Cổ Lam bị thương, nhưng vì phản xạ nên thương thế của Đại Miêu hẳn là nghiêm trọng hơn mới đúng. Hắn công kích cuồng bạo như vậy hẳn là muốn mình phải chết.
Cổ Lam vừa nghĩ tới đây thì thấy Đại Miêu vừa rơi xuống đất lại lần nữa lao về phía mình. Hào quang bạch kim trên trọng kiếm trong tay hắn chỉ tăng chứ không giảm, đôi mắt càng nồng đậm huyết sắc, hồng quang bao phủ hai người và xung quanh cũng ngày càng mãnh liệt.
Hắn điên rồi sao? Không điều chỉnh bản thân, đây không phải muốn chết sao?
Cổ Lam sửng sốt, vội vàng kích hoạt huyết mạch chi lực, lần nữa thi triển năng lực thiên phú.
"Oanh ----"
Áo giáp trên người Cổ Lam bị chém ra một vết nứt, Đại Miêu lần nữa phun ra máu tươi, bởi vì bộc phát quá mạnh, tay phải của hắn cơ hồ muốn vỡ ra.
Tuy nhiên, ngay khi Đại Miêu tiếp đất thì hắn lại bắn người lên, đem trọng kiếm sang tay trái. Trọng kiếm mang theo kiếm mang hung mãnh lần nữa phóng tới đối thủ. Kiểu va chạm này không hề nghi ngờ là rất thảm khốc, nhưng khán giả lại thấy nhiệt huyết sôi trào. Quá hung hãn, thật là quá hung hãn a!
Đường Tam ngồi trong phòng chờ không khỏi tán thưởng, nói khẽ: "Đại Miêu thắng!"
Đúng vậy, khi Đại Miêu tránh được một kích của Điện Thần Chi Nhãn thì Đường Tam đã biết, Đại Miêu sẽ thắng.
Trận đấu này, Đại Miêu có thể khắc chế địch không phải ở thực lực, mà là kinh nghiệm, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Hắn tận dụng tất cả các khả năng, cuối cùng chuyển bại thành thắng.
Luận thực lực, Đại Miêu coi như có thể thắng Cổ Lam thì chắc chắn sẽ rất khó khăn, ưu thế của hắn chỉ ở chỗ Sư Hổ Kim Cương khắc chế phản xạ ở một mức độ nhất định. Nhưng vấn đề là, áo giáp trên người Cổ Lam, cộng thêm Điện Thần Chi Nhãn không phải là thứ hắn có thể đối phó.
Cho nên, Đại Miêu lựa chọn ẩn nhẫn.
Khi cảm nhận được Điện Thần Chi Nhãn có lực uy hiếp cường đại, hắn liền chọn ẩn nhẫn. Sư Hổ Kim Cương dùng phòng ngự nhiều hơn, mà không phải tấn công, đây cũng là lý do vì sao Cổ Lam cảm thấy mặc dù hắn luôn áp chế đối thủ, nhưng không thể chân chính làm Đại Miêu bị thương nặng.
Lưu Ly Thiên Tinh Hoàng có danh xưng Thiên Kỳ Bách Quái, hậu đại của hắn cũng có phương thức chiến đấu thiên biến vạn hoá. Khi Đại Miêu bị động phòng ngự, thậm chí bị đối phương áp chế đến mức liên tục bại lui thì hắn cũng đang quan sát phương thức chiến đấu của đối phương.
Giống như Đường Tam đã chỉ rõ vấn đề cho Mỹ công tử, Đại Miêu cũng phát hiện mặc dù đối phương có vũ khí cường đại, thực lực bản thân cũng rất mạnh nhưng lại thiếu lực bộc phát. Điều này làm hắn quyết định ẩn nhẫn, tiếp tục chịu đựng công kích liên tục của đối phương.
Quá trình này rất đau đớn vì hắn sẽ bị thương. Nhưng Đại Miêu phát hiện, mỗi khi hắn bị thương thì sát khí trong cơ thể sẽ mạnh hơn, mà dưới sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ của luồng sát khí này, cường độ thân thể cùng nồng độ huyết mạch của hắn có tăng lên. Nói cách khác, tốc độ hắn khôi phục so với trước đó càng nhanh, huyết mạch chi lực cũng không ngừng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà trở nên cường hãn hơn.
Đây chính là nội hàm của Sát Thần lĩnh vực. Phát hiện được điều này, Đại Miêu càng yên tâm ẩn nhẫn, cho đến khi cảm thấy đối thủ có điều gì đó không ổn nên mới chuẩn bị bộc phát.
Lúc này, Sát Thần lĩnh vực trong cơ thể Đại Miêu đã sớm không thể áp chế được. Khi Điện Thần Chi Nhãn bộc phát, sát khí của hắn cũng theo đó mà bắn ra, cưỡng ép cắt đứt liên hệ giữa đối phương và Điện Thần Chi Nhãn. Mặc dù hắn không đối phó được với Điện Thần Chi Nhãn, nhưng đột nhiên tập kích để Cổ Lam tạm thời mất đi liên hệ với nó thì vẫn làm được. Mà bộ pháp quỷ dị kia tất nhiên là tuyệt học Đường Môn mà Đường Tam truyền dạy cho hắn, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.
Kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến Đại Miêu biết bộc phát như thế nào, mà lần bộc phát này cũng cho hắn tìm được cơ hội tốt nhất.
Trong nháy mắt trùng kích đảo khách thành chủ, không để cho đối thủ lấy về Điện Thần Chi Nhãn, không để cho hắn dùng thuấn di thoát ly, như vậy, sau đó chính là chiến đấu cứng đối cứng, và đây là tiết tấu thuộc về Đại Miêu. Nhìn qua đối phương có áo giáp phòng ngự cường đại, nhưng mỗi khi công kích bị phản xạ mà bị thương nặng, Sát Thần lĩnh vực của hắn bị kích phát mạnh hơn, bên ngoài thì áp chế đối thủ, nhưng bên trong là kích phát tiềm năng tự thân. Cho nên, công kích sau càng nặng hơn phía trước, lần sau lại càng hung mãnh hơn lần trước.
Đại Miêu bây giờ căn bản không nghĩ tới nếu mình bị thương nặng thì trận tiếp theo phải làm sao, trước thu được thắng lợi đã rồi nói tiếp.