Sau khi phân tích xong con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân trước mặt, nghĩ đến cả vấn đề tại sao nó chạy trốn, kế đến hắn mới nhận ra lúc này con Độc Nhãn Cự Nhân đã đến sát bên mình, mà Huyền lão còn chưa dẫn Vương Đông và Tiêu Tiêu về nữa.
Số hắn là cái số gì đây?
Hoắc Vũ Hạo bỗng có cảm giác khóc không ra nước mắt. Lúc này hắn có muốn chạy cũng không chạy kịp nữa, con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân đó mỗi sải chân dài đến năm mươi thước, chỉ mới hai bước đã đến ngay trước mặt hắn rồi. Mà hơi thở của nó mạnh mẽ vô cùng, bây giờ bất kể là Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ hay Hồn Đạo Khí Gia Tốc cũng chẳng giúp hắn thoát khỏi đây được.
Từ kinh nghiệm thực chiến phong phú của mình, Hoắc Vũ Hạo liền nghĩ ra đối sách, một cái Hồn Hoàn màu đỏ tươi có bốn đường vân lặng lẽ xuất hiện trên người hắn. Hơi thở của Băng Đế nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, tràn đầy hung uy, ánh sáng màu xanh biếc cũng theo đó mà phóng ra rực rỡ.
Hoắc Vũ Hạo thông qua kỹ năng Mô Phỏng mà phóng thích ra hơi thở của Băng Đế, hơi thở khủng bố từ Hồn Thú bốn mươi vạn năm là một thứ cực kỳ có lực chấn nhiếp.
Cũng ngay lúc này, Băng Hoàng Hộ Thể hóa thành bộ áo giáp lấp lánh như kim cương bao phủ lấy cơ thể hắn, hắn đã chuẩn bị xong, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Hắn tin với tốc độ của Huyền lão thì chỉ cần mình không ngã xuống, lão sẽ rất nhanh kịp thời đến cứu viện.
Kỹ năng Mô Phỏng của Hoắc Vũ Hạo có thể mô phỏng ra hơi thở của Băng Đế cũng vì Băng Đế chính là vũ hồn thứ hai của hắn, căn nguyên còn đang nằm trong cơ thể hắn, nên khi giả dạng là giống y như đúc. Nếu trước mặt hắn là Hồn Thú trăm hay ngàn năm thì bọn chúng sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy trối chết.
Đương nhiên, khả năng mô phỏng của hắn không phải là giống hệt hoàn toàn, vì tu vi của hắn và Băng Đế chênh lệch quá xa, mô phỏng chỉ được một phần hơi thở mà thôi, làm sao có được khí thế thật sự của Băng Đế được.
Nếu như còn bản thế của Băng Đế ở đây, chỉ cần với khí thế của nó thì con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân tu vi vạn năm này chắc chắn phải nằm xụi lơ dưới đất mà không dám có bất kỳ phản kháng nào.
Nhưng hôm nay, may mắn đã không phải hoàn toàn ngoảnh mặt với hắn, con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân ban đầu bị hắn dọa giật mình nhưng kế tiếp liền có phản ứng, con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân hoàn toàn không bị sợ hãi đến ngẩn ngơ mà là sợ hãi thành điên cuồng, căn bản đã mất đi khả năng suy đoán. Nó đột nhiên cảm nhận gần mình chợt xuất hiện một cỗ hơi thở làm nó sợ hãi không dám cử động, nên ngay lập tức, nó thay đổi phương hướng. Sau bước đầu tiên, khoảng cách của nó và Hoắc Vũ Hạo chỉ còn chừng năm mươi thước, nhưng đến bước kế tiếp, nó lại vòng sang hướng khác, bỏ chạy.
Cho dù nó không bị lừa mà một cước đá bay hắn, hắn cũng không sợ, mà ngược lại còn vui mừng khôn xiết nữa, dưới sự bảo vệ của bộ áo giáp từ Băng Đế, căn bản hắn không lo mình sẽ bị thương, hắn lập tức nhân cơ hội lẩn vào rừng cây, dùng kỹ năng Mô Phỏng hóa thành một cây đại thụ, tâm trạng hồi hộp nhưng không dám thở mạnh một tiếng nào.
Cũng ngay lúc này, kẻ đang truy đuổi con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân đã xuất hiện. Đó là một bóng ảnh lấp lánh ánh sáng màu vàng rực, trông rất giống một mặt trời thu nhỏ. Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được bên trong ánh hào quang đó chợt xuất hiện một cái đầu, ngửi ngửi gì đó ở nơi hắn vừa đứng ban nãy.
