[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Địa Ngục Thiên Đường đều ở nhân gian


trước sau

Cảm giác của hắn cũng chỉ tới vậy mà thôi, bởi vì những bông hoa xung quanh chuyển thành hàn hoa đã lần nữa khởi phát công kích tới chỗ hắn.

Đường Tam nhanh chóng để vận rủi tiêu tán, Sư Hổ Kim Cương bành trướng ra, làm nổ vụn công kích. Xung quanh dần khôi phục thành nhiệt hoa, không còn công kích nữa.

Gợn sóng? Tràn đầy sóng vận rủi, dường như còn có một nguồn phát?

Đường Tam trong lòng khẽ động, bởi vì trong một khắc này hắn đã hiểu, Địa Ngục Hoa Viên này chỉ sợ không phải là một không gian riêng biệt đơn giản, dường như trong đó còn có huyền bí nào đó.

Lông mày hơi cau lại, sau một hồi suy tư, Đường Tam trở về bên đồng bạn.

Đúng lúc này, tiếng hát du dương vang lên.

Trong nháy mắt khi tiếng ca vang lên, Đường Tam cảm thấy tất cả nhiệt hoa bên người dường như sống lại, từ rễ đến thân hoa đều đung đưa nhẹ nhàng theo tiếng hát.

Tiếng ca vô cùng êm tai, thanh âm dễ nghe này làm cho người ta có chút mê loạn. Đường Tam vô thức đi về một hướng, có điều gì đó thôi thúc hắn đi theo hướng này.

Đường Tam trong lòng rùng mình, cắn đầu lưỡi một cái để làm mình tỉnh táo lại. Nhưng những dụ hoặc mà tiếng ca mang lại vẫn không ngừng đánh thẳng vào trong đầu của hắn.

Làm Đường Tam kinh hãi là tiếng ca này dẫn hắn theo hướng, dường như là nơi phóng thích vận rủi, là nơi các gợn sóng tập trung.

Không chút do dự, Đường Tam lập tức chạy thật nhanh trở về.

Khi nhìn thấy các đồng bạn, Độc Bạch đang vất vả túm lấy Trình Tử Chanh, mà ánh mắt Trình Tử Chanh có chút mơ hồ, chân đang bước theo hướng âm thanh kia dẫn dắt.

Vũ Băng Kỷ cùng Cố Lý lông mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ, hiển nhiên là đang chống cự lại mê hoặc này.

"Tỉnh lại!" Đường Tam khẽ quát một tiếng, sóng tinh thần lập tức phóng thích. Dưới sức mạnh tinh thần của Đường Tam, bốn người kia đều buông lỏng một chút. Cố Lý, Vũ Băng Kỷ cùng Trình Tử Chanh đôi mắt đã dần tỉnh táo lại.

Trong bốn người, Độc Bạch là người có Tinh Thần Lực mạnh nhất, sau đó là Cố Lý cùng Vũ Băng Kỷ, Trình Tử Chanh là yếu nhất. Tuy nói là yếu, Tinh Thần Lực của Trình Tử Chanh cũng đã tiếp cận Bát giai, vậy mà nàng có chút không chống cự được, chứng tỏ tính mê hoặc của tiếng ca này mạnh đến cỡ nào.

Đường Tam xoay người, dựa theo ký ức chuyển sang hướng tiếng ca dẫn dắt, nghiêng tai lắng nghe nhịp điệu của bài hát.

"Địa Ngục Thiên Đường đều ở nhân gian!"

Bài hát không có ca từ, nhưng nó truyền đến ý niệm, tựa hồ chính là ý này.

"Địa Ngục Thiên Đường đều ở nhân gian!"

"Địa Ngục Thiên Đường đều ở nhân gian!"

...

Một lần lại một lần, tiết tấu giống nhau, nhưng âm lượng lại khác, vẫn không ngừng phát ra âm thanh đầy cám dỗ.

Đúng lúc này, ở phía xa có một cột sáng lớn phóng lên trời. Vị trí cột sáng xuất hiện cũng không phải hướng vận rủi hội tụ, mà là một nơi xa xôi khác.

Sau khi cột sáng này xuất hiện, tất cả nhiệt hoa xung quanh đều sáng lên, trong nháy mắt quang mang nở rộ, phảng phất chiếu sáng cả thế giới.

Những điểm sáng màu hồng nhạt nổi lên, tựa hồ là bị cột sáng kia dẫn dắt, bọn chúng lần lượt hội tụ về phía cột sáng.

Mà sau khi các điểm sáng nổi lên, nhiệt hoa xung quanh liền thay đổi, chuyển thành hàn hoa. Cùng lúc đó, mặt đất bắt đầu xuất hiện lực hút, chính là lực hút trực tiếp thôn phệ sinh mệnh lực cùng huyết mạch chi lực. Chỉ là lực hút này nhu hoà hơn ở trong hàn hoa rất nhiều.

"Đi!" Đường Tam trầm giọng quát, tiến về phía cột sáng.

Các đồng bạn đi theo sau hắn, Cố Lý đi ngay sau Đường Tam, phía sau là Độc Bạch, rồi đến Trình Tử Chanh, Vũ Băng Kỷ đi cuối cùng đoạn hậu.

Đường Tam phát hiện, ở thời điểm này bọn họ không thể phi hành, bởi vì nếu hai chân cách mặt đất thì lực hút sẽ tăng mạnh. Cách mặt đất càng cao, lực hút sẽ càng lớn. Cho nên chỉ có đi trên mặt đất thì lực hút là nhỏ nhất.

