Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chăn to cùng đắp – Tạm biệt (Trung)


trước sau

Huyền lão ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường hắn, im lặng nhìn Hoắc Vũ Hạo, khẽ cười.

- Đứa nhỏ ngốc, lão phu đã hết cách lay chuyển được chấp nhất trong lòng ngươi. Xem ra chỉ có thể cho ngươi biết một số chuyện vậy.

Thoáng cái đã qua ba ngày.

Vương Đông ngồi trong phòng một mình có chút cô đơn, tuy hắn chưa chính thức trở thành đệ tử nội viện nhưng lúc nào hắn cũng tu luyện tại đảo Hải Thần, người dạy hắn ban đầu là Mục lão, sau là Huyền lão giống như Tiêu Tiêu. Theo ý của Huyền lão, kỳ khai giảng kế tiếp hắn có thể nhận nhiệm vụ sát hạch vào nội viện, chính thức trở thành đệ tử nội viện. Tiêu Tiêu cũng thế. Dù sao hai người bọn họ đều là cường giả bậc Hồn Tông lại còn được Mục lão và Huyền lão trực tiếp dạy dỗ, nếu không thể thông qua được sát hạch, chẳng lẽ tâm huyết của cả hai vị Siêu Cấp Đấu La đều là uổng phí?

Vũ Hạo sắp đi rồi.

Vương Đông bỗng cảm thấy có chút đau khổ, ba tháng nay, hắn là người cảm nhận được sự thay đổi của Hoắc Vũ Hạo một cách sâu sắc nhất, Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn phong bế nội tâm của mình. Trừ mỗi buổi tối hai người cùng tu luyện, Vương Đông căn bản không có cơ hội gặp Hoắc Vũ Hạo. Từng ngày từng ngày trôi qua, hắn cảm nhận được tinh thần của Hoắc Vũ Hạo càng lúc càng căng thẳng, nếu không phải Hoắc Vũ Hạo có Tinh Thần Lực dồi dào e là đã sớm không thể chịu nổi. Tim hắn một khi đã đóng băng thì thật đáng sợ.

Vương Đông cũng từng thử đi khuyên nhủ, an ủi ăn nhưng căn bản hắn không nghe lọt tai một chữ nào. Không những thế, hắn còn lặng lẽ rơi lệ, miệng thì thào hai chữ “sư phụ”.

Mà Vương Đông cũng không thể không thừa nhận, sau ba tháng khổ tu, thực lực của Hoắc Vũ Hạo đã tăng đột biến. Mục lão giúp đỡ Hồn Lực hắn tăng lên cấp 40, tu vi của hắn đã vào bình cảnh nên phải đợi có được Hồn Hoàn thứ tư mới đột phá thăng cấp được. Vương Đông cảm nhận được rất rõ, ít nhất hiện nay, xét về mọi phương diện, Hoắc Vũ Hạo đều mạnh hơn mình, tuy trước kia cũng là thế nhưng khi đó vì hắn là hệ Cường Công còn Hoắc Vũ Hạo là hệ Khống Chế. Còn hiện tại, về phương diện tấn công, Hoắc Vũ Hạo không hề yếu kém, mà lại còn cực kỳ bá đạo, nếu thật sự phải đấu thì Vương Đông e là 3 phần cơ hội mình cũng không có. Đương nhiên, đây là với điều kiện Hoắc Vũ Hạo sử dụng Hồn Đạo Khí. Vì sau thời gian hơn một năm, thực lực của Vương Đông cũng đã thay đổi mạnh về chất.

“Nghe nói mai hắn sẽ đi. Huyền lão dẫn hắn đi đã ba ngày. Hắn có thể khôi phục lại trạng thái bình thường sao? Lần này chia tay, phải đến ba năm…” Vương Đông vừa nghĩ đến đây không khỏi mím môi, đôi mắt màu lam thoáng chuyển.

Mục lão qua đời hắn cũng rất đau đớn, thậm chí có thể so được với Hoắc Vũ Hạo, nhưng lý trí của hắn lại vững vàng hơn. Dù sao, hoàn cảnh sống thuở bé của hai người không giống nhau, hắn không có khát vọng tình thân mạnh mẽ như Hoắc Vũ Hạo. Nhưng mà, tình cảm của hắn và Hoắc Vũ Hạo sau mấy năm ở cùng nhau đã bắt rễ thấm sâu.