Hoắc Vũ Hạo bỗng ngẩng người, theo những gì hắn được học, dường như không có Hồn Thú nào trông giống như vậy, thân dài chừng ba thước, vai rộng tám xích, cả người phủ một lớp lông màu vàng chói lọi.
Ban nãy Hoắc Vũ Hạo nghĩ bộ lông của Sí Hỏa Hầu tương đối đẹp rồi nhưng nếu so với sinh vật vừa xuất hiện thì rõ ràng kém xa nhiều lắm. Cả hai cùng có bộ lông màu vàng nhưng trên người sinh vật kia phảng phất mơ hồ như đá thạch anh bình thường, vô cùng kỳ dị. Cả người nó trông rất giống sư tử, nhưng bốn chân lại giống loài rồng, dưới mỗi móng chân còn lấp lánh ánh lửa. Miệng giống với Hồn Thú thuộc loài sư tử, phía dưới cái bờm dường như có một lớp vải mịn màu vàng. Trừ đôi mắt bình thường ra, nó còn có thêm con mắt thứ ba nữa, con mắt ấy còn dựng thẳng đứng rất giống với Sinh Linh Chi Nhãn của Hoắc Vũ Hạo.
Đôi mắt bình thường lấp lánh ánh vàng, còn đôi mắt dựng đứng ở giữa thì lại lóe ra ánh sáng đỏ có chút tà dị.
Sau khi dừng lại một chút, nó liền chuyển hướng hóa thành một luồng sáng màu vàng kim đuổi theo con Song Tử Độc Nhãn Cự Nhân.
- Thiên Mộng, đây là Hồn Thú mà ngươi bảo là thích hợp với Hoắc Vũ Hạo? Ngươi muốn mọi người cùng chết ở đây thì cứ nói thẳng đi còn vòng vo làm chi vậy hả????
Giọng nói đầy giận dữ cứ như sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào của Băng Đế vang lên trong Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo.
- Ặc… Ta chỉ cảm nhận được hơi thở của nó thích hợp với Hoắc Vũ Hạo thôi mà, ta cũng đâu có đoán sai tu vi của nó. Nó rõ ràng là Hồn Thú trên dưới một vạn năm nghìn năm mà. Theo lý thuyết mà nói, khụ khụ, lý thuyết nói…
Thiên Mộng Băng Tằm ú ớ giải thích được vài câu rồi tịt ngòi. Băng Đế giận dữ gào lên:
- Lý thuyết cái con mẹ ngươi, ngươi mà giết nó là hồn thú cả cái Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này sẽ trở thành một mớ bòng bong. Đế Hoàng Thụy Thú có ý nghĩa như thế nào trong giới Hồn Thú chẳng lẽ ngươi không biết. Cho dù là Hồn Thú mười vạn năm thấy nó cũng phải đi đường vòng tránh đi. Đừng nói là Hoắc Vũ Hạo căn bản không có khả năng hấp thu nó thành Hồn Hoàn, cho dù có hấp thu được, ngươi nghĩ ngươi chạy thoát được sự
Hoắc Vũ Hạo càng nghe càng không hiểu, bèn hỏi:
- Thiên Mộng ca, Băng Đế, hai người đang nói chuyện gì thế? Hồn Thú này rốt cuộc là loài gì? Sao đụng vào lại lắm phiền phức như thế?
Hồn thú có thể làm cả Băng Đế có tu vi bốn mươi vạn năm cũng phải kiêng kị lại là Hồn Thú chỉ có tu vi một vạn năm nghìn năm, hắn thật sự không thể hiểu nổi.
Băng Đế trầm giọng nói:
- Nó là Tam Nhãn Kim Nghê, không ngờ đệ lại có thể gặp được nó. Đừng thấy nó chỉ có tu vi một vạn năm nhưng thực lực rất mạnh, một con Hồn Thú như nó có đấu với Hồn Thú tu vi mười vạn năm cũng chẳng có gì phải lo lắng. Bản thân nó có đến cùng lúc hai thuộc tính cực hạn là Cực Hạn Chi Hỏa và Cực Hạn Chi Quang.
Hoắc Vũ Hạo vừa nghe thấy mấy chữ thuộc tính cực hạn liền rùng mình một cái, con Tam Nhãn Kim Nghê này e là không thể hình dùng bằng cái tên Hồn Thú mạnh nhất rồi. Hồn Thú một vạn năm mà có thể so sánh được với Hồn Thú mười vạn năm, đó là sự khủng bố đến mức nào chứ?
