Lúc này Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường, khu vực tử đấu.
"Xoẹt!"
Mũi mâu của Thiên Cơ Tán như bình thường đâm xuyên vào trái tim của một tên Hồn Đế.
Mà tên Hồn Đế ánh mắt không cam lòng lúc này đã mất đi tiêu cự, sinh mệnh tiêu tan.
"Thiên Đố!"
"Thiên Đố!"
"Thiên Đố!"
"Thiên Đố!"
Trên khán đài đám người gào thét như muốn rách cả cổ họng, trong ánh mắt kích động của bọn hắn có điên cuồng, hâm mộ, ghen ghét, tự ti đủ loại cảm xúc, mà tất cả là do thành tích của kẻ đang bình tĩnh vẫy sạch máu trên Thiên Cơ Tán, Thiên Đố - Đông Quân Thế Hoa.
24 trận vượt cấp tử đấu liên tiếp trong vòng một tuần, thành tích này không những vang vọng khắp Vũ Hồn Thành, mà đại lục các đại thế lực cũng bắt đầu rục rịch muốn tìm kiếm dấu vết của kẻ này.
Thiên Đố danh tiếng đã như sấm bên tai, là Hồn Sư thần tượng, cũng là ác mộng của các Hồn Sư than gia tử đấu.
Thế Hoa cũng không còn giống trước đây cảm nhận cảm giác được sùng bái quá nhiều, cũng không còn quá để ý nhiều nữa, đợi sát khí bị tinh thể hấp thụ xong thì lui xuống.
"Cộc...cộc...cộc!"
Tiếng bước chân đang vang lên trong hành lang thì dừng lại.
"Đi ra đi." Thế Hoa bình thản nói, ánh mắt thì nhìn về một bên góc tường.
"Gặp qua Thiên Đố tiên sinh!" Một thân ảnh màu đen xuất hiện, cung kính hành lễ.
"Nói đi, có việc gì?" Thế Hoa ra hiệu thân ảnh nói ra mục đích của mình.
Kẻ này Thế Hoa nhìn cũng biết là người của Vũ Hồn Thành Đấu Hồn Trường, bởi trang phục nhìn rất giống người ở Hồng Tự Phòng mà hắn cùng Bỉ Bỉ Đông ở.
"Chuyện là Thác Bạt tổng quản muốn gặp mặt Thiên Đố tiên sinh, thời gian do tiên sinh tuỳ chọn." Thân ảnh nói xong thì cũng liền đưa ra một phong thư.
Đây là phong thư mà Thác Bạt Trí đưa cho hắn, bức còn lại là đưa cho Thiên Ngục.
Thế Hoa đưa tay tiếp nhận phong thư, mở ra đọc nội dung thì đại khái cũng y hệt như kẻ trước mặt nói, hơn nữa bên trên còn có hồng ấn của Đại Đấu Trường, nên có thể biết đây là thật.
"Được, vậy ngươi nói với Thác Bạt tổng quản là nửa tiếng nữa ta sẽ đến phòng của hắn, được chứ?"
"Tuân mệnh!" Thân ảnh nghe vậy thì lại biến mất, đây là muốn đi thông báo cho Thác Bạt Trí để hắn chuẩn bị.
Thế Hoa thì tiếp tục cất bước mà về Hắc Tự Thất.
Bây giờ hắn thân thể không dính tí bụi trần, nhưng mới lấy đi một sinh mạng khiến hắn cảm giác người vẫn có chút khó chịu, tính lấy nước tắm để gột rửa cơ thể, cũng như là để tâm tình của hắn dịu lại một chút.
...
Trong tổng quản phòng,
Thác Bạt Trí nhìn trên bàn bộ ấm trà bằng sứ, tay phải hướng sang một cái hũ bằng thuỷ tinh, lấy muỗng múc một số thô cứng màu đen lá trà, sau đó bỏ vào ấm trà.
Tay trái cầm lên ấm nước đã được đun nóng, dòng nước trong suốt mềm mại theo vòi ấm mà tuôn ra, làm đầy đang trống trải ấm trà.
Ấm trà vốn trắng bóng như oánh ngọc dưới tác động của nhiệt độ lúc này lại hiện lên các nét xanh thẫm tạo nên hình vẽ của thôn trang khói lửa đang dựa vào núi, phía trên trời là mây mờ cùng chim bay thành đàn.
Cả ấm trà màu trắng lúc này tạo ra một bộ thế ngoại đào nguyên làm cho người hướng tới cảm giác.
Sau một phút thì thì Thác Bạt Trí tay cầm ấm trà mà châm vào hai chén trà, tráng nhẹ, đổ ra, sau đó mới nhẹ nhàng châm nước trà vào.
"Róc róc..."
Ấm nóng màu cam nước trà như hoàng ngọc được rót vào chén trà, mà dưới tác dụng của nhiệt độ thì các đường nét vẽ lúc này cũng hiện ra, nước chảy cùng cá lội đường nét cứ như vậy mà hiện ra.
Khi nước trà đạt đến bảy phần thì Thác Bạt Trí dừng lại.
"Mời." Thác Bạt Trí đưa một chén trà cho Thế Hoa.
Thế Hoa toàn trình quan sát, nhìn trong chén trà trong suốt không cặn chén trà, không khỏi cảm thán.
Không nói đến bộ ấm trà này, liền Thác Bạt Trí am hiểu về trà đạo cũng không khỏi khiến Thế Hoa kính phục.
Động tác thuần thục, canh rõ thời gian cùng nhiệt độ, châm trà vừa mức, bấy nhiêu cũng đã nói đủ.
"Tạ." Thế Hoa nói xong thì cầm lên chén trà, mũi nhỏ hít một hơi.
Mùi trà lúc này làm Thế Hoa có chút quen thuộc, đây mùi của sương sớm trong lành, man mát cùng sảng khoái.
Hắn cũng tự nhiên hớp một ngụm trà.
Mùi của hơi sương ngập vào khoang miệng cùng với hương hoa dịu dàng cùng dai dẳng, hương vị ngọt dịu không đắng đánh vào Thế Hoa gai vị giác, cực phẩm vị trà khiến hắn không tự chủ được mà nuốt xuống mà uống sạch.
"Hảo trà." Thế Hoa không thể nào không khen tặng, trà này thực sự rất ngon.
"Không phải khoe khoang với Thiên Đố các hạ, trà này của ta cũng chỉ có Thác Bạt gia tộc có, hơn nữa cũng chỉ cho tộc nhân sử dụng.
Thiên Đố các hạ có thể nói là những người hiếm hoi trên đời được phẩm trà này." Thác Bạt Trí trên mặt thể hiện rõ ràng sự hài lòng khi nhìn thấy phản ứng của Thế Hoa, cười nói.
"Thác Bạt tổng quản, trà này có tên sao?"
"Ân, trà này còn được gọi Tranh Thổ Tảo Sương Trà." Thác Bạt Trí vừa nói vừa châm trà cho Thế Hoa.
"Tranh Thổ Tảo Sương, đúng thật là tranh thổ cùng tảo sương."
Thế Hoa nói "Tạ." một lần nữa rồi lại tiếp tục thưởng trà.
Khi uống được một nửa thì hắn đặt chén trà xuống, nhìn về Thác Bạt Trí mà bình tĩnh nói.
"Thác Bạt tổng quản mời ta đến đây hẳn vẫn còn có chuyện a?"
Thác Bạt Trí nghe vậy thì cũng thả xuống vẫn còn đang uống dở chén trà, nhìn về Thế Hoa mà nói thẳng.
"Cũng không giấu Thiên Đố các hạ, ngươi chiến tích mặc dù rất tốt, có thể nói là suốt nghìn năm là đệ nhất người làm được.
Nhưng số Đoạ Lạc Giả ngươi giết đã quá nhiều, thêm nữa là danh tiếng của ngươi làm cho số người rút lại đăng ký tử đấu cũng gia tăng, dẫn đến tử đấu danh sách giảm đi đáng kể." Thác Bạt Trí cũng đoán được phần nào Thế Hoa là người của Vũ Hồn Điện cao tầng, nên cũng không vòng vo mà nói thẳng.
Hắn trí tuệ là để đấu với người ngoài, còn nội bộ thì thành thật với nhau sẽ dễ giải quyết hơn, tránh hiểu nhầm không đáng có.
"Vậy ý của các hạ nói là muốn ta rút ra khỏi Đấu Hồn Trường sao?" Thế Hoa nghe vậy thì hơi suy nghĩ, sau đó mới hỏi.
"Cũng không đến mức như vậy, chỉ cần ngươi hạn chế tử đấu mà thôi, tham gia thêm các loại đấu hồn khác là được." Thác Bạt Trí giải thích.
Tuy việc Thế Hoa tham gia tử đấu mang đến biến động cho việc hoạt động của Đấu Hồn Trường, nhưng đó dẫu sao cũng là ngắn hạn, hơn nữa Thế Hoa bối cảnh vẫn khiến hắn có rất lớn dè chừng.
Chỉ cần Thế Hoa "nhẹ tay" thì Thác Bạt Trí cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua được.
"Thác Bạt tổng quản, thế nhưng tử đấu mới cho ta được sự phấn khích a." Thế Hoa cũng chỉ có thể biện đại một lý do mình muốn tiếp tục tử đấu, mắt không nháy một cái nhìn về Thác Bạt Trí mà nói.
Hắn cũng không thể nó mình muốn giết người để lấy sát khí a, cái này như vậy không khác Tà Hồn Sư là bao.
Thác Bạt Trí nghe vậy thì mắt giật loạn xạ, nếu như không nhìn thấy Thế Hoa đơn phương nghiền ép đánh đám Hồn Đế kia thì chắc hẳn hắn đã bị diễn kỹ của Thế Hoa lừa gạt.
Nhưng hắn cũng không cách nào vạch trần Thế Hoa, lỡ như nhân gia thẹn quá hoá