Vương Đông đã từng xin Huyền lão cho mình cùng đi đến học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư với Hoắc Vũ Hạo, nhưng bị Huyền lão từ chối thẳng thừng, lý do rất đơn giản, cả hai đều là đệ tử quan môn của Mục lão nên một người đi thì phải có một người ở lại. Nếu Hoắc Vũ Hạo có chuyện thì ít nhất vẫn còn có hắn. Thiên phú của Vương Đông và Tiêu Tiêu tuy hơi kém Hoắc Vũ Hạo một chút nhưng đều là thiên tài có Vũ Hồn Song Sinh. Học viện có hai người bọn họ, ít ra cũng nắm được chút hi vọng về tương lai. Huống chi Vương Đông vốn không hề học về Hồn Đạo Khí.

Rầm, rầm.

Bỗng nhiên tiếng đập cửa từ ngoài vang lên, kéo Vương Đông từ dòng suy nghĩ miên man trở về thực tại.

- Ai đấy?

Vương Đông vừa hỏi vừa đi về phía cửa phòng.

- Là mình.

Một giọng nói vô cùng quen thuộc chợt vang lên bên ngoài cửa, Vương Đông vừa nghe thấy giọng nói này, bước chân thoáng dừng lại, sau đó lập tức chạy nhanh đến kéo cửa mở cửa phòng.

Người đang đứng ở ngoài còn không phải Hoắc Vũ Hạo thì là ai?

Mái tóc đen ngắn gọn gàng, con ngươi trong suốt sâu lắng, vẻ suy sụp, chấp nhất đầy bi thương suốt ba tháng kia nay đã hoàn toàn biến mất.

Cũng bởi vì quá quen thuộc với hắn nên Vương Đông lại càng cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trên người Hoắc Vũ Hạo. Hắn kinh ngạc lặng người, lát sau nói:

- Ngươi đã bình thường lại rồi sao?

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Xem như là thế.

Vương Đông trừng mắt:

- Làm thế nào được vậy?

Hoắc Vũ Hạo thoải mái đáp:

- Đương nhiên là nhờ Huyền lão khuyên. Ta đã nghĩ thông suốt, người chết không thể sống lại, nếu ta cứ tiếp tục chìm đắm trong trạng thái kia thì e là chưa kịp hoàn thành kỳ vọng của Mục lão, ta đã chết rồi. Nếu thế, sư phụ dưới cửu tuyền cũng không thể nhắm mắt.

Hai mắt Vương Đông lại càng mở to.

- Trời đất ơi, làm sao ngươi có thể hiểu được thế? Ta khuyên ngươi suốt ba tháng mà một chút phản ứng cũng không có.

Càng nói hắn lại càng tức giận, hắn nắm áo Hoắc Vũ Hạo lôi vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:

- Ta sắp phải đi rồi, lúc chia tay mà ngươi cũng không hòa nhã được chút sao? Không lẽ ngươi muốn để lại ấn tượng tốt với ta à?

Vừa nghe thấy hai chữ “chia tay”, cả người Vương Đông thoáng run rẩy. Đúng thế! Ngày mai hắn đi rồi, tinh thần hắn đã khôi phục thì hắn càng chắc chắn phải đi.

- Ngươi… ngươi muốn đến từ biệt ta?

Giọng của Vương Đông bắt đầu run run.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, sau đó ôm bờ vai Vương

Đông nói:

- Mai ta sẽ đi, lần này hành trình ở học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư có thể nói là gánh nặng đường xa, trên vai của ta phải gánh vác sứ mệnh quan trọng của học viện. Trong hai năm rưỡi tới, ta nghĩ mình không có cơ hội trở về.
Vương Đông có chút xúc động nói:

- Để ta đi tìm Huyền lão, nhất định ta phải đi cùng với ngươi. Hai người chúng ta có đến bốn Vũ Hồn dung hợp kỹ. Có ta ở cạnh ngươi, ngươi sẽ càng an toàn hơn.

Hoắc Vũ Hạo giữ chặt lấy Vương Đông không cho hắn lao ra ngoài, lắc đầu nói:

- Vô dụng thôi. Huyền lão đã quyết định làm sao có thể thay đổi? Mà ngươi căn bản không thích Hồn Đạo Khí, sang đấy sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của ngươi. Hai năm rưỡi thôi mà, chớp mắt là qua, hơn nữa, chúng ta tuy nổi tiếng trong lớp bạn đồng lứa nhưng xét với cường giả thật sự thì chẳng đáng là gì. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư tuy chủ yếu là Hồn Đạo Sư nhưng chắc hẳn không thiếu cường giả bậc Phong Hào Đấu La, chẳng lẽ ngươi nghĩ với thức lực của chúng ta hiện nay có thể đấu lại họ sao? Ngươi đi sẽ chỉ có hại, ở lại là quyết định chính xác nhất. Với lại có ngươi ở đây, cũng có người giám sát tình hình học tập của Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần ở học viện chúng ta. Ba năm sau, bọn họ chính là đối thủ lớn nhất của chúng ta tại cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. May mắn không thể lúc nào cũng đứng về phía chúng ta, trong cuộc thi lần trước, bọn họ đã đến bậc Hồn Vương. Lần này gặp lại, nhất định bọn họ sẽ mang đến cho chúng ta không ít phiền phức.

