
Ở vị diện của ta, cơ bản là không có quy định giai đoạn phát triển của nhân loại.
Chẳng có trẻ em hay thành niên, trung niên hay lão niên gì cả.
Nhân loại ở đó sinh ra thì là nhân loại thôi, họ có tình cảm như thế nào, muốn kết hôn với ai là quyền của họ.
Có người vừa sinh ra vài ngày đã kết hôn với người đã sống vài trăm năm.
Đây là chuyện bình thường a.” Tiểu Bạch không khỏi lắm lời.
“Vị diện các ngươi sinh sản vô tính không phải sao? Vốn dĩ vừa chào đời đã có khả năng tự tư duy và sinh hoạt rồi.
Không phải như nhân loại ở Địa cầu.
Chúng ta sở dĩ phân chia như vậy là vì dựa trên sự trưởng thành của một con người thôi.
Theo thời gian trưởng thành lên, mới có suy nghĩ cùng chính kiến của chính mình được, sẽ không dễ bị người khác chi phối và điều khiển.” Phong Lăng giải thích cho Tiểu Bạch.
“Nhưng nơi này là Đấu La đại lục a.
13 tuổi đã là độ tuổi trưởng thành ở đây, ngươi không thể đem độ tuổi phân chia ở Địa cầu đến đây được.
Ta nói thật, ở thế giới ngươi từng sống, 13 tuổi còn là trẻ em, nhưng đó cũng là vì hoàn cảnh sống ở Địa cầu hiện đại quá bình yên.”
“Còn ở nơi khác, như ở vị diện của ta hay là đại lục này, nơi mà cá lớn nuốt cá bé, nguy hiểm rình rập khắp nơi đe dọa đến mạng sống mỗi người.
Sự trưởng thành của dân cư ở đây sẽ khác rất nhiều so với nơi ngươi từng sống.” Tiểu Bạch tuôn ra một tràng, muốn gõ khai cái đầu cũ kỹ của Phong Lăng.
“Với lại, ngươi chỉ mới là thích nhân gia thôi mà? Có phải ngươi muốn kết hôn với nàng đâu, lo lắng về độ tuổi làm gì? Không phải người Địa cầu các ngươi hay tung hô rằng tình yêu không có biên giới, không phân biệt tuổi tác cùng giới tính sao?” Tiểu Bạch hỏi ra thắc mắc của nó, quả thật nó không hiểu nổi nhân loại mà.
“Dù chỉ mới là thích nhưng ta vẫn cảm thấy tội lỗi a, có cảm giác như đang dụ dỗ trẻ nhỏ.” Phong Lăng che mặt thở dài một hơi, lại nói tiếp, “Vả lại, cái ta lo lắng nữa là sự xuất hiện của chúng ta làm thay đổi cốt truyện vốn có.”
“Nếu như ngươi nói, Trái Đất là một thế giới đặc biệt, nó là nơi trung gian có thể liên kết với những thế giới khác.
Bằng một cách nào đó, những tác giả đã nhận được thông tin về những sự kiện xảy ra ở các nơi khác, sau đó họ viết lại câu chuyện đó hoặc làm lại thành phim ảnh.
Và những câu chuyện đó đều là những câu chuyện có thật xảy ra ở các vị diện khác, thường là lịch sử của những nhân vật truyền kỳ ở các vị diện đó.”
“Vậy ngươi nói, chúng ta xuất hiện làm thay đổi lịch sử vốn có của vị diện này, có hay không dẫn tới khả năng chúng ta bị mạt sát? Hoặc nghiêm trọng hơn là dẫn đến thế giới này bị sụp đổ?” Phong Lăng hỏi Tiểu Bạch, nói ra lo lắng bao lâu nay của cô.
“Dẫn tới nơi này sụp đổ là không có khả năng.” Tiểu Bạch lập tức khẳng định, nói tiếp, “Các vị diện có thể chia ra hạ cấp, trung cấp cùng thượng cấp.
Một thế giới có thể có nhiều vị diện trong nó.
Và có muôn vàn thế giới như vậy đang cùng tồn tại.”
“Vị diện cấp bậc càng cao thì năng lượng ở vị diện đó càng nhiều, cư dân ở đó cũng có sức mạnh càng lớn.
Giống như Đấu La đại lục này là một vị diện trung cấp.
Có liên kết với Thần giới, cũng là một vị diện thượng cấp.
Hai vị diện này là một thế giới.”
“Hầu hết các vị diện sẽ có liên kết với ít nhất một vị diện khác.
Nơi ta được sinh ra là một vị diện thượng cấp, có liên kết với vô số vị diện hạ cấp cùng trung cấp khác.
Tất cả chúng là một thế giới.”
“Bởi vì vị diện của ta là thượng cấp, thông tin hay năng lượng ta có được đều hơn hẳn các vị diện khác rất nhiều, thêm vào thông tin có được ở Trái Đất, ta có thể đến được các vị diện không có sự liên kết với nhau.
Nếu so sánh với nơi này, chỉ nói xuất thân, ta đã được xem là Thần ở Đấu La đại lục này rồi a.”
“Do ta đến từ vị diện thượng cấp của một thế giới khác, ta mới có đủ năng lượng để đến được Trái Đất và cùng ngươi xuyên đến nơi này.
Nếu có đủ năng lượng, ta cũng có thể cùng ngươi xuyên đến các vị diện hay thậm chí là thế giới khác.”
“Nói nhiều như vậy cũng để giúp ngươi hình dung dễ dàng hơn về sự bao la của thế giới này.
Có nhiều vị diện như vậy, cũng có thần ở các vị diện thượng cấp, nhưng rốt cuộc ai là người quản lý hằng hà sa số các vị diện và thế giới đó? Một vị Thần Tối Cao? ...!Không một ai chứng minh được điều đó, nhưng theo những gì ta có thể biết, vị Thần Tối Cao đó không hề tồn tại.”
“Nói dễ hiểu hơn, quản lý những vị diện này là những Quy tắc, không phải là một vị Thần nào cả.
Giữa các thế giới sẽ không biết đến sự tồn tại của nhau, chỉ có các vị diện bên trong thế giới đó mới biết được nhau mà thôi.
Giống như Đấu La đại lục chỉ được biết đến Thần Giới, Thần Giới biết Đấu La đại lục.
Và không biết đến Địa cầu hay thế giới Z của ta.
Vậy tại sao ta lại có thể đến được Địa cầu?”
“Lại nói, tại sao chúng ta đến được Đấu La đại lục, còn biết được Địa cầu là một thế giới trung gian liên kết với hằng ha sa số các vị diện khác?” Tiểu Bạch đặt vấn đề với Phong Lăng.
“Ngươi có nghĩ rằng vốn dĩ chúng ta là được Quy tắc cho phép hay không?