Khi nói ra những lời này, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ mờ mịt, nghi hoặc và khó hiểu.
Nữ tử sững sờ, "Ca, ngươi không nhận ra ta? Ta là Miểu Sâm a! Ngươi là ca của ta Cận Miểu Lâm."
Nghe nàng nói vậy, Đường Tam trong lòng thầm khen cô nương này thật tốt. Việc tiết lộ nhiều thông tin cho mình cùng một lúc sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.
"Miểu Sâm? Miểu Sâm?" Trên mặt hắn vẫn là vẻ mờ mịt như cũ.
Cận Miểu Sâm lập tức gấp gáp, nàng đột nhiên bước về phía trước, hai tay nắm lấy tay áo Đường Tam, "Ca, ngươi nhìn kỹ ta một chút. Ngươi bị sao vậy? Sao ngươi không nhận ra ta? Những năm này rốt cuộc ngươi đã đi chỗ nào? Chúng ta sao đều không tìm được ngươi?"
Đường Tam ngơ ngác nhìn nàng, "Ta, ta đi Thiên Vũ Đế Quốc, đến thế giới Yêu Quái Tộc. Ta đã quên, ta không nhớ được, cái gì cũng không nhớ rõ. Chỉ là có một lần ta bị vây công, hình như ta đã rơi xuống vách đá. Sau đó, ta ăn được thứ gì đó rồi không nhớ gì nữa. Nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó đang đợi mình, vì vậy ta liền đi, đi cho tới hôm nay. Ngươi, ngươi biết ta sao? Cận Miểu Lâm? Đó là tên của ta sao?"
Đường Tam có nhanh trí cỡ nào, đối phương có thể đi ra từ nội thành thành Kiến Mộc, liên tưởng tới vẻ cung kính của binh sĩ ngoài cửa thành với mình, có thể đoán được chủng tộc của nữ tử tóc lam này nhất định có địa vị không thấp trong thành. Để tìm kiếm mọi thứ và thu được nhiều lợi ích hơn, còn gì tốt hơn là trà trộn vào chủng tộc cấp cao đây? Hắn tự nhiên nắm bắt thời cơ, nhưng làm sao để đối phương không nghi ngờ? Biện pháp đơn giản nhất và hữu hiệu nhất là giả bộ mất trí nhớ. Đối phương hỏi gì, hắn chỉ đưa đẩy hai, năm hay sáu câu là xong. Dù sao có thể dùng mất trí nhớ để giải thích.
Cận Miểu Sâm ngơ ngác nhìn Đường Tam, mất trí nhớ? Nàng tuyệt đối không ngờ tới, sau bao năm chờ đợi, cuối cùng ca ca cũng trở về nhưng huynh ấy lại mất trí nhớ.
Lập tức, nước mắt nàng chảy càng dữ dội hơn, dây leo quấn quanh Đường Tam không ngừng run rẩy, tản ra tâm tình chấn động mãnh liệt.
Đường Tam dùng dây leo của mình truyền đến tâm tình nhu hoà cho đối phương, lẩm bẩm nói: "Ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta là ai, đây là chỗ nào hay không?"
Nữ tử tóc lam run run nói: "Ngươi, ngươi là ca ca của ta, là Thiếu chủ của Lam Kim tộc chúng ta, là hy vọng tương lai của Lam Kim tộc, Cận Miểu Lâm. Nơi này là thành Kiến Mộc, là Vương thành của Lam Kim Thụ tộc chúng ta. Năm đó sau khi phụ hoàng vẫn lạc, tộc ta không Hoàng, chịu đủ loại ức hϊếp. Ca, không phải ngươi đã thề sẽ chấn hưng tộc ta, chấn hưng thành Kiến Mộc sao? Sao ngươi có thể quên những điều này a!" Nói đến đây, nàng đã khóc không thành tiếng.
Đường Tam vẫn tỏ vẻ sững sờ như trước, nhưng lại nhớ kỹ những lời của công chúa Lam Kim tộc, Cận Miểu Sâm đã nói. Qua đó, Đường Tam đã hiểu đại khái tình hình chủ thành này và trạng thái của Vương tộc Lam Kim Thụ ở nơi đây.
Thành Kiến Mộc không hề nghi ngờ là một chủ thành ở xa xôi, tình trạng của nó cũng tương tự thành Gia Lý. Điều giống nhau hơn nữa là, Hoàng Giả nhất tộc này đã vẫn lạc và chưa ra đời Hoàng Giả mới, cũng giống thành Gia Lý vậy.
Cận Miểu Sâm cho rằng ca ca của mình, người đã rời nhà đi nhiều năm là vì tìm kiếm kỳ ngộ để khiến bản thân trở nên cường đại hơn, thành tựu Hoàng Giả, trọng chấn gia tộc. Có thể bởi vì chia cách quá lâu nên khi hắn xuất hiện, đối phương đã nhận nhầm. Mà 8 cây dây leo sau lưng là nguyên nhân quan trọng để đối phương nhận sai.
Sau lưng Lam Kim tộc xuất hiện càng nhiều dây leo thì năng lực càng mạnh mẽ. Hơn nữa, đây cũng là một chủng tộc huyết mạch cấp một. Vừa nghĩ, Đường Tam đã âm thầm hấp thu một ít huyết mạch trên người Cận Miểu Sâm qua kết nối dây leo. Diễn kịch dĩ nhiên là phải diễn cho trọn vẹn, sau khi tấn thăng lên Thập Nhất giai, bây giờ hắn còn 2 vị trí trống. Để 1 vị trí cho lạc ấn huyết mạch Lam Kim Thụ đương nhiên sẽ khiến màn trình diễn càng thêm chân thực. Cái khác có thể giả, lạc ấn huyết mạch có thể giả được sao? Hơn nữa, từ những
thủ vệ bên ngoài có thể thấy được, số lượng tộc nhân Lam Kim tộc không lớn, nếu không ngay cả thủ vệ cũng là người Lam Kim tộc. Điều này hiển nhiên là không bình thường.
