Vĩnh Đông Chi Vực, không ngờ cấp bậc Hồn Hoàn của mình lại bị lộ vì kỹ năng này. Hoắc Vũ Hạo lẳng lặng lắng nghe, không hiểu sao lúc này hắn lại bình tĩnh một cách kỳ lạ. Bởi vì căn bản Mục lão quá mạnh, hắn sẽ không có chút cơ hội nào? Thế thì chi bằng hắn cứ ở đây nghe cho hết, rồi chờ người đến xử lý hắn. Hơn nữa, nhờ tinh thần tỉnh táo hắn mới mơ hồ cảm nhận được, Mục lão tuy vạch trần thân phận của hắn nhưng lại không có chút ác ý nào.
Mục lão thở dài nói:
- Lão phu tu luyện cả đời, tung hoành trên đại lục cũng đã hai trăm năm. Ta đã gặp qua vô số hồn sư và vũ hồn. Nhưng trường hợp giống con lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
- Ta vì muốn cảm nhận rõ ràng đặc tính Vũ Hồn thứ hai của con mà đã lặn lội đến tận vùng Cực Bắc bắt một con Băng Bích Hạt. Quả nhiên, vũ hồn của con rất giống Băng Bích Hạt nhưng lại không giống hoàn toàn, đuôi của nó không phải chỉ có năm mấu và màu xanh biếc như thế. Ta quan sát suốt một thời gian thì nhận ra, Băng Bích Hạt càng mạnh thì màu xanh biếc trên đuôi của nó lại càng nhiều. Nên ta chắc chắn, Vũ Hồn Băng Bích Hạt của con nếu thuộc tộc Băng Bích Hạt thì hiển nhiên phải có cấp bậc vương giả. Thậm chí còn có thể là hồn thú đứng thứ hai trong Tam Đại Thiên Vương tại Cực Bắc, cũng chính là Băng Bích Đế Hoàng Hạt đứng thứ tám trong bảng xếp hạng Thập Đại Hung Thú trong truyền thuyết.
Một nỗi sợ không gì sánh được bùng nổ từ đáy lòng Hoắc Vũ Hạo, vì để xác định vũ hồn của hắn một cách chính xác, Mục lão đã đến tận Cực Bắc, hơn nữa còn là ở khu vực trung tâm bắt đầu nghiên cứu về tộc Băng Bích Hạt, mà suy đoán của lão lại không sai một chút nào. Lúc này bỗng nhiên hắn có cảm giác mình bị Mục lão lột trần hoàn toàn rồi.
Mục lão nói tiếp:
- Sau khi trở về, ta lại cẩn thận phân tích tình huống của con lại một lần nữa. Chỉ có một đáp án hợp lý duy nhất là con đã có được một Hồn Hoàn và Hồn Cốt mười vạn năm. Thật ra, lão phu vì muốn có kết luận một cách chính xác cũng đã đến thành Tinh La xem các con thi đấu. Nhất là những trận đấu quan trọng. Khi gặp phải đối thủ mạnh, thực lực thật sự của con sẽ không tránh khỏi chuyện bại lộ. Hơn nữa, khi con sử dụng kỹ năng lĩnh vực, hồn cốt thân thể của con sẽ đặc biệt nổi bật hơn bình thường. Nhờ thế ta càng thêm chắc chắn phán đoán của mình, kỹ năng Mô Phỏng của con thật mạnh, khả năng che giấu rất tốt, đến cả lão phu cũng bị nó lừa không nhìn ra được.
- Ít nhất đã năm mươi năm rồi không có chuyện gì có thể kích thích lòng hiếu kỳ của ta, ta rất tò mò không hiểu tại sao một đứa bé mười mấy tuổi như con lại có thể chịu đựng được một Hồn Hoàn có tu vi hơn hai mươi vạn năm, không những thế nó còn trở thành vũ hồn của con nữa. Cho dù xét ở học viện Sử Lai Khắc, chắc hẳn cũng không quá năm người có thể làm được. Có điều, họ đều đã có chìn Hồn Hoàn, đây cũng là giới hạn cao nhất của Hồn Sư bình thường. Chúng ta đều không phải là hồn sư có vũ hồn song sinh. Cho dù có giết chết được Băng Bích Đế Hoàng Hạt, căn bản cũng không thể dung hợp nó thành Hồn Hoàn của mình.
