"Ta nghĩ ngươi nên tận dụng thời cơ a." Thiết Đề lúc này từ phía Nhân Diện Chu Vương trở về mà nói với Tử Mộng Yên.
"Thời cơ?"
"Là cái 7 vạn năm Nhân Diện Chu Vương Hồn Hoàn kia.
Ngươi cũng đã 80 cấp rồi, không phải cũng nên hấp thu Hồn Hoàn rồi sao?" Thiết Đề tay chỉ vào đang lơ lửng màu
đen Hồn Hoàn mà nói.
"Vậy ai hộ pháp cho ta a?" Tử Mộng Yên lắc đầu nói, khi hấp thu Hồn Hoàn thì phải có người hộ pháp chống lại những nhân tố ngoại lai là chuyện tất yếu.
Hơn nữa nàng cũng phải trông chừng cho Kiều Nhi cùng Lâm Minh.
"Ngươi cứ để cho ta hộ pháp là được, hơn nữa khối Hồn Cốt này ngươi cũng lấy đi." Thiết Đề nói xong thì ném khối Hồn Cốt cho Tử Mộng Yên.
"Đây là cực kỳ trân quý thân thể Hồn Cốt a, hơn nữa niên hạn cũng đã 7 vạn năm.
Ngươi không muốn sao?" Tử Mộng Yên có chút khó hiểu hành động của Thiết Đề.
Hộ pháp cho nàng cùng học sinh của nàng có thét nói là làm người tốt thì làm cho trót, nhưng Hồn Cốt lại không giống nhau.
Giá trị của khối Hồn Cốt này nếu mà được đem ra đại lục thì sẽ nổi lên một trận chiến máu chảy thành sông.
Đây là sức hút của 7 vạn năm thân thể Hồn Cốt đem lại, liền Phong Hào Đấu La cũng sẽ ra tay giành lấy.
"Về sau ngươi sẽ hiểu." Thiết Đề lắc đầu nói.
"???" Tử Mộng Yên nghe vậy thì mộng bức, không hiểu ý "về sau" của Thiết Đề là ý gì.
"Ngươi cứ đi hấp thu Hồn Hoàn trước đi, nếu không nó tiêu tan mất." Thiết Đề bắt đầu hối thúc Tử Mộng Yên, tránh để nàng suy nghĩ nhiều.
"Ân, cảm tạ ngươi.
Coi như ta nợ ngươi ba nợ ân tình."
Tử Mộng Vân tính tới việc cứu học sinh nàng, hộ pháp cho nàng hấp thu Hồn Hoàn cùng đưa nàng Hồn Cốt ra được ba cái nợ ân tình thì nói.
"Được, hi vọng ngươi không nuốt lời." Thiết Đề đáp lời nói, mà trong lòng hắn tính toán các gì chỉ có hắn biết.
Tử Mộng Vân lúc này cũng đi tới chỗ màu đen đậm Hồn Hoàn, hít sâu một hơi cảm khái.
Không thể không nói là trong việc này thì có thể nói là nhân hoạ đắc phúc, thuộc tính của 7 vạn năm Nhân Diện Chu Vương Hồn Hoàn độ phù hợp với với đặc tính của Mộng Yểm Thực Nhân Hoa.
"Hơn nữa..." Tử Mộng Yên nhớ lại Hồn Cốt của Nhân Diện Chu Vương thì mỉm cười vui vẻ, hấp thu Hồn Cốt cùng Hồn Hoàn được sản xuất cùng
một Hồn Thú sẽ gia tăng Hồn Cốt uy năng lên 10%, chưa kể đây là 7 vạn năm Hồn
Cốt.
Mà bản thân nàng cũng đột nhiên sững lại, cảm giác hạnh phúc này đã bao lâu rồi nàng chưa được cảm nhận rồi a?
Tuy nàng được rất nhiều người truy cầu, nhưng suốt quãng đường truy cầu đại đạo suốt những thập kỷ kia, nàng vẫn luôn ở một mình.
Một mình tu luyện, một mình cảm nhận được hạnh phúc khi đột phá, một mình chiến đấu Hồn Thú...!Tất cả mọi chuyện hầu hết đều làm một mình.
Không phải nàng không có bằng hữu, mà là cảm giác được dựa vào một người nào đó từ lâu đã không còn nữa rồi.
Đó là lý do nàng tham gia Thực Vật Hồn Sư học viện, chủ ý là làm điểm tựa cho các thế hệ mới, mà vô ý là tìm điểm tựa cho bản thân mình ở nơi học viện này, dù cho hi vọng gần như bằng không.
"Nhanh lên đi, hấp thu Hồn Hoàn càng sớm càng tốt!"
Phía xa Thiết Đề thấy nàng đã không di chuyển hồi lâu thì mới la lớn lên nói.
"Ngạch...Được!" Tử Mộng Yên nghe vậy thì ngay lập tức ngồi xuống hấp thu Hồn Hoàn.
Nhìn thấy nàng đã bắt đầu hấp thu thì Thiết Đề cũng yên tâm, ánh mắt vô tình nhìn về phía đang ngủ quên Kiều Nhi thì từ Hồn Đạo Khí lấy ra một chiếc chăn lông, đắp lên người nàng, miệng thì lẩm bẩm.
"Lời khuyên của ngươi, ta nhận!"
...
Sau một ngày.
"Hừm..." Lâm Minh đang nằm trong vạc nước thì lông mi rung động, đôi mắt nhắm nghiền đã lâu lúc này đã mở ra.
"Tiểu Minh, tiểu Minh, ngươi tỉnh lại rồi!" Ngồi trông chờ bên cạnh hắn Kiều Nhi thấy vậy thì hạnh phúc nhảy cẫng lên nói.
"Kiều...Nhi..." Mới mở mắt ra thì thấy được người mình thương, Lâm Minh ánh mắt mệt mỏi như biến mất đã không còn, thay vào đó là sự nhu hoà cùng thương yêu vô tận.
"Lâm Minh phải không? Nếu như nghe rõ những gì ta nói thì gật đầu, không cần mở miệng nói." Vốn đang hộ pháp Thiết Đề nhìn thấy Lâm Minh tỉnh dậy thì cầm tay bắt mạch, miệng nói nhưng mắt thì nhìn từng dấu hiệu cơ thể của hắn xem có bất kỳ biến chứng gì không.
Lâm Minh nhìn liền biết Thiết Đề, nghe như vậy thì gật đầu.
Dù sao cũng đã cứu bọn hắn nên cũng không cần mỏi mệt như vậy mà đề phòng.
"Kiều Nhi, bạn trai của ngươi thân thể đã hoàn toàn khoẻ mạnh.
Độc tính của Nhân Diện Chu Vương độc hạch hạt cùng dược tính của vạc thuốc mà ta luyện chế có thể gây Vũ Hồn của hắn có chút biến dị nhưng sẽ không gây bao lớn ảnh hưởng cho toàn cục.
Hơn nữa tuy huyết khí của hắn đã được bổ sung, nhưng cần nghỉ ngơi dưỡng sức hơn 3 tháng.
Trong 3 tháng này ngoài bồi bổ ra thì các hoạt động mạnh mẽ cần phải hạn chế, nếu không quá trình hồi phục sẽ bị làm chậm lại." Thiết Đề bốn chữ "hoạt động mạnh mẽ" nhấn
giọng rất mạnh.
Hai người này dù sao còn trẻ, hơn nữa nhìn đã có phu thê chi
thực, huyết khí cương phương, có những phương diện đúng là nhiều hơn người
thường nhiều lắm.
Mà Lâm Minh cùng Kiều Nhi nghe vậy cũng hiểu, mặt đỏ như máu mà chỉ có thể e lệ gật đầu, trong lòng chỉ có thể thầm mắng người này cũng không biết tế nhị a.
"Còn ngươi, từ bây giờ sau 5 ngày chỉ được ăn những thứ dễ nuốt như cháo, canh, súp...!Thêm vào đó chỉ được uống nước mà thôi.
Sau khoảng thời gian đó thì có thể hoạt động như bình thường." Thiết Đề sau đó nhìn về Lâm Minh mà dặn dò, cái sau cũng chỉ có thể gật đầu.
"Được rồi, dặn dò đến đây thôi.
Các ngươi tự chăm sóc lẫn nhau, có gì cứ đến chỗ của ta hỏi là được." Thiết Đề nói xong liền tới gần chỗ của Tử Mộng Yên, bắt đầu buông xuống Tinh Thần Lực ra mà cảnh giới xung quanh.
Mà Kiều Nhi lúc này cũng lôi Lâm Minh ra khỏi vạc nước, dẫn hắn đi tắm rửa sạch sẽ, mùi độc tố cùng thảo dược cũng không dễ ngửi lắm a.
...
5 ngày sau,
"Kiều Nhi, ngươi nghĩ vì sao Thiết Đề tiền bối lại thích Tử lão sư?" Lâm Minh lúc này đã sinh long hoạt hổ nhìn về phía đang cho mình gối đùi Kiều Nhi hỏi.
