[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Lệnh bài thứ hai


trước sau

Đường Tam cũng không biết đã đi bao lâu, nhưng khi hắn đi hết bậc thang cuối cùng và lên đến đỉnh núi, trời đã tối xuống.

Điều này có nghĩa là, hắn đã leo núi từ sáng sớm đến chạng vạng tối.

Quang vũ rực rỡ màu vàng tẩy rửa bản thân hắn, làm dịu Tinh Thần Chi Hải của hắn, tất cả đều trở nên hoàn mỹ.

Đường Tam đứng trước cửa Thiên Hồ cung, cũng có ý định muốn đi vào.

Tới lúc này tất cả áp lực đều đã biến mất, có nghĩa là hắn đã thông qua khảo nghiệm của Thiên Hồ cung. Không vận dụng Linh Tê Thiên Nhãn cùng các năng lực khác, chỉ sử dụng Sư Hổ Kim Cương, hắn đã cường ngạnh đi tới đỉnh núi.

Trong sáu lạc ấn trong cơ thể hắn, chân chính có thể giúp hắn đi đến Thiên Hồ cung kỳ thật cũng chỉ có hai loại, Linh Tê Thiên Nhãn cùng Sư Hổ Kim Cương, ngay cả Khổng Tước Biến cũng không làm được điều này.

Lúc này, Đường Tam cũng không có ý định đi vào.

Tình huống này đã gặp phải ở Kiếm Thánh cung. Kiếm Thánh Đại Yêu Hoàng có bài danh thứ tám trong chín vị Đại Yêu Hoàng, còn Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng là thứ hai. Giữa bọn họ hẳn có chênh lệch lớn. Ở phương diện tinh thần, Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng có thể là cường giả cường đại nhất trong Tổ đình.

Đường Tam không cho rằng với năng lực hiện tại của bản thân, nếu quả thật khơi gợi hứng thú đưa Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng tới thì hắn sẽ che giấu được Thần Thức của mình. Nhất là vị này là Vận Mệnh Chúa Tể, nếu phát hiện ra vận mệnh của hắn không bình thường thì làm sao bây giờ?

Cho nên, hắn chỉ đi tới nơi này mà thôi. Sở dĩ không rời đi, là vì hắn đang chờ.

Quả nhiên, hắn đứng khoảng một phút sau thì quang vũ trên đỉnh đầu dần mờ nhạt, một giọng nói ôn hoà vang lên, "Vì sao không đi vào?"

Đường Tam nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Không biết từ lúc nào, cách hắn không xa có một nữ tử đang đứng.

Nàng nhìn qua có bộ dạng khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo cực đẹp, trên mặt nở một nụ cười ấm áp. Kỳ dị nhất là, sau lưng nàng có bảy cái đuôi to đang lay động nhẹ nhàng. Mỗi cái đuôi dài chừng năm mét, mang theo vầng sáng màu bạc nhàn nhạt, theo chuyển động mà càng thêm mỹ lệ.

Đường Tam trong lòng chấn động, thất vĩ (bảy đuôi), đây là cấp bậc Yêu Vương. Thiên Hồ Yêu Vương hoàn toàn khác với Yêu Vương đồng cấp bình thường.

Hắn hơi khom người nói: "Bởi vì ta khả năng không thích hợp với Thiên Hồ cung."

Nàng mỉm cười nói: "Không thử qua làm sao biết không thích hợp. Được Đại Yêu Hoàng miện hạ tẩy lễ, nói không chừng ngươi sẽ thích hợp."

Đường Tam cười khổ nói: "Ta lo lắng chính là điểm này. Ta sợ mình sẽ không kiên định mà buông thả bản thân, do đó uổng phí huyết mạch biến dị mà phải trải qua trắc trở mới có được."

Thiên Hồ Yêu Vương mỉm cười, "Huyết mạch của ngươi rất thú vị, là một huyết mạch hoàn toàn mới, ta cũng chưa từng thấy qua, lại còn là cấp một. Chẳng lẽ Thiên Hồ cung không xứng với ngươi sao? Ngươi hẳn hiểu rõ, thân là nhân loại, ngươi có thể đi đến bước này đã là cực hạn. Muốn tiếp tục tiến về phía trước thì cần vận mệnh chiếu cố."

Đường Tam cố ý toát ra vẻ kiêu ngạo, nói: "Thiên Hồ cung là nơi ta luôn khao khát, nhưng nếu gia nhập nơi này, ta nhất định phải thành tựu Yêu Vương đã. Nếu không, ta cảm thấy mình không có tư cách kia. Ta hy vọng thành tựu của mình không phải dựa vào khí vận, mà dựa vào chính mình. Chỉ có như thế ta mới có tư cách trở thành một thành viên của Thiên Hồ cung."

Thiên Hồ Yêu Vương "phốc xích" cười một tiếng, "Quả là một nhân loại thú vị, khó trách ngươi có thể đi đến một bước này. Ngươi vẫn là nhân loại thứ nhất làm ta cảm thấy hứng thú."

Đường Tam lại cười khổ nói: "Nhưng ta vẫn không có dũng khí bước vào Thiên Hồ cung."

Thiên Hồ Yêu Vương tiếp tục: "Có thể khắc chế chính mình, giữ vững bản tâm, ngược lại làm ta đánh giá ngươi cao hơn. Vậy ngươi đi đi, chờ khi ngươi sẵn sàng thì hãy tới nơi này. Có thể trở thành một phần tử của Thiên Hồ cung không thì phải xem ngươi có thể đem sự kiêu ngạo của mình chuyển thành hành động thực tế không."

