Dựa theo tốc độ tu luyện hiện nay, Hoắc Vũ Hạo ước tính, nếu mọi việc đều bình thường thì e là hắn cần năm năm mới tu luyện được đến cấp 50, thêm mười năm nữa để đến cấp 60. Còn muốn đến bậc Hồn Thánh thì chắc phải miệt mài thêm 20 năm nữa. Cực Hạn Chi Băng càng lên cao, khó khăn lại càng dày đặc.
Nhưng quá trình tu luyện của hắn có thể đánh giá theo cách bình thường sao? Mục lão đã sớm để hắn tự tìm cho mình một con đường thích hợp. Tuy con đường này sẽ đầy lắm chông gai, nhưng đây là con đường tắt, đường tắt duy nhất dành cho hắn. Chẳng qua hiện giờ vẫn chưa đến thời điểm bùng nổ mà thôi.
Không biết lần này hắn đến học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình không? Nghĩ đến đây, hai mắt Hoắc Vũ Hạo lại lóe ra ánh sáng rực rỡ.
Ngay lúc này, Quất Tử vừa vặn nhìn sang ánh mắt hắn, cô phát hiện, lòng mình bỗng nhiên có chút sợ hãi. Đây là ánh mắt của một cậu thiếu niên mới mười mấy tuổi sao? Vì sao cô lại có cảm giác đây là ánh mắt của một đầu Hồn Thú vô cùng mạnh mẽ, vô cùng rét buốt, lạnh lùng một cách kinh khủng.
Sau khi bay lên lần thứ hai, Quất Tử cũng không bay ở phía trước cùng với Kha Kha nữa, mà bay song song cùng Hoắc Vũ Hạo.
- Hoắc Vũ Hạo, lần này chúng ta đến Cảnh Dương sơn mạch nằm ở phía Bắc đại lục Nhật Nguyệt ngày xưa, đoạn đường khoảng chừng hơn một ngàn dặm, nếu phi hành thì cần tầm ba canh giờ. Diện tích của sơn mạch Cảnh Dương rất lớn, nó được tạo nên từ bốn nhánh núi dẫn ra mọi phía, bao trùm thành một thảm thực vật lớn. Ở đó có mật độ khoáng sản vô cùng phong phú. Nhưng cũng xen lẫn rất nhiều Hồn Thú thuộc tính Kim hiếm thấy. Trong đó dĩ nhiên cũng có Hồn Thú thuộc tính tinh thần. Đây là những gì Hiên lão sư dặn ta nói cho ngươi biết. Hắn nói cứ để ngươi thoải mái chọn lựa. Nếu tìm thấy Hồn Thú thích hợp thì tuyệt đối đừng buông tha. Ta và Kha Kha sẽ giúp đỡ ngươi.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Cám ơn học tỷ.
Việc Quất Tử chủ động bắt chuyện đã làm địch ý trong lòng hắn giảm đi rất nhiều, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn. Nhưng vẫn kiệm lời như trước, nói nhiều sai nhiều. Hắn không thể nào không đề phòng hai cô gái này được.
Kha Kha lặng lẽ bay đến cạnh Quất Tử, cô nàng chu môi không nói thêm gì, rõ ràng vẫn còn tức giận Hoắc Vũ Hạo, cô hoàn toàn cảm nhận được, khi Hoắc Vũ Hạo bóp chặt cổ mình, cái cảm giác lạnh như băng đó, rất là kinh khủng. Trong tích tắc ấy, cô thật sự tưởng mình đã chết rồi, cô liều mạng giãy giụa chống lại cảm giác tê dại đó, khi đó, thậm chí cô đã nghĩ đến việc nếu mình ngất đi, thì mãi mãi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Cả ba lại bay thêm một canh giờ, rồi hạ cánh nghỉ ngơi hồi sức.
- Ăn cơm rồi đi tiếp. Theo tốc độ hiện nay, có lẽ trước khi trời tối, chúng ta sẽ đến được sơn mạch Cảnh Dương.
Quất Tử vừa nhìn sắc trời vừa nói, cô là đội trưởng, nên lời của cô cũng có thể xem như là mệnh lệnh.
Đối với chuyến đi xa bất ngờ này cô vẫn chuẩn bị khá đầy đủ, cô nhanh chóng lấy ra một lượng lớn thức ăn từ Hồn Đạo Khí Trữ Vật của mình. Cô là một người thích ăn uống, nên khi ra ngoài, những thứ phục vụ cho sở thích cua mình làm sao không chuẩn bị kỹ lưỡng được? Nào là rau, hoa quả, các loại thịt đông, gia vị… Thậm chí cả đồ làm bếp và các thứ linh tinh cũng có đủ cả.
Quất Tử thấy Hoắc Vũ Hạo nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi đắc ý nói:
- Bổn cô nương sẽ cho ngươi thử tài nấu nướng của ta, thịt nướng thiên nhiên, mùi vị tuyệt cú mèo, cẩn thận coi chừng cắn nhầm đầu lưỡi đấy.
