Huyết mạch thiên phú của Nuốt Thi Tinh chính là thôn phệ, chỉ là nó thôn phệ vật tương đối bẩn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến thiên phú cường đại của nó, dù sao thì cũng là huyết mạch cấp hai.
Đường Tam cuối cùng đi giúp Tri Chu Thụ Tinh cũng không phải là giúp đỡ đơn thuần. Khi truyền sinh mệnh khí tức vào trong người đối phương, hắn cũng hấp thu một chút huyết mạch chi lực.
Bởi vì cái gọi là trời theo ý người, hôm qua khi tu luyện Âm Dương nhị khí, Đường Tam đã dùng hết năng lượng của lạc ấn Lam Ngân Hoàng, vậy mà hôm nay vừa hay có cơ hội thôn phệ huyết mạch chi lực hệ thực vật để tẩm bổ lạc ấn Lam Ngân Hoàng, đủ để Âm Dương nhị khí không còn xao động.
Khi Đường Tam nói chuyện với Mỹ công tử, bọn họ lại gặp phải người quen. Ám Kim Ma Hùng cùng Ma Anh mà bọn họ thấy trước đó cũng đã kết thúc tranh tài, đang đi xuống từ một đài thi đấu khác.
Ma Anh ngồi trên vai Ám Kim Ma Hùng, toét miệng giống như đang cười, nhưng cái đầu to của hắn làm người ta có cảm giác cực kỳ tà ác.
Trong mắt Ám Kim Ma Hùng ân ẩn có hồng quang lấp loé, từ vết máu còn đọng lại trên móng vuốt của nó có thể thấy, đối thủ của bọn hắn chỉ sợ có kết cục không tốt đẹp lắm.
"Cạc cạc!" Ma Anh hướng bọn họ kêu lên một tiếng, sau đó làm ra một động tác cắt cổ. Sắc mặt Đường Tam lập tức lạnh xuống, nếu như nhằm vào hắn, hắn căn bản không thèm để ý loại khiêu khích tầm thường này, nhưng động tác này của Ma Anh nhằm vào Mỹ công tử.
"Hy vọng vòng tiếp theo có thể gặp các ngươi." Đường Tam nhàn nhạt nói.
Ám Kim Ma Hùng hiển nhiên không nghĩ tới tên nhân loại này lại nói như vậy, trong miệng liền phát ra một tiếng gầm trầm thấp.
Thanh âm có chút bén nhọn của Ma Anh vang lên: "Tỉnh táo, ngươi phải giữ tỉnh táo mới có thể kiềm chế du͙ƈ vọиɠ khát máu. Nếu đã cùng tổ, mà bọn hắn giống như cũng thắng thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải. Trên đài thi đấu ngươi mới có thể ăn a, hiện tại ngoan ngoãn đi." Nói xong, hắn còn vỗ vỗ đầu Ám Kim Ma Hùng.
Cũng kỳ quái, Ám Kim Ma Hùng cường hãn như vậy mà khi được Ma Anh trấn tĩnh đã khôi phục lại.
Đường Tam nheo mắt lại, hắn mơ hồ có thể cảm nhận được giữa Ma Anh và Ám Kim Ma Hùng có một liên hệ đặc thù.
Mỹ công tử khẽ nhíu mày, "Chúng ta đi thôi."
Nàng đối với mấy tên Yêu Quái này không có bất kỳ ấn tượng tốt nào.
"Ừm."
Đường Tam cũng không tiếp tục để ý đối phương. Giống như chính đối phương nói, nếu bọn họ tiếp tục tranh tài, vậy sớm muộn gì cũng gặp nhau.
"Ở lại quan chiến, hay là rời đi?" Ra khỏi khu vực tranh tài, Đường Tam hỏi Mỹ công tử.
Mỹ công tử nói: "Ngươi không phải có kỹ xảo chiến đấu muốn dạy ta sao? Vậy hiện tại làm đi. Ngươi ở chỗ nào?"
Đường Tam sửng sốt, "Đi chỗ ở của ta sao?"
Mỹ công tử tức giận nói, "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đi chỗ ta? Phụ thân ta ở đây."
"Được rồi, được rồi, đương nhiên không có vấn đề." Đường Tam cuống quít nói, trong lòng lại vui mừng quá đỗi. Hắn luôn mong muốn có được cơ hội một mình ở cùng với nàng.
Mỹ công tử có chút nghi ngờ nhìn hắn, người này rõ ràng đang ở trong trạng thái kích động, cau mày nói: "Ngươi sẽ không có mục đích gì phải không?"
"Không, đương nhiên không có. Ta không đánh lại ngươi, ngươi bây giờ lợi hại như vậy. Hơn nữa, ngươi không tin nhân phẩm của ta sao?" Đường Tam cười nói.
"Ngươi cũng không chịu tháo mặt nạ xuống cho ta xem, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi?" Mỹ công tử hừ một tiếng nói.
Đường Tam thở dài nói: "Ta có nỗi khổ riêng, thân bất do kỷ a."
"Đi thôi." Mỹ công tử không nói thêm gì nữa.
Ra đến quảng trường Tổ đình, bên ngoài có rất nhiều xe ngựa đang đợi, dù sao hôm nay cũng tụ tập nhiều người tới xem tranh tài, tuyệt đối là cơ hội làm ăn tốt. Đường Tam thuê một cỗ xe ngựa, báo tên khách sạn.
Không gian trong xe ngựa không lớn, hơn nữa khá kín, chẳng mấy chốc hắn đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người Mỹ công tử.
Đường Tam muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào. Mỹ công tử từ lúc lên xe vẫn duy trì trầm mặc, bầu không khí trong xe có chút xấu hổ.
Quảng trường cách khách sạn Bạch Hổ khá xa,