Nếu quan sát từ trên cao, sẽ nhìn thấy rõ một khung cảnh kinh khủng quỷ dị. Những cái đầu nổ bùng như huyết hoa đỏ tươi màu máu, nháy mắt nở ra từ trung tâm phong bạo, rồi nhanh chóng tàn lụi. Đóa hoa ấy vừa tàn, cũng là kết thúc sinh mệnh của mười mấy tên hồn đạo sư.
Đó.. đó hồn kỹ gì? Những tên kia đều là hồn đạo sư a! Mỗi người đều có thực lực Hồn Tông trở lên, trước hồn kỹ quái dị đó chỉ nháy mắt đã thất thủ.
Nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe, từng cái đầu bùng nổ như thế, bất kể địch ta đều phút chốc ngây dại.
Tên thanh niên lúc trước còn lớn tiếng bài bác Hoắc Vũ Hạo bây giờ sắc mặt hãi hùng trắng như tờ giấy, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chẳng thể nào nghĩ ra được vì sao hai tên kia vẻ ngoài rất trẻ, trẻ hơn hắn không ít, lại có thực lực khủng bố đến như thế. Một hồn kỹ không thể nghĩ bàn a!
- Chẳng lẽ là võ hồn dung hợp kĩ?
Kha Kha thì thầm thốt lên
Quất Tử khẽ cắn môi đào, trông lại hai thân ảnh đang phóng người lên, bay trở lại sườn núi, nhất thời cảm xúc ngổn ngang.
Bọn họ đã thành công! Hơn 80 hồn đạo sư a! Chỉ một khoảnh khắc hoàn toàn bị hai người kia tiêu diệt không còn một ai, một người cũng không còn. Chiến huống lúc nãy không chỉ làm suy yếu quân lực địch, mà còn khiến địch quân kinh hãi tột cùng. Những cánh quân bên sườn núi rõ ràng đã giảm tốc độ rất nhiều.
Đây mới là sức mạnh chân chính của hắn sao? Lực lượng bày ra cùng với người bạn của hắn, quả thật học viện Sử Lai Khắc xứng đáng là đệ nhất học viện trên đại lục a!
"Hoắc Vũ Hạo, ngươi lại một lần nữa cứu ta. Tại sao vận mệnh trêu ngươi khiến chúng ta gặp lại!"
Nước mắt từ không cầm được lăn trên hai gò má mịn màng.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bay lên, cùng lúc dừng lại trên sườn núi. Cả hai không nói không rằng ngay lập tức khoanh chân ngồi xuống đất, tay phải Hoắc Vũ Hạo nắm chặt tay trái Vương Đông. Hạo Đông lực, Hoàng Kim Chi Mang tả tí cốt cùng lúc vận chuyển, nhanh chóng khôi phục hồn lực. Tay kia của mỗi người đều cầm một bình sữa toàn lực tập trung hấp thu hồn lực để bổ sung cho bản thân.
Võ hồn của hai người cho thấy sự chênh lệch không nhỏ với những hồn đạo sư chung quanh, mọi người đều dùng bình sữa cấp 4, nhưng trong tay hai người chỉ nửa phần chung đã bị hấp thu hết, cả hai lại nhanh chóng thay một cái khác, sử dụng tiếp.
Hấp thu hồn lực trong bình sữa, chỉ có thể toàn lực tập trung và cơ thể đủ kiên cường dẻo dai mới có thể hấp thu nhanh chóng mà chất lượng. Nếu cơ thể yếu kém, hoặc phân tâm quá nhiều sẽ sinh ra không ít tác dụng phụ đau khổ.
Ánh mắt Quất Tử đột ngột trở nên lạnh băng, quát những tên hồn đạo sư vẫn còn đang ngây ngốc nhìn hai thanh niên ngồi trên đất kia:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Giữ vững vị trí cá nhân, chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến địch quân. Các ngươi nghĩ chỉ vài tên hồn đạo sư chết đi là địch quân không dám tấn công nữa sao?
- Vâng
Chi tinh binh hồn đạo sư còn đang yên lặng ngu người, chỉ một vài lời của Quất Tử đã trở nên phấn khởi linh hoạt, nhanh chóng dựa vào địa hình sắp đặt vị trí công kích thuận lợi, chuẩn bị thật tốt để toàn diện phòng ngự.
Thực lực cường đại của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đánh tan tiểu đội hồn đạo sư của địch, cũng đồng thời cổ vũ sĩ khí của đám tinh binh hồn đạo sư này cho Quất Tử.
Tình hình bất lợi khó đào thoát, lại bị địch quân vây kín, sĩ khí của họ vốn thấp đến mức khó có thể nghĩ. Dù mọi người cũng biết đại quân phe mình sẽ nhanh chóng bao vây ngược lại, tiêu dịch quân địch, nhưng cũng như Hoắc Vũ Hạo đề cập trước đó, họ có thể kiên trì nổi hay không? Đáp án rõ ràng là không.
Nhưng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông này ra khí thế cường hãn, khiến cho mọi người đều dấy lên hy vọng cầu sinh. Có thể sống thì không ai muốn đi tìm chết. Huống chi, hai đại cường giả vừa cho thấy kỳ tích kia đã quay lại trận doanh, hơn 80 hồn đạo sư cường đại còn bị miễu sát trong nháy mắt, thì binh lính bình thường đối với họ có là gì kia chứ?
Có lòng tin, lại có bình sữa được cấp cho để duy trì hồn lực, sĩ khí không tăng cao mới lạ.
Quất Tử và Kha Kha liếc nhìn nhau, đều thấy sự nhẹ nhõm trong mắt nhau. Các nàng biết, hy vọng sống sót trong chiến dịch lần này đã tăng thêm rất nhiều.
Quất Tử không lại gần xem xét Hoắc Vũ Hạo, nàng sợ tâm tình của mình lại bị hắn ảnh hưởng. Nàng bình tĩnh nhanh chóng chỉ huy, điều chỉnh vị trí phòng ngự của cấp dưới, ánh mắt cũng trông về phía xa xa, cầu nguyện viện quân, mong rằng sẽ đến kịp lúc!
Hoắc Vũ Hạo mấp máy hai mắt, cảnh tượng trước đó thật ra cũng khiến hắn rung động không ít. Đây là lần đầu tiên hắn xuống tay giết nhiều người đến vậy. Dù chỗ này là chiến trường, nhưng một thanh niên 17 tuổi lại ra tay như thế, làm sao lại không chịu đả kích? Khi chiến đấu hắn có thể giữ bình tĩnh, nhưng kết thúc chiến đấu, khó tránh khỏi tâm tình dao động. Hắn còn nhớ rất rõ, Mục lão căn dặn, muốn chân chính hoàn thành kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, nhất định phải ra chiến trường. Hôm nay, hắn hoàn toàn bị động khi bất đắc dĩ lao đầu vào chiến cuộc ở đây. Đối mặt hơn một vạn đại quân, phải bảo vệ đồng đội bên cạnh, còn muốn cứu giúp bằng hữu, áp lực không khiến hắn khẩn trương, mà là sợ hãi. Phấn khích, nhưng sợ hãi.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông có thể thi triển thành công một kích cường hãn, cũng không có nghĩa hai người hoàn toàn vượt trội 80 hồn đạo sư kia. Chủ yếu là nhờ hắn hiểu rõ suy tính và trạng thái quân địch như lòng bàn tay. Môn tâm lý học trong kế hoạch Cực Hạn Đan Binh đã cho thấy kết quả khả quan.
Tinh Thần Tham Trắc khiến hắn nắm bắt chính xác thời cơ tiểu đội hồn đạo sư của địch đã hoàn toàn buông lỏng sau khi tổ chức vây kín, bản thân bọn họ một đường truy kích không ngừng nghỉ, tiêu hao bản thân dĩ nhiên cũng không kém hơn bên này bao nhiêu, lại còn lòng tin của họ, hoàn toàn chắc chắn không có kẻ nào trong đội quân của Quất Tử dám đột kích xông ra.
Mượn cơ hội đối phương sơ sẩy, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông dùng một tốc độ kinh hoàng tiến tới, đợi địch nhân kịp phản ứng, cả hai đã hoàn toàn thi triển chiến lực cực kỳ mạnh mẽ.
Tính toán chi li từng bước đi, hầu như chỉ nháy mắt hình thành trong đầu Hoắc Vũ Hạo. Nhất kích tất sát của hai người đều nằm trong tính toán chính xác đến từng giây. Đối thủ là đội quân mệt mỏi lại hao tổn. Có tình báo của Quất Tử, đánh giá chính xác thực lực đối phương, dễ dàng thành công.
Đương nhiên, cũng do võ hồn dung hợp kỹ quả thật cường đại! Thực lực không ngừng tăng tiến, võ hồn dung hợp kỹ cũng càng thêm cường hãn, đó chính là điểm đáng sợ của võ hồn dung hợp kỹ.
Đối với hồn sư bình thường, hồn kỹ bản thân ngoài trừ uy lực và khả năng khống chế bị hạn chế theo tu vi hồn sư, chủ yếu là phải xem niên hạn của hồn hoàn. Bất kể là ai, nếu có được võ hồn dung hợp kỹ, kỹ năng này cũng sẽ tăng trưởng cùng với tu vi ngày càng tiến bộ của tổ đội. Đương nhiên, Hoắc Vũ Hạo lại không tính là hồn sư bình thường.
Hồn Tông Hoắc Vũ Hạo, kết hợp với chuẩn Hồn Đế Vương Đông, liên thủ phóng ra võ hồn dung hợp kĩ, ngay cả Hồn Thánh thất hoàn cũng vô phương ngăn cản! Huống chi cả hai khi thi triển Tâm Linh Phong Bạo lại đưa tinh thần lực dung hòa vào công kích, nguyên lý giống hệt như phiên bản Quân Lâm Thiên Hạ ép vào vũ khí công kích từ xa. Đó là tình huống hai người hợp lực công kích.
Uy lực cường hãn của nhiều thứ kết hợp, Tâm Linh Phong Bạo bộc phát lực sát thương cực kỳ kinh hoàng. Tiểu đội hồn đạo sư này bất quá chỉ là tu vi Hồn Tông , Hồn Vương, lại vốn chỉ là hồn đạo sư, hầu hết đều nhờ vào dược vật mà tu luyện, căn cơ vốn không vững, càng không thể nào có khả năng chống đỡ trước công kích tinh thần. Mỗi người bọn họ đều như bị một kích toàn lực Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo, lại còn kết hợp thêm sức mạnh bùng nổ của Hạo Thiên Chuy. Kết quả dễ hiểu.
Một kích đó, trên chiến trường có thể nói là sướng khoái lâm li, giải quyết uy hiếp lớn nhất.
Địch nhân im lặng trong giây lát, lại bắt đầu phát động công kích, nhưng sĩ khí đã chịu ảnh hưởng cực lớn, tiểu đội hồn đạo sư bị tiêu diệt, binh lính bình thường di chuyển chậm chạp như chân bị đeo xích.
Còn may cho quân địch bên kia, cũng không phải tất cả mọi người đều nhìn thấy tràng cảnh khủng bố khi nãy, những cánh quân khác vẫn mang sĩ khí cao ngút nhanh chóng di chuyển lên sườn núi.
Hồn đạo pháo, hồn đạo xạ tuyến bắt đầu bắn ra không ngừng, có bình sữa duy trì hồn lực, hơn nữa sĩ khí tăng cao, tiểu đội của Quất Tử cấp cho địch quân một làn mưa tên bão đạn.
Từ xa nhìn lại, trên sườn núi không ngừng lóe sáng hào quang, rồi lần lượt rơi vào những cánh quân đang mon men di chuyển, phát ra những tiếng nổ mãnh liệt.
Hồn đạo sư trên chiến trường có lực sát thương vượt xa hồn sư ngang cấp, nhất là khi đối diện những binh lính bình thường.
Một viên đạn pháo rơi vào giữa quân đoàn, lập tức phát nổ kinh hoàng, khiến cho rất đông sĩ binh huyết nhục văng tứ tán.
Hồn đạo đạn pháo cấp 4 bùng nổ đủ sức tạo thành lực phá hoại cường đại trong phạm vi 100m vuông. Mỗi một phát đều có mang theo sinh mệnh mười mấy binh lính. Hồn đạo xạ tuyến uy lực yếu hơn một chút, nhưng lại chính xác hơn. Chỉ lát sau, thương vong quân địch liền vượt qua 500. Nhưng công kích liên tục cũng khiến những hồn đạo sư vừa hồi phục chút ít lại phải chịu tiêu hao rất lớn.
Cung tiễn bình thường của quân đội bắn vào hồn đạo sư chỉ có là phí công vô ích. Tùy ý phóng ra hồn đạo hộ tráo, cung tiễn chẳng cách nào làm phiền được đám cường giả này.
Nhanh chóng, ba thế công lên núi của quân địch đã bị đẩy lui xuống, tiểu đội trên sườn núi phấn khích mừng rỡ hoan hô vang trời dậy đất.
Sự lãnh đạo bình tĩnh sáng suốt của Quất Tử mang lại tác dụng rất lớn, có nàng và Kha Kha tọa trấn trung ương, hễ cánh bên nào xuất hiện nguy cơ, hai người đều lao qua trợ giúp. Cả hai hiện tại đều đã là hồn đạo sư cáp 6, trên chiến trường này có thể nói chỉ kém chiến lực của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Nếu hồn lực sung túc, hơn 100 hồn đạo sư dù đối mặt đại quân vạn người cũng chỉ chống đỡ một thời gian. Nhưng đây hoàn toàn là một bên tàn sát. Cũng do đối thủ không có cường giả phá hủy hồn đạo khí của họ, lại không có hồn đạo sư chế ngự ngược lại.
Trước đó, cũng vì có hồn đạo sư của địch quấn lấy, mới khiến bọn họ tiêu hao tinh lực quá nhiều, khiến cho lực sát thương của họ không thể tạo nhiều tổn thất cho quân địch.
Đột nhiên, không biết giọng của một tên lính nào đó quát to mừng rỡ
- Mau nhìn kìa! Viện binh của chúng ta đã kéo tới.
Quất Tử dõi mắt trông về phương xa. Quả nhiên, nghìn nghịt quân đội đông đảo đã xuất hiện trong tầm mắt, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng vây kín lại đây, tiếng hô "sát" vang lên rung chuyển đất trời. Cuối cùng chiến thuật của nàng đã đạt thành: dụ địch vào bẫy, nhất tề tiêu diệt!
Bên phía địch quân, bất ngờ xuất hiện một đội quân đông đảo khiến binh sĩ trên dưới hoảng loạn, trở tay không kịp. Nhưng bất chợt ngay tức khắc, một chiến kỳ màu vàng sáng rực đột nhiên dựng thẳng giữa lòng đại quân.
Một nam tử phóng người lên cao, hai chân vững vàng đứng trên lưng một con tuấn mã cao to, chiến kỳ trong tay huy động múa cực đẹp, giọng nói hào hùng cất lên vang vọng chiến trường.
- Đại quân công quốc Huy Hoàng nghe lệnh, bản tướng là đại hoàng tử công quốc, người thừa kế tước vị, đại tướng quân Triệu Dương. Có bản tướng quân ở đây, nhất định lãnh đạo đại quân phá vây. Trên triền núi kia, trong những kẻ dựa vào thế núi hiểm trở phòng ngự, chính là hôn thê của thái tử đế quốc Nhật Nguyệt. Chỉ cần bắt được nàng, địch quân ném chuột sợ vỡ đồ sẽ không mảy may dám đụng đến chúng ta. Đó là cơ hội duy nhất, theo ta xông lên! Sát!
Nam tử kia nhảy trở lại lưng tuấn mã cao to, chiến kỳ trong tay, một đường xung phong thẳng tiến đến triền núi.
Vị thế tử đại tướng quân Triệu Dương vốn không phải là chủ soái, chỉ huy đại quân đợt truy kích này là biểu đệ của hắn, hắn đi theo chủ yếu giúp đỡ biểu đệ áp trận. Nhưng lúc này tình huống nguy khốn, không thể nào để đại quân bị diệt, nên mới xuất mã tự ra tay. Đại tướng Triệu Dương nhanh chóng lấy ra kim khôi kim giáp trong hồn đạo khí trữ vật, nhanh chóng mặc lên người, khí thế dũng mãnh mà ôn tồn ổn định quân tâm, hiển lộ phong phạm đại tướng thân kinh bách chiến. Lúc nãy hắn sử dụng hồn đạo khí khuếch âm tự nhiên cũng có một hiệu quả rất tốt.
Tiểu đội trên sườn núi thấy viện binh kéo tới, đang mừng rỡ hoan hô, nhưng từng lời của đại tướng phe địch họ cũng đều nghe rõ ràng, ánh mắt ngay lập tức đều tập trung về Quất Tử .
Chính lúc này, ánh mắt họ toát ra một tia nhìn không phải hoảng sợ, mà là không thể tin được. Chẳng ai biết, cũng chẳng ai ngờ, chỉ huy họ tác chiến vài tháng nay, đồng sinh cộng tử, xung phong quyết chiến nơi tiền tuyến, lại còn là một quân sư cơ trí, một nữ nhi sát phạt quyết đoán, lại là hôn thê của đương kim thái tử đế quốc.
Quất Tử cũng chưa từng lộ ra thân phận của mình. Từ khi gia nhập quân đội, đều là bằng thân phận hồn đạo sư cấp 6 mà đi lên từng bước, vững vàng ở địa vị hiện tại. Nàng không thể hiểu tại sao tin tức lại lộ ra, khiến cho quân địch biết rõ thân phân của nàng.
Chẳng những thế, kế hoạch dụ địch vào bẫy này cũng chính là nàng đề xuất, thân phận cao quý như thế vẫn cam lòng mạo hiểm. Những hồn đạo sư trong đội không khỏi cảm thấy trong lòng thắt lại.
Ánh mắt Quất Tử lóe hàn quang. Nàng đã rõ, bên cạnh thái tử, chắc chắn có gian tế, nếu không thân phận của mình không thể bại lộ cho địch quân nhanh như vậy.
Hít sâu, nàng nhìn những hồn đạo sư xung quanh, trầm giọng nói:
- Hắn nói đúng, ta chính hôn thê của thái tử đế quốc. Nhưng ta cũng là một chiến sĩ của đế quốc, hôm nay đồng sinh cộng tử với mọi người. Viện quân trước mặt, các anh em, vì cơ hội sống còn của chúng ta, CHIẾN! Kiên trì sẽ thắng lợi, nhất định tất cả sẽ đợi được thời khắc viện quân kéo tới.
Vừa nói, nàng cấp tốc dẫn đầu lao ra nghênh chiến vị thế tử Triệu Dương đang phi ngựa như bay đến đây.
Kha Kha ngay sau đó cũng quát to
- Các ngươi còn làm cái gì? Địch kéo tới, thái tử phi vào sinh ra tử với chúng ta, lại có thể để kẻ địch xúc phạm nàng sao?
- Thề chết bảo vệ thái tử phi.
Một tên hồn đạo sư gào lên khản cả giọng, dùng hết sức vác hồn đạo pháo của hắn lên vai, hai mắt muốn phun lửa nã đạn như mưa vào đạo binh đang ùn ùn kéo lên triền núi.
Sĩ khí đột ngột tăng cao đến đỉnh điểm chưa từng có. Vì Quất Tử anh dũng, cũng vì hy vọng sống còn đã ngay trước mắt.
Có một điểm, trong số họ không hề có một ai chú ý đến hai tên "cường giả" Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều đang trợn tròn bốn con mắt như những quả trứng vịt.
Cả hai liếc nhau, Vương Đông thì thào:
- Thái tử phi?
Hoắc Vũ Hạo cười nhăn nhó:
- Ta cũng không biết. Bất quá, như vậy cũng dễ giải thích vài điều thần bí về nàng. Nói thế nào, hôm nay ta phải trả lại cho nàng một ân tình, còn sau này ra sau, thì đợi đến lúc đó hãy nói đi.
Vương Đông khẽ gật đầu
- Ngươi muốn như thế nào, thì như thế ấy vậy.
Hoắc Vũ Hạo nở nụ cười. Dù đang ở giữa vòng vây đại quân vãn người, nhưng hắn lại phát hiện bản thân không có một chút lo lắng. Chính là vì bên cạnh có hảo huynh đệ, vẫn có thể bình tĩnh thong dong đi cùng, trở thành đồng đội sống chết có nhau.
Dưới sự hiệu triệu của đại tướng Triệu Dương, đại quân địch vốn đang luống cuống sợ hãi cuối cùng đã tìm được mục tiêu phát tiết ra. Những kẻ trên sườn núi muốn sống sót, họ cũng muốn sống sót a. Bọn họ đương nhiên hiểu bản thân là lính của quân phản loạn bị binh mã đế quốc vây khốn sẽ có kết quả thể nào. Vì để sống sót, tất cả phải liều mạng.
Mặt đất rung chuyển dữ dội hơn trước gấp nhiều lần. Trọng giáp kỵ binh nhanh chóng thúc ngực lên sườn núi. Thậm chí họ hoàn toàn buông vũ khí, chỉ nâng một trọng thuẫn giơ cao xông lên phía trước.
(chỗ này cũng không rõ có phải kỵ binh không, vì nguyên bản lão ghi là "trọng trang giáp bộ binh có chiến mã phụ trợ..." Chắc phải cho lão Đường đi học một khóa quân sự chiến lược, ai đời nếu không đi ngựa được thì vứt ngựa, còn nếu cưỡi được thì leo lên làm kị binh, chứ dắt theo con ngựa mà quăng vũ khí rồi chạy bộ thì không thể tưởng tượng được chiến thế nào a!)
Khu vực này dù sao cũng là một sườn núi, cao không tới 200m, không có nhiều địa thế hiểm yếu ẩn nấp, đại quân như thủy triều nháy mắt bao vây toàn bộ gần 100 người trên núi.
Hồn đạo pháo uy lực tuy lớn, nhưng cũng tiêu hao hồn lực không nhỏ chút nào. Bình sữa cấp 4 cũng không thể duy trì lâu hơn, huống chi đạo binh này của Quất Tử cũng đồng dạng mệt mỏi hao tổn a! Chiến đấu lúc này đã chỉ còn dựa vào một cỗ huyết khí dâng trào.
Tháp thuẫn cũng không chịu nổi oanh kích của hồn đạo pháo cấp 4, nhưng có tháp thuẫn chống đỡ, lực phá hoại của nó cũng bị hạn chế. Địch quân đang nhanh chóng từng bước một tiến lên núi.
- Tránh ra, ta lên!
Triệu Dương hét lớn một tiếng. Vị đại tướng năm nay 36 tuổi, một tráng niên cương trực. Huy Hoàng đại công tước nổi loạn, tự lập công quốc, thực ra có liên hệ rất lớn tới hắn. Hắn dã tâm bừng bừng, lãnh địa công tước Huy Hoàng lại hiểm trở, dễ thủ khó công. Bản thân công tước Huy Hoàng đã gần 70 tuổi, cũng không phải hồn sư, đã gần xuống lỗ, lão nào có khả năng quyết đoán như vậy?
Triệu Dương là
Công tước Huy Hoàng phụ trách trấn thủ phương bắc đế quốc Nhật Nguyệt đột nhiên nổi loạn, khiến đế quốc Nhật Nguyệt có chút bất ngờ. Vốn công tước Huy Hoàng giải thích rất đơn giản, chỉ là yêu cầu tự lập công quốc, mặt khác hết thảy vẫn triều cống không thay đổi, thậm chí chấp nhận triều cống gấp đôi, hy vọng có thể được đế quốc tán thành.
Hoàng đế Nhật Nguyệt vốn thân thể đủ thứ bệnh, từ lâu đã không còn hăng hái. Dựa theo ý muốn của công quốc, không hề muốn khởi binh thảo phạt, vả lại còn đang e ngại đế quốc Thiên Hồn và đế quốc Tinh La thừa nước đục thả câu.
Nhưng thái tử Từ Thiên Nhiên lại cật lực sắp xếp bá quan nghị sự, mạnh mẽ tỏ ra công tước Huy Hoàng hành động phản nghịch, nhất định phải dùng vũ lực bóp chết, mới có thể khiến những quý tộc được phong đất phải kinh sợ.
Cuối cùng, Từ Thiên Nhiên đươc Kính Hồng Trần ủng hộ, lấy được quyết định đồng ý của hoàng đế. Đại quân phái đi, phần lớn là nhân mã của hắn đều có địa vị cao. Trong đội quân thân kinh bách chiến đó, còn có chi binh mã đã từng đối mặt với hải hồn sư phía tây của Quất Tử. Hiện tại công huân của nàng đã được đề thăng trở thành bách phu trưởng.
Đừng xem thường chức vị có vẻ nhỏ bé này. Trong hệ thống quân đội của đế quốc Nhật Nguyệt, hồn đạo sư tổng cộng chỉ có 4 sư đoàn, mỗi sư đoàn cũng chỉ có 1000 người mà thôi. Bốn sư đoàn hồn đạo sư chính là trụ cột vững chắc của đế quốc Nhật Nguyệt. Có thể thống lĩnh 100 người, chức vị của Quất Tử đã sánh ngang với sư đoàn trưởng quân đoàn bộ binh. 100 hồn đạo sư nếu sử dụng khéo léo, hoàn toàn đủ để xoay chuyển càn không trên chiến trường.
Quất Tử khi nghe thấy Triệu Dương hét lớn, nàng mới hiểu rõ tại sao khi trước lại có một chi binh mã hồn đạo sư truy kích bọn họ. Cánh quân hồn đạo sư đó e là toàn bộ lực lượng ẩn giấu của công quốc Huy Hoàng rồi a! Trận chiến này xem như đã ngã ngũ, chỉ cần có thể đứng vững, tất nhiên sẽ thắng lợi. Phản quân đã không còn cái gì để dựa vào.
Mà suy nghĩ của Triệu Dương thực rất đơn giản. Khi đế quốc tỏ thái độ cương quyết cự tuyệt đề nghị triều cống, tuyên bố họ là nổi loạn, lại điều động đại quân đến bình định, hắn mới ý thức được việc muốn thành lập công quốc độc lập ở đế quốc Nhật Nguyệt là chuyện ngu xuẩn cỡ nào. Lúc này tiền tuyến của đại quân công quốc Huy Hoàng thực tế đã loạn cào cào. Hôm nay sở dĩ phái ra chi binh mã hồn đạo sư bám riết không tha, đồng thời huy động hơn một vạn đại quân, mục tiêu cũng là Quất Tử mà hắn nhận được tin tức chính là thái tử phi tương lai.
Hắn không nghĩ tới muốn đả thương Quất Tử, mà là phải bắt sống nàng, tạo lợi thế cho hắn đàm phán với đế quốc Nhật Nguyệt. Hắn đương nhiên biết chủ đạo cuộc chiến này chính là thái tử Từ Thiên Nhiên, hắn đã chừa một đường lui hoàn hảo, không hề yêu cầu cao, mà tình nguyện đầu hàng, giao binh quyền, nhưng phải giữ lại được đất phong và bổng lộc.
Những điều kiện này chỉ được thỏa mãn một khi có thể bắt được Quất Tử trên sườn núi kia, nếu không, mọi thứ đều chỉ là phí công.
Đại quân của đế quốc hiển nhiên cũng phát hiện mục đích của Triệu Dương. Quân đội bao vây dùng tốc độ cực nhanh ép tới. Hiện tại hai quân đoàn đều đang ở trong một trò chơi chạy đua với thời gian.
Triệu Dương hét vang, cắm minh kỳ mạnh mẽ lún xuống đất, mượn tính đàn hồi của cột cờ dẻo dai, một thân kim khôi giáp bắn lên đỉnh núi.
Lao đi như điên, hắn chộp lấy một trường mâu trong tay thân binh bên cạnh, ném mạnh về phía đỉnh núi. Trường mâu như tia chớp phóng lên, nhất thời áp chế hỏa lực mạnh mẽ đang trút xuống từ trên cao.
Triệu Dương cũng không phải như cái đám hồn đạo sư bèo bọt này, hắn chân chính là một Hồn Thánh thất hoàn.
Hắn đột nhiên quát lớn, kim giáp trên người đột nhiên giải khai, thân hình nháy mắt bành trướng, cao lên hơn 2.2m, cơ bắp cuồn cuộn, dáng người hùng tráng xé toạc một thân áo xanh. Hai vàng, hai tím, ba đen bảy hồn hoàn uốn lượn quanh người.
Nhìn thấy đại tướng hiển lộ uy phong, bảy hồn hoàn lấp lánh ánh sáng kỳ diệu, sĩ khí đại quân công quốc Huy Hoàng nhất thời tăng cao, điên cuồng theo chân đại tướng quân xung phong lên núi.
Áp lực cực lớn, khiến những hồn đạo sư trên sườn núi có vẻ khó mà chống đỡ được nữa. Địch quân không màng sinh mệnh điên cuồng trùng kích, hồn đạo pháo hay hồn đạo xạ tuyến cũng vô phương áp chế được đợt tấn công toàn diện từ mọi hướng này. Bắt đầu đã có những đội binh lính lẻ tẻ xuất hiện trên đỉnh núi, một vài hồn đạo sư cận chiến đã bắt đầu chiến đấu.
Triệu Dương liếc mắt đã lập tức dán chặt vào một mỹ nữ áo trắng, chính là Quất Tử, những quả hồn đạo bom màu đỏ trong tay nàng liên tục bay ra.
Quất Tử tự nhiên cũng thấy được hắn. Lúc này, sắc mặt của nàng đã có chút tái đi, hồn lực tiêu hao quá độ khiến nàng đã gần tới cực hạn.
Viện quân đã sắp đến, đang từ sau lưng địch quân giết qua. Nhưng dù sao đại quân của địch cũng có hơn 1 vạn người, muốn tiêu diệt cũng không thể trong chốc lát.
Triệu Dương có tốc độ cực nhanh, khi còn cách triền núi khoảng 50m, hắn bắt đầu được rất nhiều hồn đạo sư trên đỉnh núi tập trung hỏa lực chăm sóc chu đáo. Nhưng hắn quả thật rất mạnh, hai tay giữ chặt hai tháp thuẫn, một trên một dưới che chắn kỹ càng xông lên, tốc độ không giảm đi chút nào.
- Ta lên.
Kha Kha quát to một tiếng, Lôi Đình trọng pháo đã nhắm ngay Triệu Dương. Hồn lực toàn diện bùng nổ, lôi đình pháo mãnh liệt tỏa hào quang sáng rực ngay họng pháo.
Triệu Dương bản thân là Hồn Thánh, cảm giác cũng cực kỳ nhạy bén, ngay lập tức cảm giác được uy hiếp kinh người, tháp thuẫn trong tay đột nhiên ném ra, hướng thẳng vị trí Kha Kha trên đỉnh núi, cùng lúc đó, hồn hoàn thứ nhất và thứ ba trên người cũng cùng lúc nhấp nháy.
Một lớp kim loại sáng bóng chợt phủ đầy thân thể da dẻ của hắn, không chỉ như thế, cơ thể cũng bành trướng hơn, hùng tráng như một con bạo hùng uy mãnh.
Hồn kỹ thứ nhất Kim Thân, hồn kỹ thứ ba Cuồng Bạo.
Võ hồn Bạo Kim Hùng vốn có một tia huyết mạch của Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Trong giống loài gấu hồn thú, cũng là một chi thuộc thượng tầng gần đỉnh. Phòng ngự, công kích, sức mạnh đều là những ưu thế cực kỳ tốt của nó.
Kha Kha cắn chặt hàm răng, không thèm quản tới hai cái tháp thuẫn to lớn đang ném tới, tập trung, Lôi Đình trọng pháo, khai hỏa!
Luồng pháo màu lam tím rộng hơn 1m oanh tạc với tốc độ cực cao hướng tới Triệu Dương, điện quang lóe sáng, không khí kịch liệt vặn vẹo. Nơi nơi pháo đi qua, binh lính còn chưa hề bị chạm vào người cũng đã hóa thành tử thi cháy xém.
Triệu Dương gầm gừ một tiếng, tay phải giơ ngang, chụp lấy một tên trọng giáp bộ binh, ném hắn bay về phía trước.
Trước đó sử dụng hồn kỹ phòng ngự, chẳng qua là muốn mê hoặc Kha Kha. Hắn chẳng ngu đến mức dùng cơ thể máu thịt của mình mà thử uy lực của khẩu pháo hồn đạo khí cấp 5 kia.
Một tiếng nổ kịch liệt vang vọng trong không trung. Tên trọng giáp binh nháy mắt nổ tan xác, một khối cầu màu lam tím bùng nổ giữa không, sóng xung kích mãnh liệt hất đi ít nhất cũng hơn 100 binh lính xung quanh. Hào quang lôi đình lan ra, khiến những chi đội sĩ binh hoặc bị chấn bay hoặc cháy xém.
Triệu Dương đối mặt sóng xung kích một chút cũng không lùi, ngạnh kháng xông tới trước. Bất quá, hắn lúc này cũng kinh ngạc phát hiện, hai tháp thuẫn mình ném mạnh ra như thế, mà nữ hồn đạo sư kiệt sức kia không ngờ vẫn còn sống.
Hai bóng người xuất hiện trước mặt nàng, hai tháp thuẫn của hắn nhẹ nhàng xuất hiện trong tay một gã thanh niên.
Hai tên thanh niên chỉ đơn giản đứng đó, nhưng lại tạo cho Triệu Dương áp lực cực lớn. Áp lực này cũng không phải do khí tức thực lực cường hãn, mà áp lực lại đến từ tinh thần chiến đấu.
Khoảng sáu năm trước, Triệu Dương có viếng thăm Minh Đô, từng gặp mặt Từ Thiên Nhiên. Lần đó, Từ Thiên Nhiên để lại cho hắn một ấn tượng cực kỳ sâu sắc, khó có thể nào quên. Vậy mà ấn tượng đó lại lần nữa xuất hiện trên người tên thanh niên đằng xa kia, khí chất của hắn tản mát lại giống hệt Từ Thiên Nhiên, thậm chí còn có phần hơn.
Hắn là ai?
Trước đó ở trong trung quân, vị trí của Triệu Dương cũng không thấy được màn chiến đấu kinh tâm động phách hủy diệt chi đội hồn đạo sư của đại quân công quốc Huy Hoàng. Truyền tin còn chưa tới chỗ hắn, thì đại quân đế quốc đã tới rồi. Triệu Dương không hề biết, bên phía Quất Tử còn có hai cường giả đơn độc ngăn cơn sóng dữ, đánh tan tác chi đội hồn đạo sư của hắn.
Đúng vậy, kẻ chặn lại tháp thuẫn, chính là Hoắc Vũ Hạo.
Tháp thuẫn cực nặng, uy lực ném cực lớn, nhưng từ dưới núi ném lên, lực cũng nhanh chóng giảm đi. Huống chi bên cạnh Hoắc Vũ Hạo còn có Vương Đông. Có Hạo Đông lực, võ hồn cực hạn băng, tiếp hai tháp thuẫn kia cũng không phải quá khá năng.
Băng Đế Ngao vững vàng cầm hai tháp thuẫn, Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi. Hắn quyết định, từ bây giờ không thể giữ lại nhiều chiến lực nữa, vì như vậy sẽ khiến nhiều người trong tổ đội này không có thể sống sót.
Bốn hồn hoàn màu trắng từ dưới chân bay lên, những hồn đạo sư chung quanh há mồm, toàn bộ mười năm?
Hoắc Vũ Hạo cùng lúc ném mạnh hai tháp thuẫn trong tay về hướng địch quân, tay phải rút lại che cái trán, hai mắt khép kín. Một vòng sáng kỳ dị trắng tinh từ đỉnh đầu của hắn dựng thẳng lên cao. Chỉ có Vương Đông đang ở ngay phía sau, hai tay vẫn luôn đặt trên lưng hắn mới biết được, Hoắc Vũ Hạo lấy tay phải che trán chính là để che ánh sáng chói lọi của Vận Mệnh Nhãn.
Luồng bạch quang dâng lên cao hơn 10m, rồi chợt nổ tung, vòng sáng trắng tinh tản ra chung quanh, rơi xuống.
Vầng sáng trắng lan xuống chân núi gần 100m, mọi nơi nó đi qua, phản quân như lúa mạch bị cắt gốc lần lượt ngã rạp xuống đất, trở thành những quả hồ lô lăn lông lốc ngược xuống triền núi.
Vốn chiến trường đang giao chiến kịch liệt, đột nhiên chỉ còn lại duy nhất Hồn Thánh Bạo Kim Hùng Triệu Dương.
Triệu Dương cũng không tránh được vầng sáng đó tác dụng lên người, nhưng Triệu Dương chỉ cảm thấy một sự suy nhược mãnh liệt truyền khắp toàn thân, phải dùng hồn lực cuồn cuộn của mình vận chuyển trong thân, mới có thể giữ vững chiến ý không bị cái suy nhược đó ảnh hưởng.