Nói xong, nàng vung tay lên, một đạo bạch quang bắn về phía Đường Tam. Đường Tam vội đưa tay tiếp nhận.

Trong tay là một khối ngọc thạch hình tròn, trắng noãn, bên trong dường như có khí lưu đang dao động.

Khí Vận Chi Thạch! Đây rõ ràng là một khối Khí Vận Chi Thạch không gì sánh bằng.

Vị Thiên Hồ

Yêu Vương kia không biết lúc nào đã biến mất, chỉ còn lại thanh âm quanh quẩn trong không khí.

"Lúc ngươi trở lại hãy mang theo nó. Đeo bên người sẽ có trợ giúp cho ngươi."

Lệnh bài thứ hai đã vào tay!

Đường Tam theo bản năng nắm chặt Khí Vận Chi Thạch, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định.

Những lời hắn nói với vị Thiên Hồ Yêu Vương kia đều là giả vờ, không giấu giếm huyết mạch biến dị là vì đối phương khẳng định đã nhìn ra được. Sư Hổ Kim Cương màu bạch kim còn chưa xuất hiện ở thế giới này.

Có thể thôn phệ vận rủi, đem nó chuyển hoá thành huyết mạch chi lực, đây mới là năng lực được Thiên Hồ cung coi trọng, cho nên mới có lệnh bài này.

Nếu như gặp vị Thất vĩ Thiên Hồ này ở chỗ khác thì tốt biết mấy. Ở một nơi cách xa Tổ đình có thể lấy huyết dịch của nó ... nói không chừng hắn và Độc Bạch có thể tiến hoá đến Thất vĩ rồi.

Chỉ cần không do dự hao phí Thần Thức, Đường Tam có lòng tin sẽ đánh bại một vị Thất vĩ Thiên Hồ. Bất quá, vị Thiên Hồ Yêu Vương này đúng là mỹ lệ a!

Khụ khụ, Mỹ công tử, Mỹ công tử, Mỹ công tử!

Đường Tam trong lòng niệm tên Mỹ công tử ba lần, nội tâm liền trong suốt như lúc đầu.

Không có dừng lại, Đường Tam quay người xuống núi. Khi hắn tới chỗ Độc Bạch dừng lại lúc trước thì không còn thấy hắn nữa.

Một đường đi thẳng xuống núi, Đường Tam phát hiện, xe ngựa vẫn còn ở chỗ kia đợi hắn. Nhìn thấy hắn, cửa xe liền mở, các đồng bạn đều nhảy xuống dưới.

Độc Bạch nhịn không được nói: "Ta còn tưởng rằng ..."

Hắn mới nói tới đây liền bị Vũ Băng Kỷ ngăn cản, vẫy tay với Đường Tam nói: "Lên xe trước đi."

Năm người lại lên xe. Nhìn các đồng bạn đều có vẻ mệt mỏi nhưng đã thoải mái hơn, Đường Tam liền hiểu, bọn họ sau khi kết thúc quá trình leo núi thì ở chỗ này chờ mình, đồng thời vì mình mà lo lắng. Trong lòng hắn không khỏi ấm áp.

"Tiểu Đường, thế nào rồi? Ngươi leo lên tới chỗ nào? Làm sao bây giờ mới xuống? Ta đến giữa trưa liền không chịu được nữa rồi." Độc Bạch rốt cuộc đã thắc mắc.

Đường Tam đưa tay phải ra, lập tức một cỗ khí vận nhu hoà ba động xuất hiện, đến từ Khí Vận Chi Thạch.

"Đây là ..." Đồng tử của Vũ Băng Kỷ co lại, sau đó thất thanh nói: "Lệnh bài Thiên Hồ cung? Ngươi đã lên đỉnh rồi?"

Đường Tam nhẹ gật đầu, "Vận khí tốt nên leo lên được đỉnh núi. Bất quá ta chưa vào Thiên Hồ cung, ta lo lắng sẽ bị Thiên Hồ Đại Yêu Hoàng nhìn thấu. Nhưng chúng nó đưa cho ta lệnh bài này, để cho ta sau khi tìm được đường của mình, có thể lựa chọn gia nhập Thiên Hồ cung."

"Quá lợi hại." Trình Tử Chanh cảm thán nói, "Ta cùng Đại sư huynh hôm nay đã dốc toàn lực mới leo lên được sáu phần bậc thang. Muốn cầm được lệnh bài chỉ sợ lần này thì không được."

Đường Tam nói: "Không cần nhụt chí, tất cả khảo nghiệm ở các cung điện đều là chuẩn bị cho cường giả Cửu giai. Chỉ có tu vi Cửu giai đỉnh phong, còn có huyết mạch cường đại mới có khả năng cầm được lệnh bài. Ta là vận khí tương đối tốt, mà Tinh Thần Lực của ta đã là Cửu giai đỉnh phong nên mới có thể lấy được hai lệnh bài này."

"Đừng nói nữa." Cố Lý hai tay nâng trán.

"Cố Lý sư huynh, Thuỷ Tinh cung bên kia thế nào? Đây chính là đệ nhất cung a!" Đường Tam hỏi hắn.

Cố Lý biểu lộ có chút cổ quái, "Đừng nhắc đến nữa. Thuỷ Tinh cung bên kia, hôm nay giống như chỉ có một mình ta leo núi. Khi ta tới giao tiền, gia hoả thu tiền nhìn ta bằng vẻ mặt thương hại. Ta còn có chút không hiểu, nhưng khi ta leo núi thì đã hiểu được vì sao. Ba bậc thang, ta chỉ leo được ba bậc thang thì kết thúc. Mười nguyên tố tệ cứ như vậy bị lãng phí ..."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện