"Vì sao không muốn thần phục?" Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên.
Chẳng biết từ lúc nào, một gã Đan Đỉnh Hạc Yêu lặng yên không tiếng động xuất hiện cách Đường Tam không xa.
Đường Tam trong lòng lập tức rùng mình, bởi vì hắn hoàn toàn không biết đối phương xuất hiện như thế nào, có thể thấy được vị này có thực lực cường hãn ra sao. Tuy rằng chắc chắn không phải là Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng, vậy thì hẳn là cường giả cấp bậc Yêu Vương.
Đường Tam có chút khom người thăm hỏi, nói: "Thuộc tính không phù hợp, cho nên ..."
"Thuộc tính không phù hợp thì tới nơi này làm gì?" Đan Đỉnh Hạc Yêu Vương lạnh lùng nói.
Đường Tam cúi người hành lễ, "Vì muốn rèn luyện Tinh Thần Lực mà đến."
Đan Đỉnh Hạc Yêu Vương ánh mắt dừng lại, cao thấp đánh giá hắn vài lần, lạnh nhạt nói: "Tinh Thần Lực vững chắc, đã đến cấp độ đỉnh phong. Trong ngoài hoà hợp, hoàn mỹ không dấu vết, rất hiếm thấy. Nếu ngươi nguyện ý gia nhập Kiếm Thánh cung, dù là nhân loại cũng được trọng dụng, thậm chí có thể thành tựu Yêu Vương. Ngươi không muốn sao?"
Đường Tam lần nữa hành lễ, nói: "Bởi vì ta chưa tìm được đường thuộc về mình, vẫn còn đang tìm kiếm. Tương lai nếu như tìm được, ta sẽ khẳng định được chính mình."
Đan Đỉnh Hạc Yêu Vương ánh mắt sáng rực nhìn hắn chăm chú, đánh giá: "Thú vị. Ngươi là nhân loại thú vị nhất mà ta từng thấy. Với thân phận thấp hèn như vậy mà có chí hướng không nhỏ, quả thực là rất hiếm thấy. Tương lai nếu như nguyện ý gia nhập Kiếm Thánh cung, tuỳ thời có thể đến đây. Ngươi phải biết rằng, trong tám cung điện Đại Yêu Hoàng, Kiếm Thánh cung chúng ta là nơi không phân biệt chủng tộc nhất."
Vừa nói, hắn vừa vung tay lên, một lệnh bài đã khéo léo bay về phía Đường Tam.
Đường Tam vội đưa tay tiếp nhận. Đó là một lệnh bài hình một thanh tiểu kiếm, tinh xảo mà sắc bén, được chế tạo từ một kim loại rất tốt mà thành, bản thân nó cũng có thể dùng như một cái búa nhỏ.
"Đây là Kiếm Lệnh của Kiếm Thánh cung. Cầm Kiếm Lệnh này, nếu như ngươi gặp phiền toái thì hãy xưng là người của Kiếm Thánh cung, nó có thể bảo hộ ngươi an toàn. Cho ngươi một năm tìm con đường của mình. Một năm sau, nếu ngươi đã tìm được, hoặc nếu không muốn gia nhập Kiếm Thánh cung thì hãy đem Kiếm Lệnh trả lại."
"Đa tạ tiền bối." Đường Tam có chút kinh ngạc nhìn vị Đan Đỉnh Hạc Yêu Vương này, đây là chiêu mộ nhân tài sao? Cung Yêu Hoàng cũng khát cầu nhân tài như vậy?
"Đi đi." Đan Đỉnh Hạc Yêu Vương vung tay lên, một lực đẩy cuốn tới, đưa Đường Tam bay ra khỏi cổng lớn Kiếm Thánh cung.
Kiếm ý sắc bén lại tác động lên cơ thể, Đường Tam lần nữa nhìn xuống Kiếm Lệnh trong tay. Thu hồi nó lại, lúc này hắn mới đi xuống tìm đồng bạn của mình.
Đã chính thức đến cung Yêu Hoàng này, Đường Tam mới biết rằng bọn họ căn bản không có khả năng đi tham quan tất cả cung điện trước khi đến Đấu Thú Tràng. Mỗi toà cung điện này chỉ sợ đều tiêu tốn một ngày thời gian.
Vũ Băng Kỷ cùng Trình Tử Chanh đã leo lên một nửa số bậc thang, đang ngồi tại chỗ minh tưởng. Độc Bạch cùng Cố Lý cũng đang minh tưởng, rèn luyện Tinh Thần Lực của mình.
Cố Lý tuy rằng leo cao hơn mọi người, nhưng lúc này thân thể run rẩy có chút sắp đổ, hiển nhiên là vì tiêu hao Tinh Thần Lực quá lớn, sắp không chống đỡ được. Ngược lại, Độc Bạch có thể tiếp tục lâu hơn một chút.
Đường Tam đi đến bên người Cố Lý, che trước người hắn, giúp hắn che khuất phần lớn kiếm ý.
Cố Lý thở dài một hơi, mở hai mắt ra nói: "Thật là lợi hại, quả là rất lợi hại."
Đường Tam nói: "Sư huynh, ngươi tiêu hao không nhỏ, trước hãy xuống núi, trở về xe ngựa nghỉ ngơi khôi phục a."
"Được." Cố Lý đứng người lên, xuống núi đầu tiên.
Đường Tam không đi theo Cố Lý. Hắn vừa tiếp tục rèn luyện Tinh Thần Lực, vừa thủ hộ bên đồng bạn.
Độc Bạch kiên trì hơn Cố Lý một giờ, sau khi tỉnh lại cũng đã xuống núi.
Trình Tử Chanh leo tới chỗ Độc Bạch lúc trước, kiên trì ở đó hơn Độc Bạch nửa giờ. Nhưng với cảm ngộ mới và rèn luyện Tinh Thần Lực thời gian dài, khi xuống núi nàng đã mệt mỏi không chịu được.
Vũ Băng Kỷ leo đến khoảng ba phần tư số bậc thang thì dừng lại, kiên trì lâu hơn Trình Tử Chanh một giờ mới không chịu được nữa, dưới sự trợ giúp của Đường Tam mà xuống núi.
Chờ mọi người tụ tập đầy đủ trong xe, sắc trời đã tối hẳn.
Vì quá mệt mỏi nên mọi người không thể đi thăm các toà cung điện tiếp theo, chỉ có thể trở lại khách sạn. Sau khi ăn bữa tối đơn giản thì trở về phòng tu luyện, suy ngẫm lại kinh nghiệm hôm nay gặt hái được.
Tuy rằng mệt mỏi, nhưng thu