Hoàng Băng Băng hơi kinh ngạc nhìn Đường Tam, lắc đầu nói: "Ta đã cầm tiên của ngươi, ta không muốn gϊếŧ ngươi."
Đường Tam nói: "Nếu không chứng minh ta có đủ thực lực, chỉ sợ tương lai sự hợp tác giữa chúng ta sẽ xảy ra vấn đề. Đã như vậy không giải quyết nó trước, để sau này song phương có thể bình đẳng nói chuyện."
Hoàng Băng Băng nheo mắt lại, "Xem ra, ngươi rất có tự tin. Huyết mạch của ngươi có năng lực không tệ, nhưng vẫn không đủ. Được, ta đáp ứng ngươi. Nếu như ngươi thắng, ta không mang hắn đi, đồng thời sẽ hết sức thúc đẩy chuyện này. Nếu ngươi thua, ta dẫn hắn đi, nhưng vẫn hết sức thúc đẩy chuyện này."
Đường Tam ánh mắt sáng rực nhìn nàng, "Nếu như ta thua, ngươi có thể mang Đại sư huynh đi, nhưng nếu ngươi làm tổn thương hắn dù chỉ một phân, tương lai không lâu, ta sẽ san bằng Băng Nữ tộc, để cho tất cả các ngươi hoá thành hàn băng." Hắn nói ra câu này, ngữ khí bình tĩnh, trong vô hình lại toả ra uy nghiêm khó có thể hình dung. Hắn dường như đã biến thành một người khác. Một Đường Tam như vậy, đừng nói là Hoàng Băng Băng, ngay cả Vũ Băng Kỷ cũng chưa từng thấy qua.
Đường Tam thực sự tức giận. Mặc dù hắn không tiếp xúc nhiều với vị tộc trưởng này, nhưng trước đó nói chuyện, mọi thứ hắn làm đều vì Băng Nữ tộc mà cân nhắc, cho dù trong đó có tâm tư riêng, nhưng chuyện đó đối với Băng Nữ tộc cũng có chỗ tốt cực lớn. Vị tộc trưởng này sau khi Đường Tam dẫn Vũ Băng Kỷ đến lại mạnh mẽ muốn đem hắn về tộc xử lý, quả thực là đã chọc giận Đường Tam. Đồng thời Đường Tam đã hiểu, vị tộc trưởng này cho tới giờ đều không để hắn vào mắt. Nếu hắn không chứng minh thực lực của mình, song phương muốn hợp tác chỉ sợ sẽ khó tiến hành.
Đây cũng là định kiến trong hai tộc Yêu, Tinh, thực lực là tối thượng. Giống như Đại Miêu tin phục Đường Tam vậy, không chỉ vì Đường Tam đã cứu toàn bộ Sư Hổ tộc, mà còn vì trên chiến trường, Đường Tam đã đánh thắng hắn. Với Đường Tam, ngoài lòng biết ơn, hắn còn có tin phục.
"Tộc trưởng trở về Băng Nữ tộc đi theo phương hướng nào, chúng ta từ phương hướng đó mà rời Tổ đình, ra ngoài tìm một chỗ đối chiến, Đại sư huynh là người chứng kiến. 5000 nguyên tố tệ ta đưa cho tộc trưởng, nếu ta thắng, ngươi vẫn như cũ mang đi, ta không gây bất lợi cho ngươi, đồng thời để ngươi rời đi an toàn. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể sử dụng Băng Phong vương toạ vì Đại sư huynh mà chiết xuất huyết mạch, ít nhất phải để hắn tu luyện đến Cửu giai đỉnh phong."
Hoàng Băng Băng nhìn Đường Tam, trong lòng có cảm giác khác thường. Khi Đường Tam nói ra lời uy hiếp kia, lòng nàng đã loạn, cảm giác như mình đã làm sai điều gì đó.
Hắn thật sự có lòng tin đánh bại mình sao? Chuyện này sao có thể? Dù không sử dụng Băng Phong vương toạ, nàng cũng là cường giả cấp độ Tinh Vương đỉnh phong a!
"Có thể!"
Hoàng Băng Băng hơi hối hận vì cưỡng ép Vũ Băng Kỷ đi với mình. Kỳ thật nàng đã nghĩ kỹ, dù thế nào cũng sẽ hết sức thúc đẩy hợp tác này, vởi vì lúc trước Đường Tam đã thật sự thuyết phục được nàng. Nhưng là, trong hợp tác bên nào chiếm vị trí chủ đạo cũng rất trọng yếu. Trong lòng nàng không có ý muốn đả thương Vũ Băng Kỷ, dẫn hắn về một là có thể thử nghiệm kết hợp sinh hậu đại, hai là để hắn làm con tin trong tay mình. Đối với Băng Nữ tộc khẳng định là có lợi, nhưng nàng không nghĩ đến đối phương lại phản ứng lớn như vậy.
"Tộc trưởng bây giờ rời đi, hay là để sáng mai?" Đường Tam hỏi.
"Hiện tại liền đi."
Hoàng Băng Băng đã nghĩ thông suốt, nên cũng không muốn trì hoãn thời gian. Trong lòng nàng đã có quyết định, sau trận chiến này, mình dù thắng cũng phải đảm bảo an toàn cho Đại sư huynh của hắn, lấy đó làm dịu căng thẳng giữa hai bên.
Lần này trên hội đấu giá, Thì Quang trận bàn lấy giá trên trời bán ra, chuyện này Hoàng Băng Băng cũng rõ ràng, cho nên nàng tin tưởng vào Truyền Tống trận cùng Pháp Trận đại sư. Do đó nàng không nguyện ý đắc tội với hắn.
Vũ Băng Kỷ đưa mắt liếc Đường Tam một