Long Hưng Thành, buổi đêm.
Thế Hoa thân hình hoà vào bên trong bóng tối, hướng về nơi ở của Nha Vọng Thiên mà tìm kiếm.
Toà phủ thành chủ của Nha Vọng Thiên vẻ ngoài mặc dù nhìn đơn sơ giản dị, nhưng người trong nghề nhìn liền biết vật liệu sử dụng để xây dựng là cỡ nào trân quý, dạng này khoe ngầm còn bức cách hơn những kẻ lộ liễu làm màu kia nhiều.
"Tìm được!" Tinh Thần Lực của Thế Hoa khoá lại một Hồn Sư có tu vi Hồn Thánh, đây chắc chắn là Nha Vọng Thiên.
Nha Vọng Thiên có nước da tái nhợt, ánh mắt màu đen thẳm như đêm tối.
Trên y phục của hắn thêu lên một đầu rồng vàng đang hướng lên bầu trời mà phá vân.
Hắn lúc này ngồi trên bàn làm việc, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn.
"Kỳ Tân tên kia lại chết đi mất, là ai gây ra?" Nha Vọng Thiên mặc dù biết Kỳ Tân chết nhưng cũng không hoảng hốt.
Suy cho cùng Kỳ Tân cũng chỉ là một tên Hồn Vương, thứ có thể giết chết hắn là tương đối nhiều.
Kỳ Tân không phải là lưỡi đao duy nhất là hắn nuôi dưỡng, lúc trước tuy cũng mất một vài tay sai, nhưng không hiểu tại sao lần này lại khiến hắn suy nghĩ nhiều.
Bởi trong thâm tâm, hắn cảm nhận được có người nhắm vào hắn.
"Vũ Hồn Điện bên kia cũng không có dị động, đám quý tộc vẫn đang cần nhân mạch của ta.
Chẳng lẽ là hai đại tông môn?" Nha Vọng Thiên nhìn ánh trăng mà suy tư.
Nguồn tiền chủ yếu của hắn là đến từ buôn bán nô lệ cho giới quý tộc của hai đại đế quốc.
Do mặt địa lý cùng chính trị tương đối thuận lợi mà hắn cũng kết giao được không ít quý tộc, mạng lưới xã hội tăng cao cũng khiến hắn được phủ lên rất nhiều tầng ô dù.
Mà Vũ Hồn Điện đang có ý hợp tác với Âu Luân Bảo vương quốc, nên khả năng ra tay với hắn là cực kỳ có hạn, trừ khi là muốn gõ hắn.
Chỉ có Thất Bảo Lưu Ly Tông cùng Lam Điện Bá Vương Tông là hắn không dám trèo lên, bởi bọn họ cần mặt mũi, làm sao lại có thể dính dáng đến một kẻ buôn bán nô lệ.
Lúc Nha Vọng Thiên đang suy nghĩ thì một mũi châm màu vàng ghim vào trong ngực của hắn.
"Phốc!"
Cả ngực của Nha Vọng Thiên bị co cuộn lại, đau đớn đột ngột khiến Nha Vọng Thiên la lớn.
"Aaaaaaa! Là ai?" Hắc lúc này ánh mắt đã đỏ bừng, nhìn về cơ ngực đã vặn vẹo đến không còn hình dạng thì la lớn.
"Chậc chậc, Long Tu Châm này sử dụng cũng không tệ đâu." Thế Hoa lúc này hai tay đã biến thành màu vàng kim loại, cầm trên những cây kim mỏng như sợi tóc.
Long Tu Châm này là hắn nhờ Vũ Hồn Điện tìm kiếm giúp một đống Tinh Phát Kim mới thu hoạch được.
Sau đó phủ thêm Vô Tức Diệu Đồng ở bên ngoài, khí tức đều bị thu liễm.
Hắn mặc dù không có Huyền Ngọc Thủ nhưng đem Kim nguyên tố phủ lên bàn tay cũng mang lại hiệu quả tương tự.
Còn cách sử dụng thì cứ dùng lực mà ném, không có thủ pháp cao siêu gì.
Nhưng hiệu quả ở cuối cùng cũng không tệ lắm.
"Ngươi là người của ai?" Nha Vọng Thiên vặn vẹo cơ mặt nói, sau đó nhìn về phía lệnh bài được treo trên hông của Thế Hoa.
"Vậy mà lại là Bạch Hổ Tông?" Nha Vọng Thiên sắc mặt trắng bệt.
Nếu mà là các thế lực khác thì hắn còn dám hô lớn, nhưng bây giờ người của Bạch Hổ Tông đến thì lại là tính chất khác.
Bạch Hổ Tông là quốc tông của Tinh La Đế Quốc, cũng là lưỡi kiếm của Tinh La Hoàng Thất.
Nên có thể nói, hành động của Bạch Hổ Tông chính là ý chí của Tinh La Hoàng Thất.