Vương Đông nắm chặt nắm tay:

- Nhưng mà, hai năm rưỡi, ta…

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, tay vẫn ôm vai Vương Đông, nói:

- Vương Đông, ta thấy ngươi càng ngày càng nữ tính nha. Sao? Không nỡ xa ta à?

- Biến, ngươi mới nữ tính.

Vương Đông đẩy tay hắn ra, hừ một tiếng nói:

- Ta chỉ sợ ngươi chạy đi sang học viện kia hai năm rưỡi, khi trở về lại càng kém ta xa hơn thôi. Tốc độ của ngươi vốn đã chậm lại còn không tu luyện cùng với ta thì còn chậm đến mức nào đây?

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Thôi đừng có giả bộ, không nỡ thì nói không nỡ, tìm cớ làm gì. Ta cũng không nỡ mà…

Một câu “Ta cũng không nỡ mà…” của Hoắc Vũ Hạo thoáng chạm vào sâu thẳm đáy lòng Vương Đông, hắn thoáng đỏ mặt, rồi quay người ôm cổ Hoắc Vũ Hạo, ôm thật chặt, thật chặt…

Hoắc Vũ Hạo theo phản xạ định đẩy Vương Đông ra nhưng lại giật mình phát hiện cơ thể Vương Đông còn mềm mại hơn trước đây. Hai người đã lâu không sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ nên Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã lâu không còn ôm nhau như thế này nữa. Khi Vương Đông ôm chặt lấy hắn, cơ thể mềm mại chạm vào người, bỗng dưng, trong lòng hắn xuất hiện một cảm xúc hết sức kỳ lạ.

Không đúng, không đúng. Mình thích con gái mà. Trong đầu Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ xuất hiện một bóng người duyên dáng thướt tha. Tuy đã hơn hai năm, nhưng hắn lại không thể quên bóng hình xinh đẹp ấy. Đó là người con gái xinh đẹp đã xuất hiện khi hắn và Vương Đông sử dụng Vũ Hồn dung hợp kỹ Quang Nghê Thường.

Cô gái kia tuy có tướng mạo giống Vương Đông, nhưng đẹp, đẹp lắm. Hắn cũng giống như những người được tận mắt trông thấy ảo ảnh ấy vào ngày hôm đó, bóng hình kia đã khắc sâu vào lòng hắn, thậm chí gọi người ấy là người trong mộng của hắn cũng không ngoa.

- Vũ Hạo, chúng ta đã quen nhau bao lâu rồi?

Giọng nói có chút u oán của Vương Đông chợt vang lên.

Hoắc Vũ Hạo đáp theo bản năng:

- Hơn ba năm. Nếu tính theo thời gian ở ngoại viện thì kỳ khai giảng sắp tới, chúng ta là sẽ đệ tử ngoại viện năm tư.

Vương Đông khẽ gật đầu, hoàn toàn không có ý buông Hoắc Vũ Hạo ra.

- Ừ, ba năm. Trong ba năm này, trừ thời gian nghỉ ta phải về nhà, gần như mỗi ngày chúng ta đều ở cạnh nhau. Lần này ngươi đi đến hai năm rưỡi, khi về chúng ta có thể vẫn giống như bây giờ không?

Hoắc Vũ Hạo cười nói:

- Ôm giống như bây giờ à?

- Ngươi!

Vương Đông đột nhiên buông tay, đẩy Hoắc Vũ Hạo ra, tức giận nói:

- Ngươi biết ý ta không phải là thế.

Hoắc Vũ Hạo nhìn người kia, ánh mắt lấp lánh lệ, lòng khẽ chấn động:

- Vương Đông, bất kể thế nào, tình cảm huynh đệ của chúng ta sẽ mãi mãi không thay đổi. Hai năm rưỡi hay hai mươi năm cũng vậy, một ngày là huynh đệ, cả đời là huynh đệ. Chúng ta có thể dung hợp Vũ Hồn với nhau chính là ông trời đã ban cho chúng ta duyên phận, huynh đệ chúng ta cả đời sẽ ở cạnh nhau, vận mệnh của chúng ta đã sớm đan vào cùng một chỗ rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện