Đan Châu của Độc Cô Bác quả thật có kỳ diệu chỗ.
Chỉ mới nửa tháng sau, Phong Lăng đã cảm thấy mình sắp đột phá 60 cấp.
Này nửa tháng, Phong Lăng hoàn toàn tập trung vào việc tu luyện Hồn Lực.
Suốt nửa tháng liên tục không ngừng nghỉ hấp thu Hồn Lực, Phong Lăng cuối cùng cũng sắp đột phá được bình cảnh.
Hiện tại, Phong Lăng đang ngồi đả tọa trong phòng tu luyện của riêng mình trong học viện, cố gắng những bước cuối cùng để đột phá 60 cấp.
Thời gian này, Phong Lăng không còn quan tâm đường khóa nữa, cũng không biết mình đã bế quan trong này bao nhiêu ngày.
Phong Lăng chỉ biết, mình cần phải tu luyện Hồn Lực nhanh hơn tốc độ bị mất đi, có như vậy thì cô mới có thể đột phá bình cảnh.
Đây là một trận chiến.
Tốc độ nạp Hồn Lực vào phải nhanh hơn tốc độ mất đi, phải nạp càng nhanh và càng nhiều thì mới có thể lấp đầy và phá vỡ rào chắn đó được.
Phong Lăng đang nỗ lực tăng tốc cùng lượng Hồn Lực nạp vào.
Nhờ có sự hỗ trợ của Đan Châu, tốc độ ngưng tụ Hồn Lực của Phong Lăng đã tăng gấp mấy lần.
Mà dường như, cái thứ hấp thu lấy năng lượng và Hồn Lực của Phong Lăng, từ khi có Đan Châu, nó đã lấy đi ít hơn hẳn.
Nhờ vậy mà Phong Lăng có thể nội trong nửa tháng đột phá.
Phong Lăng chậm rãi mở mắt, nở một nụ cười hài lòng, “Cuối cùng đã đột phá a…”
Phong Lăng lúc này cảm thấy Hồn Lực cực kỳ tràn đầy, cơ thể cũng tràn ngập lực lượng.
Trái ngược hoàn toàn với trạng thái gần một năm nay của cô, lúc nào cũng cảm thấy Hồn Lực khô kiệt, thân thể mệt mỏi.
Vui vẻ! Hiện tại cô có thể vác thêm 1000 cân chạy vài vòng Thiên Đấu Thành! Đến cảm ơn Lão Độc a.
Nhưng mà hiện tại, Phong Lăng cần tìm người để chia sẻ tin vui này.
Thoắt một cái, cửa phòng tu luyện mở tung, Phong Lăng đã biến mất không thấy thân ảnh.
Đột phá đến Hồn Đế, khả năng điều khiển của Phong Lăng lại càng tinh tiến.
Đã có thể ngự phong bay nông nỗi.
Đây là điều không có Khí Hồn Đế nào có thể làm được.
____________________________
Một tháng nhập học, Shrek Tám Quái đã trở thành những nhân vật nổi danh trong học viện.
Đều là tuấn nam mỹ nữ, à, ngoại trừ Mập mạp cùng Phong Lăng.
Người trước là vì ngoại hình, không thể che lại lương tâm mà nói hắn là tuấn nam.
Còn người sau, ngoại trừ Shrek Tám Quái, ai có thể thấy rõ được gương mặt của Phong Lăng?
Vừa đến lớp đã úp mặt xuống bàn ngủ, khi mọi người tan khóa thì Phong Lăng còn chưa tỉnh, tu luyện cũng một mình một căn phòng kín.
Cơ bản là không một đệ tử nào có thể nhìn thấy mặt của Phong Lăng.
Nếu có nhìn, cũng không biết đây là đệ tử học viện mình nếu không mặc giáo phục a.
Các vị tuấn nam mỹ nữ của Shrek Tám Quái đều rất được hoan nghênh trong học viện.
Thư tình gửi đến không dứt, không chỉ cùng ban, khác ban cũng rất nhiều.
Đều đã trở thành đối tượng thầm mến của toàn bộ đệ tử trong học viện này.
Hôm nay, Phong Lăng đã được tận mắt chứng kiến mức độ nổi tiếng đó.
Niềm vui khi thăng cấp, Phong Lăng tìm người để chia sẻ không ai khác ngoài Chu Trúc Thanh.
Hiện tại là buổi sáng, là giờ học lý thuyết của cả học viện.
Nhưng may mắn, Phong Lăng đến đúng ngay giờ giải lao.
Xuất hiện ở ban trung cấp cửa, Phong Lăng không tìm thấy bóng hình quen thuộc.
Cũng không thấy Vinh Vinh cùng Mập mạp đâu cả.
Có lẽ bộ dáng tìm kiếm của Phong Lăng quá rõ ràng, một tên nam đệ tử xuất hiện, chắn trước mặt Phong Lăng, hỏi, “Ngươi tìm ai?”
“Ta tìm Chu Trúc Thanh a.
Nàng hôm nay có hay không thượng khóa?” Phong Lăng hỏi nam sinh trước mặt.
“A? Lại một người theo đuổi Chu Trúc Thanh sao? Nàng không rảnh tiếp những tên vô công rồi nghề như ngươi.
Nhanh chạy đi, người như ngươi chỉ chướng mắt nàng.” Nam sinh xua tay nói.
“Ta? Người theo đuổi? Chướng mắt nàng?” Phong Lăng có chút sửng sốt, liền hỏi tam câu hỏi.
“Phải.
Thấy ngươi cũng thành thật.
Ta thật lòng khuyên ngươi, mau từ bỏ đi thôi.
Đau dài không bằng đau ngắn, ngươi nên dẹp ý định theo đuổi nàng đi.” Nam sinh còn sợ mình nói chưa đủ đả động người này, còn tiếp tục nói.
“Tính ra ngươi cũng đủ can đảm a, dám tỏ tình với “Băng sơn nữ vương” của toàn học viện.
Chu Trúc Thanh nàng trước giờ lãnh ngữ băng nhân, cự tuyệt người theo đuổi có tiếng là tàn nhẫn, lạnh lùng đả kích nam sinh tâm.
Ta biết ngươi cũng bị mỹ mạo cùng khí chất cao lãnh của nàng hấp dẫn.
Nhưng Nữ vương chính là nữ vương, ngươi chỉ có thể xa xa ngắm nhìn cùng ngưỡng mộ, không thể chạm tới a.
Chạy nhanh trở về ban của ngươi đi.”
“Hữu nghị nhắc nhở, không thể ỷ vào ngoại hình sạch sẽ cùng tuấn tú của ngươi mà đi tỏ tình cũng không mang theo hoa cùng lễ vật được.
Lần sau có muốn tỏ tình ai, hình thức cũng phải đến đầy đủ a.
Nếu không, ngươi xứng đáng độc thân cả đời.” Nam sinh còn tốt bụng nhắc nhở Phong Lăng, mặc dù gương mặt biểu cảm có chút ghét bỏ.
Phong Lăng cũng bị nam sinh trước mặt nói cho ngốc.
Cô đi tỏ tình Chu Trúc Thanh? Dù thích là có thích thật, nhưng vẫn phải đợi đến nàng đủ 18 tuổi a!
“Ta chỉ muốn biết Chu Trúc Thanh nàng có hay không thượng khóa.
Còn có, nếu có thượng thì hiện tại nàng đang ở đâu? Ta là bằng hữu của nàng, tìm nàng là có việc a.” Phong Lăng sau khi hoàn hồn, đáp lại nam sinh trước mặt.
Hai người đứng chắn ở cửa phòng học của ban trung cấp.
Từ nãy đến giờ cũng đã thu hút không ít người chú ý cùng vây xem, bao quanh hai người đã là một tiểu đám đông.
“Thiết, ngươi nói ngươi là bằng hữu của nàng? Nàng bằng hữu chỉ có Shrek Tám Quái mà thôi, đừng có mặt dày mày dạn tự nhận mình là tám quái.”
“Phải, ngươi không cần ngượng quá hóa cuồng, nhận bừa như vậy.
Có nói ngươi là người theo đuổi của Chu Trúc Thanh cũng không có việc gì a.
Sẽ không ai cười ngươi không xứng lọt nàng mắt! Hahaha”
“Về chiếu chiếu gương đi, hạng người như ngươi không xứng a! Hahahaha.”
“Nhanh chóng cút đi cho khuất mắt.
Phế vật như ngươi chỉ làm bẩn đại chúng đôi mắt.
Cút đi.
Hahaha.”
“Cút đi!”
…
Thanh âm mắng chửi ngày càng nhiều.
Phong Lăng khó hiểu quan sát một màn này, nếu hôm nay người ở đây không phải cô mà là một người theo đuổi thật sự.
Người đó phải cảm thấy như thế nào? Đây là mảng tối của lòng người sao?
Chà đạp, sỉ nhục người khác sẽ giúp bọn họ cảm thấy tốt hơn? Gán ghép cho người khác điều mà mình muốn, nói cô là người theo đuổi thì cô là người theo đuổi, rồi đồng loạt buông những lời thối nát để chửi bới, nhục mạ cô?
Đúng là nhân loại thì ở đâu cũng giống nhau, đều sẽ có những loại rác rưởi như vậy.
Phong Lăng nhíu chặt hai mày, tiến thẳng đến đám người đang vây xem ở phía sau.
“Ngươi, ngươi, ngươi… Cả ngươi nữa.
Đều bước lên đây.” Phong Lăng điểm mặt từng người, nhờ thính lực vượt trội, cô có thể xác định chính xác là người nào đã mắng nhiếc mình.
Cả tên nấp trong góc khuất cũng không thoát khỏi tai cô.
Bốn tên bị Phong Lăng chỉ mặt gọi, đồng loạt nghiến răng nộ mục.
Nhưng nề hà nơi đây đông người, cũng không dám ra tay trước, đành phải