Leo lên Hải Thần Đảo, Đường Vũ Lân nhất thời cảm giác được trong không khí tràn ngập hơi thở sự sống kỳ diệu. Võ Hồn của hắn là Lam Ngân Thảo, đối với tất cả những thứ này nhận biết rõ ràng nhất. Từng cây từng cây đại thụ che trời này, đều thai nghén sức sống to lớn, cổ điển tang thương, không biết trải qua năm tháng lâu dài cỡ nào.
Một ít cây cối đặc biệt kiên cường, độ cao cũng phải tới mấy trăm mét, e rằng phải có lịch sử vạn năm trở lên.
Ở trên Hải Thần Đảo này, dù cho là cây cối cũng đều sẽ được che chở, Thiên Lôi cũng không cách nào hủy hoại những thứ ở nơi này. Đây là Đường Vũ Lân lần thứ hai đi tới nơi này, so với lần đầu tiên, cảm giác lại có chỗ bất đồng. Hay là bởi vì nguyên nhân tinh thần lực đã tăng lên tới Linh Hải Cảnh, nhận biết được nhiều hơn, nên mới cảm giác được rõ hơn sự thần bí và thâm thúy của Hải Thần Đảo.
Rời thuyền, Đường Vũ Lân đang chuẩn bị đi theo Vũ Trường Không vào bên trong đảo, đột nhiên, tâm thần khẽ chuyển, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về một phương hướng nọ.
Chỉ thấy cũng có một chiếc thuyền nhỏ đang hướng về Hải Thần Đảo đi đến. Trên thuyền, đứng một nàng thiếu nữ.
Mái tóc dài màu bạc lay động trên không trung, nàng nhìn qua bất quá chỉ có dáng vẻ khoảng 13, 14 tuổi, trên người mặc đồ đồng phục màu đỏ, đứng trên sóng nước mặt hồ, gió khẽ thổi nhẹ, lộ ra một gương mặt kiều nhan tuyệt mỹ.
Đó là vẻ mỹ lệ đến dường nào! Đường Vũ Lân vốn đã vô cùng anh tuấn, Vũ Trường Không lại càng là nam thần mặt lạnh, nhưng thời điểm khi Đường Vũ Lân nhìn thấy tướng mạo người thiếu nữ kia, một thoáng liền bị nàng hấp dẫn.
Nàng thực sự là quá đẹp, ngũ quan tinh xảo không có nửa điểm tỳ vết, cả người lại như là tinh linh trên mặt hồ. Một đôi mắt to không có bất kỳ gợn sóng tâm tình gì, dĩ nhiên là màu bạc nhàn nhạt, vô cùng đặc dị.
Mặc dù mới chỉ khoảng 13, 14 tuổi, nhưng con gái vốn dậy thì sớm hơn một chút, đã là dáng ngọc yêu kiều, hai chân thon dài thẳng tắp, tỉ lệ vóc người gần như hoàn mỹ. Nàng mặc dù có chút ngây ngô, nhưng cũng tràn trề khí tức thanh xuân.
Thực sự là đẹp quá đi! Hơn nữa, nhìn nàng, Đường Vũ Lân càng có loại cảm giác quen thuộc không nói được nên lời.
Đồng phục học sinh màu đỏ, đây là tiêu chí Nội viện, Nội viện đệ tử? Nhưng mà Từ Lạp Trí và Diệp Tinh Lan không phải đều từ Nội viện bị chuyển tới Ngoại viện sao? Không phải là nói ít nhất phải đạt đến Nhất Tự Đấu Khải Sư mới được cho phép tiến vào Nội viện? Chẳng lẽ nói, tiểu cô nương này đã là Nhất Tự Đấu Khải Sư? Làm sao có thể có chuyện đó?
"Hả?" Vũ Trường Không đang hướng vào sâu bên trong đảo đi đến, chợt không nghe thấy tiếng bước chân cùng đi phía sau. Dừng bước quay đầu nhìn lại, đúng dịp thấy một màn Đường Vũ Lân trợn mắt ngoác mồm…nhìn gái.
Thân hình lóe lên, hắn trở lại bên cạnh Đường Vũ Lân, giơ tay cốc đầu hắn một cái.
Đường Vũ Lân bị đau, lúc này mới tỉnh lại, "Vũ lão sư."
Vũ Trường Không đương nhiên cũng nhìn thấy thiếu nữ tóc bạc kia, hướng về Đường Vũ Lân hỏi: "Ngươi đang nhìn cái gì?"
Đường Vũ Lân nói: "Nàng…nàng là đệ tử Nội viện?"
Vũ Trường Không gật gù.
Đường Vũ Lân có chút không dám tin tưởng, nói: "Nhưng mà, Nội viện không phải chỉ có Nhất Tự Đấu Khải Sư mới có thể gia nhập sao? Đây không phải là quy định mới sao? Chẳng lẽ nói, nàng đã là Nhất Tự Đấu Khải Sư?"
Vũ Trường Không liếc nhìn hắn một cái, "Nàng không phải! Nàng là trường hợp đặc biệt."
"Tại sao ạ?" Đường Vũ Lân hiếu kỳ hỏi.
Vũ Trường Không nói: "Bởi vì nàng là đệ tử thân truyền của Các chủ. Các chủ cũng chỉ có một vị đệ tử như thế, tự nhiên là trường hợp đặc biệt. Tiềm năng của nàng, không thể nghi ngờ. Tương lai tất thành tài! Vì lẽ đó, Các chủ mới lưu lại nàng ở lại Hải Thần Đảo, tận lực bồi dưỡng."
Các chủ? Hải Thần Các chủ?
Đến Sử Lai Khắc học viện lâu như vậy, Đường Vũ Lân làm sao có khả năng không biết Hải Thần Các đây? Đó chính là cơ cấu tối cao của toàn bộ Sử Lai Khắc học viện đấy! Đường Vũ Lân đã từng hỏi không ít người Các chủ Hải Thần Các là tồn tại như thế nào, nhưng cũng không ai cho hắn đáp án. Đối với vị kia, mọi người đều giữ kín như bưng.
Coi như là Vũ Trường Không, xưa nay cũng không hề đề cập tới Các chủ là tồn tại như thế nào. Với sự lãnh ngạo của lão sư, nhưng trong mắt cũng chỉ có sự tôn kính. Có thể thấy được vị kia cường đại và đáng kính trọng như thế nào.
"Đi." Vũ Trường Không xoay người đi vào bên trong đảo.
Lúc này, chiếc thuyền nhỏ nọ cũng đã cập bờ, nhưng từ vị trí khác Đường Vũ Lân leo lên Hải Thần Đảo, thiếu nữ tóc bạc bước nhanh vào bên trong đảo, biến mất không còn tăm hơi.
Tại sao mình thật giống như đã gặp nàng, cảm giác thật quen thuộc.
Đường Vũ Lân có chút không tìm ra được manh mối, nhưng vẫn mau chóng theo Vũ Trường Không đi vào Hải Thần Đảo.
Đuổi theo bước chân Vũ lão sư, Đường Vũ Lân không nhịn được hỏi: "Vũ lão sư, học trưởng Nội viện mới vừa rồi, tên gọi là gì vậy ạ?"
Vũ Trường Không lườm hắn một cái, "Ngươi mới
tí tuổi đầu, không nên bị ngoại vật ảnh hưởng tới tu luyện."
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: "Vũ lão sư, em không phải có ý đó, chỉ là em cảm thấy nàng nhìn qua có chút quen mắt."
Vũ Trường Không lãnh đạm nói: "Nam nhân nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp, đều sẽ có cảm giác nhìn quen mắt."
Mắt thấy Vũ Trường Không không muốn nói thêm gì nữa, Đường Vũ Lân cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ đi theo thầy đến tòa tiểu lâu kia của Xích Long Đấu La Trọc Thế.
Bên trong tiền viện tiểu lâu, Thẩm Dập đang khoanh chân ngồi ở trên một băng đá minh tưởng, trên người nàng có có khí lưu nhàn nhạt màu xanh sẫm như ẩn như hiện. Đường Vũ Lân có thể cảm giác được rõ ràng, gợn sóng hồn lực trên người Thẩm lão sư chất phác dị thường, khác nào hồ sâu. Nhưng thứ khiến hắn cảm thấy thân thiết chính là, Thực Vật Hệ Võ Hồn tràn ngập hơi thở sự sống.
Thẩm Dập bình thường rất ít hiển lộ thực lực của mình, Đường Vũ Lân chỉ biết là Võ Hồn của nàng có quan hệ với dây leo, đến tột cùng là cái gì cũng không biết được. Nhưng có thể trở thành một vị lão sư của Sử Lai Khắc học viện, thực lực nhất định sẽ không kém. Chí ít cũng là một vị Nhị Tự Đấu Khải Sư.
Vũ Trường Không mang theo Đường Vũ Lân đi vào tiểu lâu. Khiến cho Đường Vũ Lân kinh ngạc là, Xích Long Đấu La Trọc Thế đang ở trong phòng khách.
Nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt Trọc Thế không khỏi hiện ra vẻ mỉm cười, hướng về Đường Vũ Lân ngoắc ngoắc tay.
Đường Vũ Lân vội vàng bước nhanh về phía trước, thỉnh an sư tổ của mình.
"Được rồi, không cần lễ nghi rườm rà như vậy. t r u y e n f u l l . v n Con rất tốt, không làm cho lão phu mất mặt." Đối với gã đồ tôn này, Trọc Thế vẫn là phi thường hài lòng. Đường Vũ Lân dẫn theo các bằng hữu thi đấu ở Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư học viện, hắn cũng có xem qua, đối với sự trưởng thành của Đường Vũ Lân càng thêm tán thưởng. Dưới tình huống đối phương có hai cái Võ Hồn Dung Hợp Kỹ, bọn họ vẫn có thể chiến thắng, thực sự là rất không dễ dàng.
Hơn nữa, trước đây không lâu Thánh Linh Đấu La còn cố ý đề cập với hắn sự tình có quan hệ tới Đường Vũ Lân, tán thưởng rất nhiều đối với tâm tính của cậu bé. Đây mới là điều khiến cho Xích Long Đấu La cảm thấy nở mày nở mặt nhất.
Lúc này thấy Đường Vũ Lân đến, tự nhiên ông ta có thái độ vô cùng tốt.
"Đa tạ sư tổ khích lệ." Đường Vũ Lân cười nói, "Sư tổ, ngài lần trước dạy cho con Long Kinh Thiên, về cơ bản con đã nắm giữ. Ngài không phải sẽ chỉ dạy con một chiêu ạ?"
Long Kinh Thiên giúp cho Đường Vũ Lân thu được ích lợi không nhỏ, không chỉ là nắm giữ thêm một chiến kỹ, đồng thời cũng giúp hắn dùng phương pháp Nghịch Vận Khí Huyết để thôi động huyết mạch lực. Trình độ trọng yếu của thứ này, đối với hắn chỉ đứng sau Huyền Thiên Công.
Trọc Thế gật gù, "Không vội. Khẳng định là ta muốn dạy cho con, bất quá, trước hết để cho lão phu nhìn xem, con đem Long Kinh Thiên tu luyện tới mức độ nào. Đi vào trong sân đi!"
Nói xong, Trọc Thế đứng lên liền đi ra ngoài sân.
Đường Vũ Lân lúc này thật có chút ý nghĩa muốn biểu diễn khả năng của mình. Dù sao vừa vặn đột phá được đạo phong ấn Kim Long Vương thứ tư, huyết mạch lực được củng cố, thu được Hoàng Kim Hồn Hoàn thứ hai. Hắn cũng muốn nhìn một chút, sau khi đột phá đạo phong ấn thứ tư, sức chiến đấu của mình đến tột cùng có thể đạt đến trình độ nào.
Thẩm Dập tựa hồ là nghe được âm thanh của bọn họ, thời điểm khi bọn họ đi tới trong sân, đã kết thúc việc tu luyện của mình.
Xích Long Đấu La đến đến giữa sân, hướng về Đường Vũ Lân ngoắc ngoắc tay, nói: "Đến đây, toàn lực ứng phó, Long Kinh Thiên, đánh về phía ta."
"Vâng."
Đường Vũ Lân đi tới cách trước người Trọc Thế hơn 10 mét, Vũ Trường Không và Thẩm Dập đứng ở một bên. Đối với thực lực của Đường Vũ Lân bọn họ vẫn tương đối hiểu rõ. Từ sau khi đến Sử Lai Khắc học viện, sự trưởng thành của Đường Vũ Lân rõ như ban ngày. Sau khi đột phá tam hoàn, thực lực cá nhân của hắn từng bước tăng lên. Tuy rằng tu vi hồn lực ở trong lớp không được tính là ưu tú, nhưng sức chiến đấu tổng hợp, còn có năng lực lãnh đạo đều vượt qua tuyệt đại đa số học sinh.
Truyện convert hay :
Ở Rể Vương Tế