- Sau đó, ta lại phát hiện, năng lượng của Băng Bích Đế Hoàng Hạt chắc chắn vẫn còn tồn tại trong cơ thể con. Chẳng qua nó đã bị phong ấn lại, cái phong ấn này ở đâu mà ra? Tên oắt con nhà ngươi thật sự đã làm lão phu tò mò suy nghĩ suốt nửa tháng trời. Sau đó mới có thể miễn cưỡng suy đoán được, có lẽ ngày đó khi con đến Cực Bắc đã gặp phải Băng Bích Đế Hoàng Hạt vừa thấy bại trong việc đột phá bình cảnh, mà trước khi chết, một cường giả như nó vẫn không cam tâm nên mới phong ấn năng lượng của mình lại, hóa thành vũ hồn thứ hai của con. Hơn nữa còn tặng cho con Hồn Hoàn và Hồn Cốt, đây có lẽ là giải thích tương đối hợp lý nhất.
- Nhưng nó lại kéo thêm vấn đề lại tại sao vũ hồn của con có thuộc tính tinh thần nhưng con lại đến tận vùng Cực Bắc tìm Hồn Hoàn? Con Băng Bích Đế Hoàng Hạt kia phong ấn năng lượng để một đứa trẻ như con có thể chịu đựng được nhưng nó làm cách nào trở thành vũ hồn của con được? Đây là hai câu hỏi mà ta nghĩ mãi không ra đáp án.
Hoắc Vũ Hạo mím môi, không dám hé răng.
Những lời Mục lão vừa nói tuy đều là suy đoán nhưng cũng cực kỳ gần với đáp án thật sự rồi.
Mục lão lại khẽ cười rồi bình thản nói:
- Trên người con có rất nhiều thứ không bình thường, nếu không phải ta đã tỉ mỉ kiểm tra cơ thể con, chắc chắn con là con người, có khi ta thật sự nghi ngờ con là hồn thú trùng tu. Tuy nhiên, mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, tuy ta không thể tìm được đáp án chính xác nhưng ta cảm nhận được sự chân thành và thật thà ở con, nhất là biểu hiện của con trong cuộc thi vừa rồi khiến lão phu rất vui mừng. Nếu một ngày nào đó con sẵn lòng muốn chia sẽ thì trước khi lão phu rời xa cõi đời này, lão phu lúc nào cũng rất muốn được biết đáp án. Lão phu sẽ không ép con trong chuyện này.
- Ngài không hỏi thật sao?
Câu nói cuối cùng của lão thật sự làm Hoắc Vũ Hạo kinh hãi hơn cả những suy đoán của lão nữa.
- Ừ. Ta tin vào phán đoán của mình, dù không đúng cũng nhất định không sai quá nhiều. Con có cơ duyên tốt như vậy, thân là trưởng bối, ta vui mừng cho con còn không kịp. Từ lúc ta chắc chắn con là con người, ta thậm chí còn mong con có thể gặp nhiều cơ duyên hơn nữa. Đừng quên, hiện nay con đã là một trong Sử Lai Khắc Thất Quái, trên người con sớm đã có dấu hiệu của học viện Sử Lai Khắc rồi. Ta đây già rồi, những
thắc mắc đó cũng không nhất định phải biết như các người trẻ tuổi các con nữa. Haha.
Hoắc Vũ Hạo ngẩn người một lát, sau đó hít sâu một hơi nói:
- Cám ơn ngài đã tin tưởng con, con nhất định sẽ không để người phải thất vọng.
Mục lão nói:
- Nhìn thấy những đầu lâu kia không? Đó là đầu lâu của một loại hồn thú gọi là Khủng Cụ Ma Long (khủng cụ: sợ hãi, hoảng sợ). Khủng Cụ Ma Long là một loại Á Long thuộc hệ Địa Long, thực lực chiến đấu không mạnh nhưng lại là loại rồng hiếm thấy có thuộc tính tinh thần. Sau khi nó chết, một phần Tinh Thần lực sẽ vẫn còn bám trong xương sọ của nó, rất lâu không suy yếu. Giết loại hồn thú này không khó nhưng cái khó nhất chính là thu thập đầu của nó. Trong phòng này có khoảng hơn một ngàn cái xương sọ của Khủng Cụ Ma Long, đây là học viện tích trữ suốt tám trăm năm mới có được số lượng này. Chờ một lát, ta sẽ giải phóng hơi thở tinh thần của bọn chúng, đến lúc đó con sẽ phải chịu một áp lực rất lớn, tuy nhiên, trong quá trình này, Tinh Thần lực của con sẽ dần tăng lên. Là một thứ cực kỳ hữu ích với vũ hồn Linh Mâu của con, ta cũng hi vọng trong quá trình tu luyện này con có thể tìm được con đường đi thật đúng đắn cho bản thân mình.