Lúc này tổng số nhiệt hoa vẫn còn tương đối lớn, dựa theo nhiệt hoa tiến lên cũng không quá khó.

"Tiểu Đường, ta có một biện pháp." Âm thanh Vũ Băng Kỷ từ sau truyền đến.

"Huynh nói đi." Đường Tam vội vàng nói.

Vũ Băng Kỷ nói: "Nếu như ta dùng Băng nguyên tố ngưng tụ ra một tấm băng lớn, hoặc nói là xe trượt

tuyết, chúng ta đứng ở trên, nhờ Chanh tử lấy cánh đẩy xe chúng ta sẽ trực tiếp trượt qua các bông hoa, ngươi ở phía trước chỉ hướng, như vậy sẽ nhanh hơn nhiều."

Nghe hắn nói, ánh mắt Đường Tam sáng lên, đây chính là ưu thế khi phối hợp thuộc tính, "Tốt!"

Nhóm người dừng lại, Vũ Băng Kỷ phóng thích Băng Tinh Biến, một chiếc xe trượt tuyết có đáy mỏng nhanh chóng ngưng tụ thành hình.

Xe trượt tuyết không lớn, vừa vặn đủ cho năm người đứng trên đó, đối với lực hút trên mặt đất có tác dụng ngăn cách nhất định. Trình Tử Chanh cũng triển khai kim sí của mình, dùng sức vỗ cánh, lập tức một cỗ kình phong kéo tới, xe trượt tuyết nhanh chóng trượt về phía trước.

"Huyết mạch chi lực tiêu hao khoảng gấp đôi so với ngưng tụ Băng nguyên tố bình thường." Thanh âm của Vũ Băng Kỷ lại vang lên.

"Được." Đường Tam gật đầu biểu thị mình đã biết, Tinh Thần Lực toàn bộ triển khai, cảm nhận được đoá hoa phía trước có biến hoá, hai tay thỉnh thoáng đánh ra Sư Hổ Kim Cương, dẫn xe trượt tuyết tiến về phía trước.

Đã có xe trượt tuyết, tốc độ của bọn họ nhanh hơn khi đi bộ nhiều, tiến thẳng về phía cột sáng kia.

Kế hoạch mà Hứa Tự Nhiên nói với bọn họ chính là để bọn họ nhanh chóng đến được lối ra, sau đó mới thực hiện.

Qua nhiều lần đoàn chiến trong Địa Ngục Hoa Viên, đến được lối ra không phải là việc khó khăn nhất, đại đa số các đoàn đội đều có thể đi về đó trước khi hoa chuyển sang sắc lạnh. Nhưng sau khi đến lối ra mới thực sự là khảo nghiệm. Xung quanh là những bông hoa của địa ngục không ngừng tấn công, bọn họ còn phải đối mặt với địch nhân điên cuồng để tồn tại. Lối ra sẽ không thực sự được mở đến khi nửa số người chết đi.

Đây chính là thông tin có liên quan đến đoàn chiến Địa Ngục Hoa Viên, không có gì phức tạp, cũng không ai truy đến cùng tình huống trong này.

Nhưng tâm tư của Đường Tam cũng không đặt ở lối ra bên này, mà là trung tâm nơi sóng vận rủi hội tụ.

Nơi mà sóng vận rủi không ngừng hội tụ, nếu không phải là lối ra, vậy đó là địa phương như thế nào?

Bầu trời tối tăm không nhìn rõ hết thảy, dưới đất chỉ có hai loài hoa mỹ lệ phóng ra quang mang làm cho Địa Ngục Hoa Viên nhìn qua dụ hoặc như vậy. Cùng với tiếng ca du dương, êm tai có sức hấp dẫn kỳ lạ với người tham dự. Bí ẩn của nơi này rõ ràng không chỉ nằm ở đoàn chiến đơn giản như thế.

Bất quá, so với đi tìm huyền bí trong Địa Ngục Hoa Viên, đối với Đường Tam, quan trọng hơn là đem đồng bạn ra ngoài an toàn. Trong quá trình này, đi tìm bí ẩn Địa Ngục Hoa Viên có thể làm mục tiêu thứ hai.

Tiếng ca kéo dài gần một khắc đồng hồ mới dần ngừng lại, số lượng nhiệt hoa đã giảm bớt, hàn hoa đã tăng lên. Chỉ là, Địa Ngục Hoa Viên rất lớn, trong quá trình di chuyển bọn họ cũng chưa gặp được đoàn đội khác.

Cột sáng lối ra cũng không biến mất theo tiếng ca, mà vẫn sừng sững ở nơi đó.

Bằng trí nhớ về phương hướng vận rủi hội tụ, Đường Tam phán đoán chuẩn xác cửa ra này cách xa nơi hội tụ kia. Hắn thậm chí có cảm giác, cột sáng sở dĩ xuất hiện ở nơi đó tựa hồ là tận lực dẫn bọn họ rời xa hạch tâm gợn sóng.

Nếu như Đường Tam chỉ có một người, hắn rất có thể sẽ lựa chọn đi tìm kiếm trung tâm nơi vận rủi hội tụ, nhưng không hề nghi ngờ là rất nguy hiểm.

"Đi!" Đúng lúc này, trong Tinh Thần Chi Hải của Đường Tam xuất hiện một thanh âm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện