Trên khán đài Thế Hoa cùng Ngôn Thiếu Triết thấy cảnh này cũng không có ý định động thủ, như là đang chờ đợi cái gì.
Nhưng Hồ Liệt Na tổ 3 người thì gấp rồi, dù sao nếu trễ một chút thì sẽ báo ra nhân mạng.
"Thế Hoa ca ca, ngươi không định cứu bọn họ sao?" Hồ Liệt Na vẫn là quyết định hỏi Thế Hoa.
"Sẽ cứu, nhưng bây giờ chưa phải lúc." Thế Hoa cười nói.
Thái độ vẫn rất bình tĩnh, như thể phía dưới đang thi triển đại chiêu Toản Thạch Ngự Quy Ngạc không liên quan đến hắn vậy.
Hồ Liệt Na nghe vậy thì cũng không biết nói gì, cũng chỉ có thể tin tưởng Thế Hoa tính toán.
...
Mà phía dưới Đấu Thú Trường thì đang loạn lạc không thôi.
Mai rùa của Toản Thạch Ngự Quy Ngạc như một đầu con quay khổng lồ, mặc dù không có va chạm trực tiếp vào các học viên, nhưng hướng di chuyển hỗn loạn không có trật tự nào lại khiến bọn họ khó khăng chống đỡ được.
"Không ổn, Hồn Lực của ta cạn kiệt rồi." Diệp Linh Linh trên tay Cửu Tâm Hải Đường hư ảnh đã mờ nhạt gần như không thấy nữa, rõ ràng là đã không còn Hồn Lực để gia trì.
Mà tin tức này với 5 người còn lại là một cái tin tức xấu, bởi những cái phong nhận được tạo ra đang liên tục tấn công vào cơ thể của bọn họ khiến các vết thương liên tục chảy máu, bây giờ lại không có sự trợ giúp của Cửu Tâm Hải Đường thì bọn họ sẽ thất bại sớm.
Thái Long lúc này nhìn về đang xoay tròn như con quay Toản Thạch Ngự Quy Ngạc, sau đó là ánh mắt phức tạp nhìn về phía chật vật Diệp Linh Linh, đồng bạn Kinh Linh, hai huynh đệ Thạch Mặc Thạch Ma cùng Độc Cô Nhạn.
Hai tay hắn siết chặt vết thương trên cơ bắp, nói.
"Đông Quân công tử, ta xin đầu hàng!" Thái Long xoay người nói với Thế Hoa.
"Ngươi chắc chứ? Khảo hạch như thế này chỉ có một lần, tức là từ nay về sau ngươi sẽ không còn cơ hội để tham gia nữa." Thế Hoa hỏi lại.
"Ân." Thái Long gật đầu chắc chắn.
"Cho dù ngươi có là Thái Thản tiền bối tôn tử cũng không được cho ngoại lệ."
"Công tử, ta chắc chắn!" Thái Long kiến quyết.
"Hảo, ta tôn trọng quyết định của ngươi!" Thế Hoa nói xong thì nhìn về phía Ngôn Thiếu Triết ra hiệu, Ngôn Thiếu Triết hiểu rõ sau đó miệng lẩm bẩm, rõ ràng là đang truyền âm.
Trên sân đấu lúc này hiện lên một bóng người.
"Đùng! Đùng!" Hai tay huy quyền ảnh liền khiến đang xoay tròn Toản Thạch Ngự Quy Ngạc phải dừng lại.
Mà khí tức cường đại như vực sâu cũng khiến Toản Thạch Ngự Quy Ngạc không dám làm liều.
"Ồ, là hắn sao? Lên được 92 cấp, không tồi." Thế Hoa cũng biết thân phận người này.
Người này thân hình cao lớn đầy đặn nhưng thon dài, tuy nhìn mạnh mẽ hữu lực nhưng cơ bắp lại không quá bạo tạc quá khổ.
Mái tóc màu vàng kim chói sáng giữa trưa nắng đúng là nổi bật không thôi.
"Đây là...!Phó viện trưởng?" Thái Long nhìn ra liền biết thân phận của người này.
Kim Ti Đấu La - Lực Đại Thiên!
"Chậc chậc, các tiểu bất điểm các ngươi đúng là ra tay nặng nề a.
Toản Thạch Ngự Quy Ngạc này bị nhiễm trúng Bích Lân Xà độc tố, xem ra chết không phải nghi ngờ." Lực Đại Thiên có chút đau lòng.
Sau khi Đấu Thú Trường được xây dựng thì hắn Lực Đại Thiên là người cầm trục chính, có thể nói là trong học viện mọi thứ không làm, chỉ có quản lý nơi này.
Mỗi cái Hồn Thú ở đây đều là đốt tiền để đem về, bây giờ chết ngày càng nhiều, đây đúng là thiếu máu a.
Nhưng Ngôn Thiếu Triết viện trưởng có lệnh nên hắn cũng chẳng có thể làm gì hơn là âm thầm nhỏ máu.
"Đại Thiên, ngươi đem Thái Long lên đây." Ngôn Thiếu Triết truyền âm.
"Là, viện trưởng." Xong việc thì Lực Đại Thiên xách Thái Long lên khán đài, để lại vô cùng thê thảm 5 người ở dưới.
"Mọi người mau hồi phục Hồn Lực." Độc Cô Nhạn thấy cảnh này thì cắn răng, sau đó nói với mọi người.