Giọng nói của Mục lão đến đây là biến mất, hơi thở của lão cũng tan biến không con, đồng thời áp lực tinh thần lại nháy mắt tăng cao. Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo tức thì liền dậy sóng, dao động tinh thần tăng quá nhanh làm hắn có chút không thể ứng phó nổi.
Bên ngoài đại sảnh.
Mục lão vẫn lặng lẽ ở vị trí cũ, bất quá lần này lão đã đã nằm xuống chiếc ghế tựa quen thuộc của mình rồi, mà đứng ở hai bên lão là Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi.
Ngôn Thiểu Triết thấp giọng nói:
- Lão sư, thật sự không cần hỏi rõ sao?
Mục lão lắc đầu nói:
- Không cần, nó thật sự là con người, huyết mạch cũng không phải là của người đế quốc Nhật Nguyệt. Nó có thể thỏa mãn hai điều kiện này thì những thứ còn lại không quan trọng nữa. Mà nó vẫn còn bé, rất dễ thay đổi, chúng ta không thể nghi ngờ và trái tim nó lạnh lẽo được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Ngôn Thiểu Triết nhíu mày nói:
- Nhưng nếu chẳng may nó là gian tế thì…
Tiên Lâm Nhi đứng bên cạnh hừ một tiếng cắt ngang:
- Nếu là ngươi, ngươi có phái một người có Vũ Hồn Cực Hạn đi làm gian tế không? Hơn nữa ta đã điều tra rất cẩn thận, khi nó mới vào học viện, thực lực cũng tầm tầm, sau này mới đột nhiên tăng mạnh. Rõ ràng trong kỳ nghỉ đó nó đã gặp được kỳ ngộ. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ nói cho người khác biết sao?
Ngôn Thiểu Triết không hề tức giận với giọng điệu nói chuyện của Tiên Lâm Nhi, ngược lại còn có vẻ ngẫm nghĩ:
- Lâm Nhi, những gì ngươi nói dĩ nhiên ta hiểu. Nhưng ngươi không nghĩ tại sao ngay khi nó có vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt thì vũ hồn Linh Mâu cũng có tiếp kỹ năng Mô Phỏng không? Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Tiên Lâm Nhi lạnh nhạt nói:
- Ta chỉ biết nếu ta phái người đến làm gian tế bên phe đối thủ thì dù thế nào, nếu người đó đột nhiên có Vũ Hồn Cực Hạn, ta cũng sẽ lập tức gọi trở về, dốc hết sức mà bồi dưỡng hắn. Đồng thời ta cũng sẽ không dại gì mà đi phái một đứa trẻ làm gián điệp, con nít thì biết cái gì? Ngôn Thiểu Triết, cái tính hẹp hòi này của ngươi, mãi mãi là một khuyết điểm chết tiệt.
- Ngươi…
Ngôn Thiểu Triết bị Tiên Lâm Nhi nói đến tức đỏ bừng mặt, nhưng ngại có Mục lão ở đây nên lão không dám bùng nổ.
Mục lão mỉm cười nói:
- Được rồi, hai con cứ ồn ào như thế này suốt mấy chục năm chưa chán sao? Chuyện của Vũ Hạo ta đã sớm có quyết định, nó đáng giá để học viện chúng ta dốc lòng bồi dưỡng. Không phải tiên tổ Đường Tam năm đó cũng có rất nhiều bí mật hay sao?
Ngôn Thiểu Triết gật đầu nói:
-Dạ lão sư, vậy tiếp theo chúng ta sắp xếp bọn nhỏ thế nào đây?
Mục lão nói:
- Cho bọn chúng ở đây bế quan một thời gian, sau đó thì trở về ngoại viện. Dù sao bọn chúng vẫn còn nhỏ, áp lực nhiều quá lại phản tác dụng thì không hay.
- Con cẩn thận chú ý bốn đứa nhỏ kia thì hơn, tạo mọi điều kiện và trợ giúp bọn chúng tu luyện. Đồng thời phải đảm bảo bọn chúng có thể vào được nội viện, đương nhiên, sát hạch cũng không ngoại lệ. Vào khi vào nội viện thì cho bọn chúng đến đây tĩnh tâm một lần. Thêm cả việc Bản Thể Tông xuất hiện lần trước, ta nghĩ trong thời gian tới sẽ còn có chuyện nữa, hai con phải cẩn thận đề phòng.
- Dạ.
***
Đường Nhã thu dọn đồ đạc xong xuôi, nhìn thoáng ra bầu trời bên ngoài, gương mặt tươi cười thường thấy lúc này không còn nữa, thay vào đó là vẻ cô đơn buồn phiền. Vầng tráng khẽ nhíu lại, cô cúi đầu bước ra khỏi phòng học.