Thân thể cường tráng của Đại Địa Ma Ngưu dừng lại một chút trên không trung. Một tình huống kỳ lạ xảy ra, tên Lam Hồ hợp thể với nó dường như muốn thoát ra ngoài, nhưng khi vừa thoát khỏi một nửa, thân thể nó cùng Đại Địa Ma Ngưu liền biến thành băng điêu màu lam, cùng một chỗ rơi xuống, hung hăng ngã trên mặt đất.
Quang diễm màu lam trên người Vũ Băng Kỷ đã dập tắt hơn phân nửa, thân thể hạ xuống. Một kích này, hắn đã dùng hết toàn lực.
Ở phía xa, thân thể Trình Tử Chanh ở trên không chợt dừng lại trong chớp mắt, sau đó mới rơi xuống mặt đất. Thời gian dừng lại làm nàng không ngã bị thương, nhưng có thể thấy là, đôi kim sí của nàng đã biến mất, hai cánh tay mềm nhũn buông xuống bên người. Sắc mặt tái nhợt, thất khiếu chảy máu, nhìn qua đã không còn sức chiến đấu ...
"Rống ---" đầu Đại Địa Ma Ngưu còn lại con mắt vốn xanh lam trong nháy mắt đã đỏ lên, nó cảm nhận được khí tức mẫn diệt của đồng bạn, trong cơ thể nó tên Lam Hồ kia tự nhiên cũng cảm nhận được khí tức đồng tộc của mình biến mất. Một mâu của Vũ Băng Kỷ trực tiếp gϊếŧ chết đôi tổ hợp kia.
Chiến đội Kiếm Ma, năm mất đi hai.
Nó mở hai đùi tráng kiện, điên cuồng phóng tới Vũ Băng Kỷ đang rơi xuống. Nhưng lúc này, một bóng người xoay tròn tốc độ cao mang theo tiếng hét lớn bỗng nhiên ngăn trước người nó.
Trên thân bóng người đang xoay tròn bắn ra huyết mạch ba động mãnh liệt, trong mơ hồ có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh hắn đang bị bóp méo.
Đồ Đằng Trụ trong tay Đại Địa Ma Ngưu nhấc ngang, nó căn bản không để ý đến người đang xoay tròn, tiếp tục vọt tới trước.
"Ngưng kết thời gian!" Nương theo một tiếng gầm, thân thể Đại Địa Ma Ngưu đang vọt tới trước đột nhiên đứng im, đứng im tuyệt đối, mà trước mặt nó, thân ảnh đang cao tốc xoay tròn ngang nhiên xông lên, có thể cảm nhận được, quang mang vặn vẹo quanh người hắn tựa hồ bị phá vỡ. Trong nháy mắt tiếp theo, vĩ chuỳ xoay tròn không biết bao nhiêu vòng hung hăng nện trên người Đại Địa Ma Ngưu, đánh bay thân thể nó, rơi xuống hướng băng điêu.
"Bạo!"
"Ầm ầm!"
Băng điêu nổ tung. Nghênh đón tên Đại Địa Ma Ngưu đang rơi xuống là một tiếng oanh minh bộc phát làm toàn bộ Đấu Thú Tràng run rẩy.
Đại Địa Ma Ngưu bị đánh bay kia trực tiếp bị tạc bay mấy chục mét, nặng nề rơi xuống đất. Một bóng người màu làm bị văng ra từ trên người nó.
Thân ảnh xoay tròn rơi xuống đất, Cố Lý sắc mặt tái nhợt đã hôn mê. Thời gian ngưng kết vừa rồi cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ Tinh Thần Lực của hắn mới có thể đem đối thủ đánh về phía băng điêu, để Vũ Băng Kỷ cuối cùng thi triển Băng Bạo Thuật.
Vũ Băng Kỷ đồng dạng cũng té ngã trên mặt đất, hắn mặc dù không thiêu đốt hoàn toàn huyết mạch, nhưng lúc này đã già đi mười mấy tuổi, khí lực đứng lên cũng không có.
Quang ảnh lấp loé, Độc Bạch truyền tống đến bên cạnh bọn họ, nhanh chóng thắp sáng Thăng Linh trận, để bọn họ bổ sung tiêu hao.
Chẳng ai ngờ đến chiến đấu lại biến thành cục diện này. Chiến đội Sử Lai Khắc vốn bị áp chế đột nhiên bộc phát, vậy mà đánh chết một tên Đại Địa Ma Ngưu cùng một tên Lam Hồ, còn làm trọng thương một tổ hợp khác. Nhưng sau đó, ba người mất đi sức chiến đấu và phải chịu những tổn thương ở trình độ khác nhau.
Một tiếng kêu to truyền đến từ đằng xa. Kiếm mang xung quanh Đường Tam điên cuồng bộc phát, mắt thấy đồng đội chết, Đan Đỉnh Hạc Yêu rốt cuộc phải lo tự bảo hộ bản thân. Trường kiếm đen kịt trong tay nhanh như chớp đâm về phía Đường Tam. Không chỉ như vậy, tất cả kiếm mang trong không khí tựa hồ trong nháy mắt đã hội tụ trên trường kiếm, khiến cho hắc quang trên kiếm cường thịnh, mang theo kiếm khí phá mọi thứ, đâm ngay tới ngực Đường Tam.
Kiếm khí ngưng tụ làm cho Đường Tam gần như không thể né tránh. Kiếm khí cường hãn dường như muốn xuyên thủng người hắn.
Đường Tam đang xoay tròn chợt ngưng trệ. Bị kiếm khí ảnh hưởng, hắn tựa hồ không cách nào thi triển được Loạn Phi Phong Chuy Pháp.
Kiếm pháp của Đan Đỉnh Hạc Yêu quả thực tinh diệu, ở một trình độ nào đó đúng là khắc chế Loạn Phi Phong Chuy Pháp. Loạn Phi