Còn lí do? Không phải quá rõ ràng sao? Là muốn gõ đám người của Âu Luân Bảo vương quốc là phải co mình lại, đế quốc bọn hắn vẫn còn có thể kiểm soát các ngươi.
Hắn làm quan trường đã hơn 3 thập kỷ, việc giết gà doạ khỉ này đã thấy không biết bao nhiêu lần, chỉ là là không ngờ hắn đã lên được vị trí thành chủ vẫn không thể nào trốn thoát được.
"Nha Vọng Thiên, ta được chủ thượng lệnh bắt ngươi về đế đô quy án, vì tội buôn bán nô lệ." Thế Hoa cũng hoá thân thành chó săn của Bạch Hổ Tông mà nói, lệnh bài của Bạch Hổ Tông cũng là chủ ý của hắn.
Mà lí do qua loa này làm Nha Vọng Thiên càng thêm chắc chắn đây là muốn thí hắn, buôn bán nô lệ là chuyện thường diễn ra ở khắp nơi trên đại lục, lấy lí do này mà bắt hắn thì không phải là buồn cười sao?
Hắn theo bản năng muốn sử dụng Hồn Lực để giết người trước mắt, nhưng mà Hồn Lực như bị phong bế thì càng làm hắn hoảng hốt.
Nhìn Nha Vọng Thiên ánh mắt càng đen thì Thế Hoa nói.
"Không cần phải cố gắng, bây giờ độc tố đã ngấm vào cơ thể, ngươi bây giờ so với người bình thường không khác là bao."
Nha Vọng Thiên không phản bác, mà là âm thầm nhắm mắt nhận mệnh.
"Nào, đừng bi ai như vậy.
Người ta nói thập tử nhất sinh, lúc nào cũng có một con đường sống cả."
Nha Vọng Thiên im lặng bất động, làm ra vẻ gần chết không sợ trời không sợ đất.
Hắn cũng không phải là trung thành, chỉ muốn khiến cho Bạch Hổ Tông khó chịu mà thôi.
Dù sao cũng sẽ chết, ta sẽ biến thành con gián để ác tâm các ngươi.
"Không cần vội vàng trả lời, thời gian còn nhiều, để ta cho ngươi suy nghĩ thêm." Thế Hoa cũng hiểu ý định của hàng này, nói xong thì 4 thanh Long Tu Châm đó găm vào tứ chi của Nha Vọng Thiên.
"Aaaa!!!!" Toàn thân quắn lại, toàn thân tím ngắt, gân xanh nổi lên.
Ánh mắt của Nha Vọng Thiên hiện lên tơ máu, mồ hôi chảy ròng.
Lần này đau đớn hơn rất nhiều lần, như thể là muốn ngạnh sinh xé toác cơ bắp của hắn.
Hắn thề trong cả cuộc đời của mình, đây là đau đớn nhất.
Thế Hoa cũng chưa dừng lại, liền lấy ra pháp trượng.
"Vạn Nghĩ Phệ Tâm Ngôn!"
Bên trên pháp trượng hiện lên các tia sáng màu vàng, Quang Minh nguyên tố tập kết với nhau, tạo nên một đàn kiến màu vàng, cặp hàm to lớn cùng sắt bén chứng tỏ đây không phải là thứ tốt lành gì.
"Ngươi, ngươi, ngươi đây là muốn làm gì?" Nha Vọng Thiên lắp bắp nhìn về phía Thế Hoa, trong mắt hắn nam tử này so với Tà Hồn Sư càng ác độc.
Thế Hoa chỉ mỉm cười mà không trả lời, đàn kiến lúc này cũng tràn vào người của Nha Vọng Thiên, từng cái dùng hàm răng sắc bén của mình đâm sâu vào người của Nha Vọng Thiên, xé rách thành từng lỗ nhỏ sau đó chui vào bên trong cơ thể của hắn.
Bên ngoài có thể thấy được toàn bộ đàn kiến đã bò lổm ngổm dưới làn da của Nha Vọng Thiên, đàn kiến di động liên tục cùng thảm trạng của Nha Vọng Thiên càng khiến người nhìn ác tâm.
"Aaaaaaaa!!!!!" Nha Vọng Thiên trừng mắt lộ ra toàn bộ phần trắng, sự đau đớn tột cùng khiến hắn không thể nào dừng la hét.
"Chậc, có chút ồn ào." Thế Hoa tặc lưỡi, sau đó dùng một cái khăn bịt lại miệng của hắn.
"Ô, ô, ô..."
Đàn kiến liên tục cắn xé huyết nhục cùng nội tạng của Nha Vọng Thiên, mặc dù không phá nát hẳn nhưng toàn bộ đã chảy máu không thể nào thê thảm hơn.
Tiếng ô yết thảm thiết kết hợp thêm tứ chi quắn quéo không chịu nổi cùng thất khiếu chảy máu thành dòng, thành chủ của Long Hưng Thành bây giờ có thể nói là nam nhân thê thảm nhất Đấu La Đại Lục.
Sau khoảng nửa tiếng thì Nha Vọng Thiên cảm nhận được