Hắn mấy ngày này cũng được Kiều Nhi thông tin cho việc Thiết Đề thích Tử Mộng Yên, tuy nhiên những ngày này sức khoẻ không tốt nên nhiều thứ muốn hỏi cũng chỉ có thể để trong lòng.
"Ngươi là nam nhân, không phải nên hiểu rõ nam nhân hơn ta sao?" Kiều Nhi mỉm cười nói.
"Ta thực sự không rõ a, nếu là chỉ thích mỹ mạo thì không đến mức liền vạn năm Hồn Cốt cũng tặng a?" Lâm Minh nghe vậy thì giơ tay đầu hàng rồi.
Hắn tuy là nam nhân, nhưng muốn hiểu rõ nam nhân hành vi thì đúng là khó khăn.
"Có lẽ cũng giống như ngươi a, yêu ta không cần một lý do nào?" Kiều Nhi cười mỉm về phía Lâm Minh, ánh mắt như chứa vạn điều không nói, nhưng lại bày tỏ tất cả.
Lâm Minh nghe vậy thì ngồi bật dậy, ánh mắt ôn nhu nhìn về Kiều Nhi.
"Kiều Nhi a, yêu ngươi là ta quyết định sáng suốt nhất."
Lâm Minh nhớ lại từng khoảnh khắc như lần đầu gặp Kiều Nhi, cố gắng theo đuổi, tỏ tình lại bị từ chối.
Nhiều người khinh bỉ nói hắn là liếm cẩu, có người khuyên hắn hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Nhưng chỉ có chính hắn biết nếu mình bỏ qua Kiều Nhi thì sẽ có bao nhiêu ân hận mà tiếc nuối.
Nên 3 năm, ròng rã 3 năm liên tục cố gắng chưa ngừng nghỉ, dòng nước này cuối cùng cũng chấp nhận những cánh hoa của hắn.
"Lâm Minh." Kiều Nhi nhìn nam tử trước mặt mà trái tim gia tốc bật nhảy, vành tai cũng đỏ lên.
"Kiều Nhi." Lâm Minh trái tim cũng đập nhanh hơn, tần suất như đồng bộ cùng với nhịp tim của đối phương.
Gương mặt của hai người va lại gần nhau, hai mắt nhắm lại, cuối cùng hai cánh môi mềm mại va chạm lần nhau như hai cánh hoa anh đào gặp nhau khi gió xuân thổi tới.
Sau một phút thì cả hai tách nhau ra, thâm tình nhìn về phía nhau.
Mà Lâm Minh lúc này như có quyết định gì, lấy hết dũng khí mà nói.
"Kiều Nhi, khi chúng ta trở về...liệu ta có thể cưới ngươi sao?"
Sau chuyện thập tử nhất sinh này thì Lâm Minh biết chuyện của hai người không thể nào mà kéo dài lâu hơn được nữa, đã đến lúc có một kết cục rõ ràng.
Kiều Nhi nghe lời cầu hôn thì sững sờ.
Sau đó tay che lại miệng của mình, ánh mắt long lanh bởi sự hạnh phúc mà gật đầu.
Lâm Minh thấy bản thân được đồng ý thì ôm chặt Kiều Nhi trong lòng, giọng run rẩy nói.
"Kiều Nhi, quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn!"
"Tiểu Minh, quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn!" Kiều Nhi giọng nói nức nở không kém mà đáp lại.
Mà từ xa quan sát cảnh này Thiết Đề âm thầm chúc phúc cho bọn họ, ánh mắt như có như không nhìn về đã ổn định Hồn Hoàn Tử Mộng Yên.
"Ta và nàng, liệu kết cục sẽ là gì đây?"
Mà Tử Mộng Yên đệ bát Hồn Hoàn lúc này cũng đã ổn định, đôi mắt xanh lục mở ra hiện một chút tử quang.
"82 cấp Hồn Đấu La, thu hoạch không tệ a?" Thiết Đề từ xa nhìn về phía Tử Mộng Yên mà chúc mừng.
"Việc này cũng nhờ ngươi a, Thiết Đề các hạ." Tử Mộng Yên mặc dù đã lên Hồn Đấu La, lực chiến đấu đã có thể đánh thắng Thiết Đề, nhưng thái độ vẫn như lúc trước không thay đổi tí nào.
"Không có việc gì, ta đã hứa giúp ngươi thì đã hứa sẽ giúp cho tới cùng." Thiết Đề lắc đầu nói.
"Tử lão sư!" Mà đang hạnh phúc hai người Lâm Minh cùng Kiều Nhi thấy Tử Mộng Yên đã