Băng Đế nói tiếp:
- Điểm mạnh nhất của nó không phải là thực lực hay thuộc tính mà vì nó là Hồn Thú từ thời thượng cổ, là sinh vật tồn tại khi giới Hồn Thú còn thống trị đại lục. Khi nào Thụy Thú xuất hiện liền được tôn là Hoàng Đế. Trên đại lục, Thụy Thú không khi nào xuất hiện cùng lúc hai con, nói cách khác, con Tam Nhãn Kim Nghê đệ vừa thấy chính là con Thụy Thú duy nhất trên đại lục này. Dù Hồn Thú có thực lực mạnh như thế nào khi gặp nó cũng phải kính cẩn hành lễ, tuyệt đối không dám làm nó bị thương. Còn con nào được nó chọn làm thức ăn thì chỉ có thể chạy trốn mà không dám phản kháng chút nào.
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi:
- Vì sao? Chẳng lẽ ngay cả Siêu Cấp Hồn Thú cũng không phải là đối thủ của nó sao? Ngươi không phải có thuộc tính Cực Hạn Chi Băng sao? Tu vi còn hơn xa nó nữa, đúng lý là nó phải sợ ngươi mới đúng chứ?
Tâm trạng của Băng Đế lúc này rõ ràng có chút không ổn định, cô kích động nói:
- Ta đương nhiên không sợ nó. Nhưng nếu nó xuất hiện ở vùng cực Bắc, ta cũng sẽ quỳ bái mà tôn kính nó. Thụy Thú là gì? Thụy Thú là đại diện cho điềm lành. Có sự tồn tại của Thụy Thú thì tốc độ tu luyện của Hồn Thú sẽ tăng lên gấp đôi, xác suất thành công khi Hồn Thú mười vạn năm vượt qua cổ bình cũng tăng lên gấp hai lần. Nếu ngày xưa ở cực Bắc có sự tồn tại của nó thì làm sao ta lại phải trở thành Vũ Hồn của ngươi?
Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác nói:
- Nói thế thì, có nó ở đâu thì hồn thú tu luyện mới trăm năm sẽ biến thành ngàn năm sao?
Băng Đế hừ lạnh một tiếng:
- Chính xác, ngươi nghĩ xem, nó như vậy mà còn người dám động đến nó thì Hồn Thú ở cả cái Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này sẽ xử lý người đó như thế nào đây? Ta dám chắc bên cạnh con Tam Nhãn Kim Nghê sẽ có ít nhất một con Siêu Cấp Hồn Thú đi theo bảo hộ. Cái tên Thiên Mộng ngu ngốc này còn dám chọn nó không phải là muốn chúng ta cùng đi tìm chết hay sao?
Bỗng nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, Hoắc Vũ Hạo biến sắc nói:
- Hỏng rồi.
Tiếng hét chói tai kia liền khiến Hoắc Vũ Hạo nghĩ đến một chuyện vô cùng kinh khủng: Huyền lão va chạm với con Tam Nhãn Kim Nghê kia rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, tích tắc trước, hắn đã phóng thích ra hơi thở của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, Huyền lão từ phía xa nhất định sẽ nhận ra mà tăng tốc chạy đến, kế đó lại phát hiện hơi thở của minh biến mất, mà con Tam Nhãn Kim Nghê lại đi ra từ vị trí của mình ẩn nấp ban nãy, làm sao Huyền lão không nóng cho được?
Mọi chuyện thực tế cũng gần giống như thế, lúc Hoắc Vũ Hạo đột nhiên phóng thích ra hơi thở của Băng Đế thì Huyền lão đã biết nguy rồi, nếu không gặp phải kẻ địch không thể đấu lại thì làm sao Hoắc Vũ Hạo lại dùng đến hơi thở khủng bố kia mà đi dọa nạt đối phương? Trong tình huống như thế còn lại lập tức biến mất, đây là có ý gì? Đây chính là bảo hi vọng tương lai của học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn tan biến trong tay con Hồn Thú ấy.
Sau lần học viện chính thức suýt bị diệt toàn đội, thần kinh của Huyền lão lại càng nhạy cảm hơn, cộng với tầm quan trọng của Hoắc Vũ Hạo với học viện Sử Lai Khắc làm lão không còn phán đoán được chính xác nữa. Mà khi lão bắt đầu tìm tòi thì Hồn Thú đầu tiên lão phát hiện chính là con Tam Nhãn Kim Nghê kia.
Lại nói tiếp, tại sao lần trước Huyền lão phát hiện được dao động Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo mà lần này lại không? Đây cũng chính vì Hoắc Vũ Hạo đã không vận chuyển Hồn Lực nữa, đây là nguyên nhân quan trọng nhất dẫn đến sự hiểu lầm này.
Tam nhãn Kim Nghê đang dốc sức đuổi theo Độc Nhãn Cự Nhân, Huyền lão vừa trông thấy nó, trong cơn giận dữ đã thẳng tay tấn công. Đây chính là nguyên nhân tiếng hét chói tai rung động đất trời vang lên ban nãy.