“ Aiza...! , cũng thật là đủ nhàm chán chết ta , đây cũng được gọi tiểu thuyết hay sao , không có chút gì cuốn hút hết . ”“ Aiiii....! Vẫn là tam bộ tiểu thuyết đấu la đại lục của lão đường là hay nhất , thật mong chờ bộ thứ tư nha .”Một thiếu niên với một bộ lười nhác , lúc này đang vừa lướt màn ảnh điện thoại trên tay của chính mình vừa tự lẩm bẩn , tiếng than ngắn thở dài đó cũng là từ hắn mà phát ra .Và người này chính là nhân vật chính của chúng ta .Hắn gọi vũ băng ,năm nay 19 tuổi , dáng vẻ cũng có chút thanh tú dễ nhìn ,tuy không phải dạng đẹp trai lắm ,nhưng cũng được coi là ưa nhìn một chút .Trong nhà không có anh chị em , cha mẹ hắn cũng chỉ có hắn duy nhất một người con. Do mẹ mất sớm sau một lần tai nạn ,nên hiện tại hắn chỉ ở cùng cha có một người .Hắn hiện tại đang là năm thứ nhất của đại học , nhưng hắn luôn không có một chút giác ngộ gì về việc học hành ,suốt ngày chỉ biết cắm đầu trong các bộ tiểu thuyết , huyễn tưởng trên mạng .Tính tình lười nhác , là đặc trưng của thể loại cá ướp muối mà người ta vẫn thường nói .Hiện tại cũng như vậy , hắn vẫn là một bộ dáng lười nhác không thôi . Mặc dù Lúc này vẫn là trong thời gian lên lớp , nhưng hắn vẫn như thường ngày, đầu gục xuống bàn , tay lướt điện thoại của chính mình mà đọc tiểu thuyết với một bộ dáng vô cùng chăm chú.Đang lúc hắn còn đang chăm chú bàn luận cùng phàn làn về bộ tiểu thuyết vừa rồi, hoàn toàn là một bộ dáng không để ý tới xung quanh , đột nhiên lớp học đang có vẻ ồn ào bỗng chốc yên ắng lại vài phần rồi tịt hẳn .Không gian yên tĩnh , Vang lên từng thanh âm cộc cộc có vẻ thanh thuý mà chói tai vô cùng .Theo hình ảnh di chuyển có thể thấy được , thanh âm phát ra không gì khác mà chính là do tiếng giày cao gót đang giẫm trên sàn .Theo từng bước chuyển động nhẹ nhàng , nhìn mục đích của đôi chân này chính tại tiến về Vũ Băng đang ở vịCộc cộc ...! Một bàn tay thon thả nhiễm chút hồng nhạt , nhẹ nhàng mà gõ trên mặt bàn Vũ Băng .Sau một hồi vẫn không thấy có động tĩnh gì bàn tay đó lại tiếp tục gõ thêm vài cái , lần này lực đạo đã tăng lên vài phần , thanh âm so với ban đầu càng lớn .“Gõ cái gì mà gõ , có phiền hay không .” Lần này rốt cuộc đã có động tĩnh , nhưng thanh âm phát ra có vẻ không được hài hoà cho lắm .Có vẻ như chủ nhân của bàn tay này đã có điểm tức giận vì câu nói vừa rồi , Chỉ thấy bàn tay khẽ giương lên cao , lần này mục tiêu thì không phải mặt bàn rồi , mà không một chút do dự hướng thẳng đầu Vũ Băng hạ xuống , động tác có vẻ nhẹ nhàng nhưng không kém phần bạo lực .-“ Bộp ..”Từ đầu chuyền tới một cảm giác đau đớn làm cho hắn tức giận vô cùng , hắn hùng hục đứng bật dạy mà hét lớn :“