Cô nói xong lại thuần thục sắp xếp đồ đạc, nhóm lửa, chuẩn bị thức ăn.
Hoắc Vũ Hạo vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc, lòng bỗng dưng cảm thấy có chút kỳ quái. Trước đây khi ra ngoài, hắn toàn phải làm thức ăn cho người khác, vậy mà hôm nay lại được người ta làm thức ăn cho mình, đây cũng có thể xem như là một kinh nghiệm mới, hắn cũng không nhiều lời, lặng lẽ ngồi xuống, im lặng nhìn.
- Hừ, ngươi vớ bở rồi. Quất Tử tỷ nấu ăn rất ngon, bình thường Tử Mộc và Vương Thiểu Kiệt muốn ăn cũng không phải chuyện dễ đâu.
Sau khi cùng nhau phi hành được hai canh giờ, dường như Kha Kha đã hoàn toàn quên sạch chuyện cãi nhau hôm qua với Hoắc Vũ Hạo, tuy giọng điệu nói chuyện vẫn còn chút hờn dỗi nhưng địch ý đã biến mất không còn.
- Haha.
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy mình cười có vẻ ngốc nghếch nhưng thôi, cứ cười.
Kha Kha tức giận nói:
- Cười cái gì? À đúng rồi, ngươi là Hồn Đạo Sư dạng gì?
- Dạng gì?
Hoắc Vũ Hạo có chút không hiểu nhìn Kha Kha nói.
Kha Kha nhất thời nhìn hắn với vẻ mặt quái dị.
- Không thể nào, chẳng lẽ bên học viện Sử Lai Khắc các ngươi không có phân biệt các loại Hồn Đạo Sư sao? Hồn Sư có nhiều hướng tu luyện khác nhau thì Hồn Đạo Sư cũng thế. Trừ những Hồn Đạo Sư giống như Hiên lão sư, lấy việc nghiên cứu là chính mới không xác định phương hướng của bản thân. Ta thấy ngươi chiến đấu cận chiến giỏi như vậy chắc là Hồn Đạo Sư Cận Chiến rồi. Nhưng ta chưa từng thấy ngươi sử dụng Hồn Đạo Khí cận chiến nha.
Ầm ——
Trong tích tắc, Hoắc Vũ Hạo có cảm giác đầu mình như có tiếng ầm ầm nổ vang rồi bừng sáng.
Từ trước đến nay, sau khi tham gia kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, hắn và Hòa Thái Đầu gần như ngày đêm liều mạng tu luyện, học tập, rèn luyện, thí nghiệm. Mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây gần như đều bị tra tấn trong trạng thái điên cuồng. Hắn cũng là con người mà, làm sao lại không thấy mệt mỏi? Dù trí nhớ hắn hơn người bình thường, Tinh Thần Lực cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng mỗi khi đêm đến, ở thời điểm hắn bắt đầu minh tưởng thì từng cơn mệt mỏi sẽ điên cuồng ùa đến lấp đầy đầu óc hắn. Đây là lý do tại sao khi Mục lão qua đời, hắn không thể khống chế được tinh thần của mình nữa.
Mà ở thời điểm ấy, mục tiêu của kế hoạch Cực Hạn Đan Binh chính là bồi dưỡng ra một Hồn Sư – Đại Hồn Sư mạnh mẽ không gì không
Kha Kha chỉ buột miệng hỏi thăm vài câu, ấy vậy mà như một hồi chuông đánh thức hắn dậy từ trong giấc mộng. Nó cũng có nghĩa như: Không có Sư nào có thể giỏi về mọi phương diện.
Đúng vậy. Khó trách thời gian gần đây, hắn rõ ràng cảm nhận được mình có tiến bộ, nhưng lại có cảm giác mình không bằng Nhị sư huynh. Hóa ra nguyên nhân là nằm ở đây.
Hòa Thái Đầu vô tình đánh bậy đánh bạ lại chọn cho mình con đường học tập Định Trang Hồn Đạo Khí. Còn mình? Trừ Định Trang Hồn Đạo Khí ra, tất cả các Hồn Đạo Khí khác đều biết, nhưng đây là một phạm vi quá lớn. Kiến thức hắn phải học quá nhiều, những thứ ấy dồn dồn dập dập tra tấn hắn mệt mỏi muốn chết đi sống lại.
Cô ấy nói rất đúng, hắn nhất định phải chọn, chọn hướng đi thích hợp nhất với mình. Nếu không, chẳng những hắn không thể hoàn thành kế hoạch Cực Hạn Đan Binh mà còn bị những kiến thức cao thâm của hằng hà sa số các loại Hồn Đạo Khí đè chết.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Hoắc Vũ Hạo có cảm giác mình như được sống lại, cảm giác thật thoải mái, hắn đứng dậy, cúi đầu hơn chín mươi độ với Kha Kha.
- Cám ơn.
Kha Kha bị hắn dọa hoảng sợ nói:
- Này này, ngươi muốn gì? Không phải phát bệnh đó chứ? Ta không muốn đi rèn luyện với một người bị tâm thần đâu?
Tâm trạng hưng phấn của Hoắc Vũ Hạo thoáng cái biến mất sạch sẽ không còn chút gì.
- Ta không sao, chỉ vì đột nhiên suy nghĩ thông suốt nên vui vẻ mà thôi. Ngươi đoán sai rồi, con đường ta chọn không phải là Hồn Đạo Sư Cận Chiến mà là trong một phạm vi nhất định, làm Hồn Đạo Sư Chiến Tranh.
Kha Kha có chút sững sờ:
- Hồn Đạo Sư Chiến Tranh? Là gì? Lần đầu tiên ta nghe thấy có loại này đấy.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Hồn Đạo Sư Chiến Tranh chính là Hồn Đạo Sư chuyên nghiên cứu và sử dụng những Hồn Đạo Khí được làm ra để phục vụ chiến tranh. Cụ thể hơn là Hồn Đạo Khí kết hợp giữa khoảng cách công kích nhất định từ Hồn Đạo Khí Viễn Trính và lực tấn công mạnh mẽ từ Hồn Đạo Khí Cận Chiến.
Hắn là một người thông minh, mấy năm nay còn không ngừng cố gắng vì kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, nên vấn đề quan trọng này vừa thông hiểu lập tức liền nhìn thấy con đường định hướng cho tương lai. Dĩ nhiên hắn không nói hết hoàn toàn với Kha Kha. Hắn chỉ nói hơi rõ ràng một chút, lực tấn công là việc của hắn, còn từ xa thì phối hợp cùng nhị sư huynh Hòa Thái Đầu. Với sự ăn ý của hai người, cái danh xưng Hồn Đạo Sư Chiến Tranh này hẳn là tên gọi cho sự phối hợp chiến đầu hoàn mỹ của cả hai.
Kha Kha nói:
- Coi chừng tham thì thâm đấy.
Hoắc Vũ Hạo hỏi ngược lại.
- Học tỷ, phương hướng ngươi chọn là gì?
Kha Kha vừa nghe thấy hai chữ “học tỷ” của Hoắc Vũ Hạo, vẻ mặt cũng dịu hơn nhiều:
- Ta chọn là Hồn Đạo Sư chiến đấu bùng nổ. Hôm đó nếu không phải sợ phòng thí nghiệm bị nổ tung, ngươi nghĩ ngươi thắng được sao? Chỉ cần một quả pháo thôi, là ngươi chết chắc.
Hoắc Vũ Hạo nghe câu trả lời của Kha Kha xong, rồi nhớ đến khẩu pháo to thật to xuất hiện trên vai cô nàng vào hôm qua, mơ hồ hiểu được phương hướng phát triển của cô.
Hắn thầm vui sướng vì thu hoạch của bản thân, lòng không khỏi cảm thán, hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc đến nay vẫn chưa phân chia cụ thể như thế này. Mà so ra, bên hệ Hồn Sư phân chia ra hệ Cường Công, Khống Chế, Mẫn Công, Phụ Trợ… sự phân chia này khá là quan trọng. Thông tin này hắn phải tìm cách sớm gửi về mới được. Có nó thì mọi chuyện sẽ lại cải thiện được nhiều hơn.
Hắn ở bên này suy nghĩ, bên kia đã bay lên một mùi hương thơm nhát, hấp dẫn ánh mắt của hắn và Kha Kha.
- Oa, thơm quá.
Kha Kha nhảy chân sáo về phía Quất Tử, đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, dáng vẻ thèm nhỏ dãi trông thật là đáng yêu.
Tay nghề nướng thịt của Quất Tử xem ra không tệ, hai con gà rừng cô nàng đem theo đã được nướng thành những miếng thịt vàng óng.
Mũi Hoắc Vũ Hạo vì khẽ giật giật vì mùi hương thơm nồng, hắn lập tức phân biệt được hơn mười loại hương liệu được sử dụng trên miếng gà rừng này, phương pháp nướng không giống của hắn, nhưng theo mùi hương bay ra và màu vàng óng của miếng thịt gà, cũng có thể đoán được, mùi vị của nó nhất định không tệ.
Quất Tử liếc mắt nhìn Kha Kha, cười nói:
- Mấy người kia trêu mình thích ăn hàng, nhưng thật ra cậu cũng chẳng kém mình bao nhiêu, chẳng qua cậu che giấu tốt thôi.
Kha Kha cười hì hì nói:
- Giờ cậu muốn nói gì mình cũng được, đưa cho mình nhanh lên, nhanh lên, mình chết đói mất thôi, chỉ cần cho người ta ăn no, cậu muốn làm gì người ta cũng được.
Quất Tử tức giận trừng mắt nhìn cô bạn của mình, sau đó nhìn sang Hoắc Vũ Hạo không có chút phản ứng, nhỏ giọng cười mắng:
- Cậu thật là, cái gì cũng dám nói, không sợ bị người ta hiểu nhầm sao?