Vũ Băng Kỷ thở sâu nói: "Được. Vậy ngươi nhất định phải cẩn thận, khi không thể tiếp tục thì nhất định phải quay trở về."
Đường Tam nói: "Lần tiếp theo khi tiếng ca vang lên nếu ta vẫn chưa về, các ngươi hãy bắt đầu đi về trước, ta sẽ đuổi theo các ngươi. Lúc đó, Đại sư huynh phải dựa vào ngươi lấy hàn băng bảo vệ xe và dùng Băng Bạo Thuật để mở đường. Độc Bạch sư huynh, khi tiếng ca vang lên, ngươi phải chú ý giữ cho mọi người tỉnh táo, không để bị mê hoặc. Lúc trọng yếu có thể dùng Tử Cực Ma Đồng trùng kích làm mọi người tỉnh lại. Các ngươi yên tâm, ta nhất định không có việc gì."
Vũ Băng Kỷ nhìn hắn thật sâu rồi nói: "Ngươi không thể có việc gì. Không chỉ vì ngươi, còn vì chúng ta và vì cả nhân loại. Ở trên người ngươi ta mới chính thức cảm nhận được nhân loại chúng ta có hy vọng."
Đường Tam dùng sức gật đầu, không chậm trễ nữa, tay trái nâng trứng thuỷ tinh, quay người, phóng lên xâm nhập vào trong phạm vi hàn hoa.
Không cần thủ hộ xe trượt tuyết, hắn cũng không cần phóng lớn Sư Hổ Kim Cương, chỉ cần đem Sư Hổ Kim Cương bao trùm quanh thân mình. Bất luận công kích nào tới gần đều bị Sư Hổ Kim Cương hoá thành bột mịn.
Cùng lúc đó, Đường Tam phong bế tất cả lỗ chân lông, tận khả năng để thôn phệ không ảnh hưởng tới mình. Sau khi xông vào khu vực hàn hoa, hắn toàn lực tăng tốc, nhanh chóng tiến về phía trước. Đồng thời, Huyền Thiên Công trong cơ thể vận chuyển kịch liệt, cấp tốc khôi phục tiêu hao. Sau khi Huyền Thiên Công đạt tới Thất giai đã có được hồn hạch, khả năng khôi phục và tự tuần hoàn tăng lên đáng kể, đây cũng là điểm làm hắn tự tin vào năng lực của mình.
Hắn không thử không gian truyền tống hoặc phi hành, bởi vì sẽ tiêu hao nhiều năng lượng của hắn hơn, đồng thời, mảnh không gian này rất không ổn định, nhất là xung quanh có sóng vận rủi dày đặc. Đường Tam sợ nếu mình truyền tống không tốt sẽ bị nhầm hướng.
Sư Hổ Kim Cương không hổ là huyết mạch cấp một, cực kỳ bá đạo, có thể nói là đánh đâu thắng đó. Nó tận lực bảo vệ Đường Tam để hắn ít tiêu hao trong quá trình di chuyển, đặc biệt còn có thể chống lại khả năng thôn phệ từ mọi hướng. Huyền Thiên Công với đặc tính sinh sôi không ngừng làm cho sinh mệnh lực của Đường Tam miễn cưỡng duy trì, không đến mức vì thôn phệ mà nhanh chóng suy sụp.
Vấn đề lớn nhất hiện tại là không có nhiệt hoa để hắn dừng lại nghỉ ngơi, do vậy hắn chỉ có thể nhanh nhất tiến đến trung tâm. Giống như Vũ Băng Kỷ nói với hắn, nếu đến cực hạn mà hắn vẫn chưa tìm ra chỗ đó thì ngay lập tức phải trở về, không thể do dự. Dù bị ý niệm của Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng bức bách cũng không có tác dụng, dù sao, Thuỷ Tinh Đại Yêu Hoàng muốn đối phó với hắn thì cũng phải chờ hắn ra ngoài, như vậy vẫn tốt hơn là ở chỗ này trực tiếp bị thôn phệ mà chết.
Cứ như vậy, Đường Tam chạy ròng rã gần hai tiếng, sinh mệnh lực cùng huyết mạch chi lực trong cơ thể hắn đã trượt dốc không phanh, tốc độ khôi phục đã không đuổi kịp tốc độ tiêu hao.
Mà xung quanh hắn, hàn hoa càng lúc càng rậm rạp, càng cường đại hơn. Một rừng hoa xanh thẳm mênh mông lộ ra vẻ dữ tợn và điên cuồng công kích về phía hắn, tốc độ của Đường Tam càng lúc càng chậm.
Mà lúc này hắn vẫn không phát hiện ra bất cứ điểm dừng chân nào, cũng không thấy nơi nào đặc biệt, hắn chỉ có thể khẳng định, hiện tại hắn đã xâm nhập vào khu vực hạch tâm tập trung sóng vận rủi.
"Miện hạ, chỉ sợ ta sắp không kiên trì được nữa. Ngài có thể cho ta chỉ dẫn hay không?" Đường Tam đem ý niệm của mình truyền vào trong trứng thuỷ tinh. Hắn muốn chuẩn bị tìm cho mình đường lui.
Ngân quang trên trứng thuỷ tinh loé lên một cái, trong bất chợt một đạo ngân quang toả ra bao phủ trên người Đường Tam. Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể run lên, một cảm giác kỳ dị truyền khắp toàn thân. Ngay sau đó, lạc ấn Lam Ngân Hoàng chấn động, từng cây Lam Ngân Hoàng không khống chế được mà tràn ra. Càng kỳ quái là, những cây Lam Ngân Hoàng này cấp tốc biến thành