Đây là hồn kĩ gì? Không phải quần thể công kích, mà là quần thể khống chế a! Quần Thể Suy Nhược, lại có thể khiến cho binh sĩ dày dạn trận mạc yếu đến nỗi không giữ được khôi giáp trên người. Tên kia là Chiến hồn sư khống chế?
Hắn giật mình nhìn chăm chăm Hoắc Vũ Hạo, hoàn toàn không thể lý giải một gã Chiến Hồn Tông khống chế chỉ có bốn hồn hoàn mười năm trắng tinh tại sao lại có thể khiến hơn 1000 tinh binh của mình mất sức chiến đấu, lăn từ trên núi xuống.
Một đòn công kích đó, đã mang lại cho nhóm người của Quất Tử không ít thời gian dễ thở.
Đại quân của đế quốc cũng không ngồi chơi. Hộ tống đại quân không chỉ có chi đội hồn đạo sư của Quất Tử, mà tổng cộng có 5 chi đội. Đó xem như đã là toàn bộ binh lực của Từ Thiên Nhiên hiện tại. Vì hắn muốn một đòn tất sát, vả lại chiến cục lần này có ảnh hưởng rất lớn đến đại cục trong kế hoạch của hắn.
Thân phận của Quất Tử, tướng lãnh cao cấp của quân đội đế quốc Nhật Nguyệt dĩ nhiên cũng biết. Vị thái tử phi tương lai cố ý đích thân xông ra tiền tuyến, họ cũng không nề hà gì. Dù sao, nàng cũng là đại biểu cho chính Từ Thiên Nhiên. Hơn nữa, chữ thái tử phi kia của nàng cũng còn có thêm hai chữ tương lai, vẫn chưa chân chính thành hôn.
Nhưng chấp nhận cho nàng xung phong dụ địch, cũng phải tận hết khả năng bảo đảm an toàn cho nàng. Mọi người đều biết, nàng thuộc quyền sở hữu duy nhất của thái tử, là tâm phúc mà hắn tín nhiệm vô cùng, nếu không sẽ không tuyển nàng làm vợ, lại còn là vợ chính.
Do đó, trong đại quân viện binh, bốn cánh quân hồn đạo sư khác đều có mặt. Bọn họ sử dụng hồn đạo khí phi hành mà đến, từ không trung ném bom tạo thành tổn thất rất lớn cho phản quân, giảm bớt áp lực cho đỉnh núi rất nhiều.
Triệu Dương biết, cơ hội đã càng lúc càng xa, hiện tại chỉ có thể dựa vào chính mình. Hắn phải xung phong đi bắt Quất Tử, nếu không mà nói, tên kia tuyệt đối không bỏ qua cho hắn. Không còn thời gian lãng phí nữa!
Hai tay đột nhiên đập vào ngực mình, một tiếng rống kinh hoàng vang vọng khắp ngọn núi, hồn hoàn thứ năm đại phóng hào quang.
Những hồn đạo sư trên núi vì mất hết mục tiêu sau khi Hoắc Vũ Hạo thi triển Quần Thể Suy Nhược, đều tập trung hỏa lực chuẩn bị nhất tề oanh kích hắn, thì tiếng gầm rú giận dữ cuồn cuộn khiến cho bọn hắn đều ngã ngửa ra trên đất.
Ngay cả Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Quất Tử cũng bị chấn đến choáng váng hoa mắt ù tai, thân thể lắc lư. Hồn kỹ công kích bằng sóng âm này, lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo gặp phải, nhất thời không kịp trở tay. Trước đó Tinh Thần Tham Trắc cho hắn biết hồn lực của Triệu Dương từ mọi nơi trong cơ thể điên cuồng vận chuyển lên đầu, nhưng không ngờ hắn có chiêu này.
Nhân cơ hội đó, Triệu Dương lắc người lao lên, không nhằm phía Quất Tử nữa, mà phóng tới Hoắc Vũ Hạo. Hắn biết rõ một gã Chiến hồn sư khống chế cường đại ở chiến trường đáng sợ thế nào. Muốn bắt Quất Tử, phải giải quyết tên thanh niên Hồn Tông tứ hoàn cực kỳ cường hãn này trước. Thân là cường giả Hồn Thánh, nhìn thấy hồn kỹ Quần Thể Suy Nhược mạnh mẽ như thế, chỉ thoáng nghĩ một chút đã hiểu ngay, hẳn là đối phương có thủ đoạn che giấu màu sắc chân thật của hồn hoàn. Cũng không quan trọng, dù sao Hoắc Vũ Hạo nhìn qua còn rất trẻ, vậy thì chiến lực có cường hãn cũng không thể vượt qua được tráng niên hơn 30 tuổi như mình. Huống gì, hiện tại Triệu Dương căn bản cũng không còn đường lui.
Mắt thấy đã tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo, trảo gấu to lớn vồ tới đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo. Ác phong tát vào mặt, sức mạnh quá lớn, lúc Triệu Dương phát lực, hai chân găm thẳng vào đá núi, để lại lại hai dấu chân sâu hoáy.
Nhưng ngay lúc đó, hắn thấy một đôi mắt màu vàng, rồi nhanh chóng chuyển thành tử kim sắc với một tốc độ kinh hoàng.