"A, đúng rồi. Ta muốn nhờ ngươi một chuyện." Mỹ công tử tựa hồ nhớ ra cái gì đó.
"Ngươi nói đi."
Mỹ công tử nói: "Ta có một bằng hữu, lúc trước hắn làm quét dọn ở học viện Gia Lý. Ngươi cũng biết Trương trấn trưởng rồi, hắn chính là đệ tử của Trương trấn trưởng, tên là Đường Tam. Nếu ngươi thuận tiện có thể giúp ta tìm hắn không. Lần này ra ngoài ta không có tìm được hắn. Nếu ngươi nhìn thấy hắn thì nói với hắn giùm ta, ở trong học viện chờ ta ... Nhiều nhất ba tháng ta sẽ chính thức xuất quan."
Để ta tìm chính mình sao? Tu La trong lòng không khỏi buồn cười, nhưng hắn vẫn gật nhẹ đầu, mỉm cười nói: "Hắn là gì của ngươi? Chỉ là bằng hữu thôi sao?"
Mỹ công tử ngẩn người, sau đó gật gật đầu, nói: "Ừm, đúng vậy, là bằng hữu."
"Vậy ta thì sao? Ta hiện tại cũng có thể xem như bằng hữu của ngươi sao?" Tu La hỏi.
"Ừm." Mỹ công tử gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Thật không còn sớm nữa, ta đi trước. Cảm ơn ngươi."
Nhìn thân ảnh mảnh mai của nàng dần biến mất, Tu La không khỏi có chút buồn cười, trong chớp mắt vừa rồi, hắn đột nhiên cảm thấy, Tu La có chút ghen tỵ với Đường Tam.
Đường Tam cũng không làm cái gì cho nàng, bản thân Tu La đã bỏ ra nhiều hơn. Nhưng nàng cùng Tu La thiếu đi một tầng liên kết như nàng với Đường Tam. Tương lai khi nàng biết Đường Tam là Tu La, Tu La là Đường Tam, không biết nàng có đánh chết mình hay không.
Tiểu Mỹ a Tiểu Mỹ, ngươi nhanh lớn lên a. Chờ ngươi mười tám tuổi, ta sẽ chính thức bắt đầu theo đuổi ngươi.
Hôm nay nhìn thấy nàng, nhìn thấy nàng ngày càng đẹp, nàng trổ mã càng giống với kiếp trước, Đường Tam trong lòng tràn đầy cảm kích, cảm kích mình có thể tìm đến vị diện này, tìm được nàng.
Mặc dù sau này bọn họ muốn lại ở bên nhau, muốn trở về đỉnh phong thì cần trải qua rất nhiều khó khăn. Nhưng hắn có lòng tin, hắn nhất định có thể mang nàng về bên người thân, nàng mãi mãi là thê tử của mình.
Mỹ công tử rời đi, Đường Tam cũng muốn rời đi, việc hắn cần làm còn rất nhiều, rất nhiều. Nếu không phải vì Mỹ công tử, hắn hôm nay sẽ không trở về thành Gia Lý, Tổ đình bên kia còn rất nhiều việc cần hắn đi làm.
Bất quá, lần này trở về, cũng thuận tiện làm một ít chuyện.
Không có tiến vào thành Gia Lý, Đường Tam đi ven theo con đường nhỏ bên học viện Gia Lý, phóng người lên tiến vào Gia Lý Sơn Mạch.
Trước tiên không cần trở về học viện Cứu Thục. Sau khi tiến vào Gia Lý Sơn Mạch, hắn mở ra đôi kim sí, bay thẳng đến một địa phương quen thuộc. Mặc dù truyền tống sẽ nhanh hơn một chút, nhưng hắn phải nhân dịp này quan sát phụ cận học viện có biến hoá gì hay không.
Từ trên không quan sát, tất cả vẫn bình thường. Phi hành tốc độ cao, rất nhanh hắn đã đến căn cứ bí mật của mình.
Sương mù hư ảo vẫn bao trùm khu vực kia như cũ, lúc này trời đã hoàn toàn tối xuống, được liên hoàn đại trận thủ hộ, Hoàng Kim sơn cốc vẫn lặng yên ẩn mình trong bóng tối.
Đường Tam theo đường quen chui vào trong huyễn trận. Khi cảnh vật trở nên rõ ràng hơn, khí tức sinh mệnh nồng đậm tràn đến, thân thể hắn vô cùng vui sướng hấp thu sinh mệnh lực, bổ sung tiêu hao sức lực một ngày một đêm phi hành cùng giọt tinh huyết kia.
Ban đêm trong Hoàng Kim sơn cốc rất an tĩnh, chỉ có Hoàng Kim Thụ bên cạnh hồ nước nhỏ phát ra vầng sáng vàng nhạt, mang đến cho sơn cốc này sức sống mạnh mẽ.
Trở lại đây, Đường Tam cũng có cảm giác lòng mình bình tĩnh lại. Hắn không bố trí Truyền Tống trận giữa Hoàng Kim sơn cốc cùng Tổ đình, một là vì vật liệu và tu vi hiện tại của hắn không cho phép, hai là hắn không muốn đánh vỡ sự yên bình của nơi này, để căn cứ này càng thêm an ổn.
Chậm rãi đi đến bên hồ, hấp thu sinh mệnh năng lượng nồng đậm trong không khí, Đường Tam lập tức cảm thấy thân thể ấm áp hơn nhiều.
Hoàng Kim Thụ mỗi ngày đều phát triển, nhận được lượng linh khí lớn do Tụ Linh trận mang lại, tốc độ sinh trưởng của nó rất nhanh, thể tích cũng càng được mở rộng, sinh mệnh lực nó phát ra cũng ngày càng nhiều.
"Ai?" Một thanh âm trầm thấp vang lên. Trong chớp mắt tiếp theo, lần lượt từng bóng người nhanh chóng lao ra,