Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Hạt Hổ đấu la


trước sau

Hoắc Vũ Hạo đứng ngây như phỗng, gương mặt kích động. Hải Thần Các, đó là Hải Thần Các a! Từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ suy nghĩ đến việc có thể gia nhập Hải Thần Các.

 Thực tế, việc thảo luận cho Hoắc Vũ Hạo gia nhập Hải Thần Các không có một trưởng lão nào phản đối, dù cho hắn năm nay chỉ mới 17 tuổi.

 Mà việc đó lại không hề liên quan đến Mục lão, hoàn toàn do những cống hiến của hắn đối với cho học viện.

 1376 bản vẽ, đó là công trạng của hắn, là 1376 loại hồn đạo khí. Lượng bản vẽ đó hoàn toàn vực dậy hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc.

 Học viện Sử Lai Khắc không hề thiếu thốn tài chính. Đối với ba đế quốc kia, việc phát triển hồn đạo khí gặp một trở ngại rất lớn chính là nguyên liệu kim loại hiếm. Nhưng học viện Sử Lai Khắc lại trở nên tốt hơn nhiều, một là vì tài lực, hai là vì cơ cấu tổ chức Sử Lai Khắc.

 Học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn nắm giữ thành Sử Lai Khắc, có thương hội riêng khá sầm uất, sớm đã vươn tầm ảnh hưởng đến đế quốc Nhật Nguyệt. Kim loại hiếm ở đế quốc Nhật Nguyệt tuy thuộc loại vật tư chiến lược, rất khó mua được, nhưng cũng không phải không có biện pháp.

 Hai năm nay Hoắc Vũ Hạo chuyển về không ít bản vẽ, hệ hồn đạo học viện Sử Lai Khắc đã có tiến bộ nhảy vọt. Dù vận chưa thể sánh ngang học viện Nhật Nguyệt nhưng cũng đã tiết kiệm một thời gian nghiên cứu rất dài.

 Những bản vẽ do Hoắc Vũ Hạo lao tâm vẽ ra, hầu hết đều được đưa vào Tàng Thư Lâu, trở thành điển tịch trân quý, mang lại một thời gian lịch sử không thể xóa nhòa của học viện, mà Hoắc Vũ Hạo lại như anh hùng được viết vào viện sử.

Tiên Lâm Nhi mỉm cười, nói:

 - Vũ Hạo, ngươi xứng đáng lắm, nhưng việc này chỉ cần bản thân ngươi biết là đủ, không ai công bố nó ra ngoài cả. Một là vì bảo vệ lợi ích của ngươi, hai là vì thân phận hiện tại ngươi cũng còn là một đệ tử. Đợi sau Đấu Hồn Đại Tái lần tới, trở về ngươi sẽ chính thức tốt nghiệp học viện.

 Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ, nói:

 - Nhưng ta vẫn chưa hoàn nhiệm vụ giám sát giả.

 Ngôn Thiểu Triết cười nói:

 - Những việc ngươi đã hoàn thành còn gấp mười lần số lượng nhiệm vụ giám sát đoàn. Lão sư trước khi qua đời đã nói với ta phương hướng phát triển tương lai: Học viện sẽ không trở thành hạn chế cho học viên, mà phải là hậu thuẫn. Đường Môn không phải đã thành lập rồi sao? Đó mới là võ đài phát triển của ngươi. Lần này ngươi nhất định phải tiếp tực giành quán quân Đấu Hồn Đại Tái, mọi người đều tin tưởng ngươi có đủ năng lực đó. Mấy năm gian khổ học hồn đạo khí, tu vi có trì trệ không thế?

 Hoắc Vũ Hạo tự tin nói:

 - Ta đã là Hồn Vương.

 Ngôn Thiểu Triết kinh ngạc

 - Hồn Vương? Ngươi đã có năm hoàn? Nhanh vậy?

 Đệ tử bình thường 17 tuổi là Hồn Vương, tốc độ cũng khá nhanh, nhưng hắn là hồn sư võ hồn cực hạn a! Dù gian nan như thế chỉ trong hai năm hắn lại vượt qua cấp 50, đối với Ngôn Thiểu Triết chính là sự kinh hãi lớn lao.

 Tiên Lâm Nhi phì cười:

 - Vũ Hạo! Ta thấy ngươi sắp trở thành biểu tượng của học viện rồi.

 - Vì sao?

 - Tiểu quái vật a! Ngươi nếu là ta thì có thấy tên đệ tử nào xứng đáng với hai chữ quái vật nữa không?

 Ngôn Thiểu Triết nói:

 - Đi thôi, chúng ta cũng đi ăn một chút gì, sau đó trở về. Hiện tại bình an về đến học viện là việc quan trọng nhất.

 Đúng vậy, bình an về đến học viện là việc quan trọng nhất!