4 người còn lại mặc dù ngũ vị tạp trần nhưng vẫn phải lấy lí trí làm đầu, đem toàn bộ lực lượng đều dồn vào minh tưởng lên trên.
Trên khán đài, Thái Long thấy mọi người như vậy thì cũng không khỏi thở dài.
"Vì sao ngươi muốn đầu hàng trước?" Thế Hoa câu hỏi làm Thái Long không biết trả lời như thế nào.
" Nếu như ngươi không đầu hàng thì người khác sẽ làm, không phải sao? Vì sao không đợi một người khác đầu hàng thay cho bản thân?" Thế Hoa ánh mắt bình thản nhìn phía dưới 5 người, ngữ khí hỏi Thái Long rất bình thường, như thể là đang hỏi thăm.
"Không dám giấu Đông Quân công tử, ta thiên phú bên trong những người này là thấp nhất, hơn nữa ta cũng bị thương nặng nhất, ở lại cũng chỉ là là vùng vẫy cho qua mà thôi.
Nên thà hi sinh bản thân để Kinh Linh bọn họ khả năng thông qua cao một chút." Thái Long đưa tay ra sau gáy ngốc ngốc mà thành thật mà trả lời.
"Ồ, là vậy sao?" Thế Hoa cười nói, sau đó đưa ra một viên đan dược cho Thái Long.
"Ngươi dùng viên đan dược này mà chữa trị vết thương, sau đó đợi đến khi kết quả khảo hạch được ban ra thì hãy trở về."
"Là công tử." Thái Long nhận lấy đan được, cảm tạ xong thì sau đó phục dụng.
Mà Thế Hoa lúc này hướng xuống phía dưới Đấu Thú Trường.
"Các ngươi còn
...
Những trận chiến sau cực kỳ chật vật, 2100 năm Thụ Xà, 2200 năm Chiến Hổ cùng 2300 năm Cương Liệt Hào Trư cũng đã khiến Thạch gia hai huynh đệ cùng Kinh Linh đầu hàng, để cơ hội lại cho Độc Cô Nhạn cùng Diệp Linh Linh.
"Nhạn Nhạn, ta bây giờ chỉ có thể hồi phục cho ngươi thêm lần này, nên nhớ cố gắng biết không?" Diệp Linh Linh trên tay Cửu Tâm Hải Đường hư ảnh lúc này đã biến thành vô hình, chứng tỏ Hồn Lực của nàng bây giờ đã là không.
Sau đó Diệp Linh Linh cũng đầu hàng vòng này vốn đấu với 2400 Cương Thiết Ma Viên, để Độc Cô Nhạn tích được đủ Hồn Lực để chiến với đầu Hồn Thú tiếp theo, thuận lợi vượt qua vòng cuối này.
Lần này đối thủ của Độc Cô Nhạn là một đầu 2500 năm Hắc Thiên Nga.
Thiên Nga loại Hồn Thú được biết đến với khả năng trị liệu mạnh mẽ - tiêu biểu là Phỉ Thuý Thiên Nga nhất tộc.
Nhưng Hắc Thiên Nga là một dị loại, khi sỡ hữu khả năng thực hiện các loại nguyền rủa cùng viễn trình công kích.
Hắc Thiên Nga thấy Độc Cô Nhạn thì trên thân hiện lên hắc quang, sau đó những hắc quang này hướng về Độc Cô Nhạn mà phủ xuống.
Độc Cô Nhạn lúc này toàn thân cảm thấy cực kỳ nặng nề, đầu óc thì loạn lạc cực độ như thể bị vào mộng cảnh.
Mà Hắc Thiên Nga lúc này cũng không sơ suất, liền dùng hai cánh vỗ ra những chiếc lông vũ sắc bén như dao về phía Độc Cô Nhạn.
Độc Cô Nhạn thân lúc này bị làm thương mà ngã xuống, tuyệt nhiên vẫn không có dấu hiệu tỉnh táo.
Hắc Thiên Nga lúc này ngạo mạn không thôi, đôi cánh dang rộng, cổ ngẩng cao ríu một tiếng vang vọng vân tiêu.
Mà không để ý đến lục quang trên tay của Độc Cô Nhạn.
"Bích Dực hữu tí Hồn Cốt Hồn Kỹ, Phá Phong Châm!"
"Phốc! Phốc! Phốc!..." Vô số mũi ong chích đâm vào Hắc Thiên Nga khiến nó không kịp chuẩn bị, nhưng nhục thân của nó vốn yếu kém hơn Toản Thạch Ngự Quy Ngạc nên liền bị Bích Lân độc tố giết chết.
Mà Độc Cô Nhạn lần tấn công này cũng đã hoàn toàn rút cạn lượng Hồn Lực nàng tích trữ từ đầu đến giờ, nên đã ngất đi mất.
"Nhạn Nhạn qua được rồi!" Trên khán đài Diệp Linh Linh thấy vậy thở phào.
Độc Cô Nhạn mặc dù đã ngất đi, nhưng Hắc Thiên Nga chết đi cũng thể hiện cho sự chiến thắng của nàng.
"Ngôn thúc, nên kết thúc rồi!" Thế Hoa nói với Ngôn Thiếu Triết.
"Là, thiếu gia." Ngôn Thiếu Triết gật đầu, ánh mắt ra hiệu Lực Đại Thiên, cái sau làm nhiều cũng quen nên rất nhanh đã đem Độc Cô Nhạn lên.
"Ngôn