Có những phán đoán này, thanh âm Đường Tam trở nên ôn hoà hơn nhiều, chua xót nói: "Ta thật sự không nhớ rõ rất nhiều chuyện. Nhưng những lời ngươi nói khiến ta có cảm giác rất quen thuộc. Có lẽ đó là lý do vì sao ta có thể tìm đường trở về."
"Ân ân." Cận Miểu Sâm lau nước mắt trên mặt, có chút kích động nói: "Ca, chúng ta về nhà thôi, bây giờ chúng ta về nhà ngay. Về đến nhà ngươi nhất định sẽ nhớ lại, nhất định có thể." Vừa nói, nàng vừa kéo Đường Tam bằng dây leo phía sau, đi đến chỗ cầu treo.
Đường Tam đi theo nàng lên cầu treo, vào khoảnh khắc khi bước lên cầu, hắn cảm nhận được khí tức sinh mệnh trong không khí mạnh hơn gấp 10 lần so với bên ngoài hào, cảm giác khoan khoái dễ chịu đó suýt nữa khiến tất cả lạc ấn huyết mạch trong cơ thể hắn rêи ɾỉ.
Huyết mạch Lam Kim tộc vừa mới hấp thu, Đường Tam lặng yên dùng Thần Thức dẫn động nó đến vị trí lạc ấn đầu tiên. Với tu vi hiện tại của hắn và nhiều huyết mạch siêu cấp Thập Nhất giai tồn tại, khi hắn rót huyết mạch vào trong lạc ấn thì sẽ không gây ra bất kỳ biến động nào. Khi lạc ấn huyết mạch Lam Kim tộc hiện ra, Đường Tam lập tức cảm thấy khí tức sinh mệnh trong cơ thể mình có chút sôi trào. Đây rõ ràng chỉ là huyết mạch cấp một, nhưng trong chớp mắt khi dung hợp nó, Đường Tam cảm thấy sinh mệnh của mình dường như đang thăng hoa. Tất cả lạc ấn huyết mạch của hắn đều được hưởng lợi từ điều này, cảm giác này thật sự quá mỹ diệu!
Cũng chính lúc này, Đường Tam đã hiểu Lam Kim Thụ tộc là gì. Đó chính là Hoàng Kim Thụ tiến hoá! Cấp độ sinh mệnh cực cao, có thể nói là hắn chỉ thấy được trên Yêu Tinh Đại Lục. Sinh mệnh lực vô cùng nồng đậm, quả thực rất tuyệt vời.
Khó trách trong thành Kiến Mộc, tường thành ở nội thành lại dùng Hoàng Kim Thụ để kiến tạo. Người ta căn bản là mẫu tộc Hoàng Kim Thụ, ở chỗ này, e rằng Hoàng Kim Thụ chỉ có thể là phụ thuộc a. Lam Kim Thụ là một chủng tộc rất kỳ lạ! Rất có thể hắn đã nhặt được bảo vật rồi.
Cảm thụ lạc ấn huyết mạch Lam Kim Thụ tản ra sinh mệnh lực, Đường Tam phát hiện năng lượng sinh mệnh xung quanh người mình không còn sền sệt nữa, mà trở nên tươi mới hơn. Bởi vì khi năng lượng sinh mệnh sền sệt đến gần hắn và Cận Miểu Sâm thì sẽ được chiết xuất và hấp thu một cách tự nhiên. Sau đó sẽ có thanh khí từ trong cơ thể được bài xuất ra.
Đường Tam trong lòng có chút khẩn trương, may mắn hắn kịp thời hấp thu lạc ấn huyết mạch, nếu không chỉ sợ sẽ bị lòi đuôi ngay lập tức.
Cận Miểu Sâm không hề có cảm giác kỳ quái khi nhìn thấy cơ thể hắn phun ra nuốt vào năng lượng sinh mệnh. Khi lạc ấn huyết mạch của Đường Tam hiện ra, nàng thậm chí còn cảm thấy sau khi bước lên cầu, quan hệ giữa nàng và ca ca càng thân thiết hơn.
Không thể không thân thiết a! Huyết mạch Đường Tam hấp thu chính là từ nàng. Cận Miểu Sâm là Yêu Vương Thập giai, vì vậy huyết mạch Lam Kim Thụ của Đường Tam cũng là Thập giai.
Cánh cửa ở giữa những cây Hoàng Kim Thụ mở ra, Cận Miểu Sâm và Đường Tam cùng nhau tiến vào nội thành thành Kiến Mộc.
Lúc này Đường Tam có chút tò mò và mong chờ, hắn càng lúc càng thích thành Kiến Mộc, hắn rất thích năng lượng sinh mệnh dồi dào ở nơi này. Hơn nữa, ở đây hắn không cần lo lắng mình có thể gặp nguy hiểm gì. Cận Miểu Sâm, cô nương đơn thuần này đã nói phụ thân của bọn họ đã chết, thành Kiến Mộc không Hoàng. Chủ thành không có Hoàng Giả thì sao có thể uy hϊếp được Đường Tam? Vì vậy, dù thân phận có bị vạch trần thì đối với Đường Tam cũng không sao cả.