 Dùng bữa trưa đơn giản, Phàm Vũ theo lời dặn dò của Ngôn Thiểu Triết dẫn nhóm Hòa Thái Đầu, Dạ Hiểu Thắng và những đệ tử khác tách ra đi trước. Ngôn Thiểu Triết, Tiên Lâm Nhi và Hoắc Vũ Hạo ở lại nghỉ ngơi tại khách sạn, thong thả tà tà mới rời khỏi Phong Diệp thành, đi bộ chậm rãi hướng về học viện Sử Lai Khắc, bọn họ đi từ từ, chủ yếu là vì tạo khoảng cách với những người đi trước.

 - Nếu gặp kẻ địch, ngươi bảo vệ Vũ Hạo, ta phụ trách công kích.

 Tiên Lâm Nhi nói với Ngôn Thiểu Triết.

 Ngôn Thiểu Triết cau mày, nói:

 - Lâm Nhi a! Tính tình của ngươi, thật đúng là già mà còn gân a! Chuyện này mà cũng tranh giành với ta sao?

 Tiên Lâm Nhi cũng cau mày, nói:

 - Ta già á? Nhìn lại chính mình đi.

 - Khặc khặc, làm trò cho con nít nó cười.

 Ngôn Thiểu Triết xấu hổ nói.

 Tiên Lâm Nhi hừ một tiếng, nói:

 - Con nít nào? Vũ Hạo là sư đệ của ngươi. Vậy ba chúng ta là ngang hàng. Tuổi tác vĩnh viễn không thể ảnh hưởng bối phận.

 - Ta nói ngươi thật là... rồi rồi muốn chủ công thì cho ngươi chủ công, ta hỗ trợ, được chửa?

 Bất kể lúc nào đối mặt Tiên Lâm Nhi, phong độ của Ngôn Thiểu Triết đều bị cái bóng ma tuổi trẻ ảnh hưởng.

 Tiên Lâm Nhi nói:

 - Ngươi còn kém lắm. Đã lâu không có hoạt động, hy vọng Kính Hồng Trần phái vài tên khỏe khỏe tới, cho ta hưng phấn một hồi.

 Hoắc Vũ Hạo đi bên cạnh mà trong lòng cười thầm, hai vị viện trưởng có vẻ chẳng có lo lắng a! Có thực lực quả nhiên rất tốt. Bản thân mình cũng chưa thấy họ chiến đấu bao giờ, nhưng khôn biết Kính Hồng Trần sẽ phái ai tới. Hồn đạo sư cường đại? Bắn pháo từ xa? Có điều, với cảm giác nhạy bén của hai vị viện trưởng, bắn lén từ xa trừ phi là sử dụng định trang hồn đạo đạn pháo cấp 9, bằng không thì khó mà tạo uy hiếp nổi. Mà làm vậy thì quá lộ liễu, ít ra bề ngoài Minh Đức Đường chắc chắn vẫn chưa muốn chân chính trở mặt với học viện Sử Lai Khắc. Song phương hiện tại vẫn chưa có loại "thù sâu như biển, thề chết không thôi". Nếu là Bản Thể Tông, có lẽ Kính Hồng Trần mới liều lĩnh như thế.

 Đi bộ khoảng một canh giờ, Ngôn Thiểu Triết nhìn sắc trời, nói:

 - Cũng tới lúc rồi, chúng ta tăng tốc đi.

 Ba người triển khai hồn đạo khí phi hành, lúc này mới bay lên trời, hướng về học viện Sử Lai Khắc bay đi. Đi theo hai vị viện trưởng, Hoắc Vũ Hạo bay thoải mái tự nhiên, căn bản không cần bản thân đi đầu đón gió, Ngôn Thiểu Triết phóng ra hồn lực, bảo hộ ba người ở trong đó. Lực đẩy từ hồn đạo khí phi hành của cả ba cộng hưởng bắn ra ngoài, tốc độ cực kì mau lẹ. Với tu vi Phong Hào đấu la của hai vị viện trưởng, không tới hai canh giờ sẽ đến được Sử Lai Khắc .

 Hoắc Vũ Hạo thầm nghĩ, bất kể thế nào lát nữa chiến đấu bản thân không được trở thành kẻ vướng tay vướng chân.

 Thời gian trôi qua, khoảng cách bọn họ đến Sử Lai Khắc cũng trở nên càng ngày càng gần, sau nửa canh giờ, bọn họ đã vào trong đế quốc Thiên Hồn.

 - Không lẽ không có ai tới sao? Thật là phí tâm tình của ta.

 Tiên Lâm Nhi tắc lưỡi tiếc nuối.

 Ngôn Thiểu Triết cả giận nói:

 - Không đến không phải sướng hơn sao? Bình an trở về học viện là quan trọng nhất. Lâm Nhi, cái tính hiếu chiến xấu xa của ngươi thật không bỏ được.

 Tiên Lâm Nhi trừng mắt, nói:

 - Ngươi quên phong hào của ta sao?

 Ngôn Thiểu Triết cười nói:

 - Làm sao mà quên? Võ Thần đấu la. Dám lấy phong hào như thế, chỉ có ngươi là người duy nhất. Nữ võ thần bay lượn, ngày xưa không biết bao người mong nhớ.

 - Chỉ có ngươi là không, đúng không?

 Tiên Lâm Nhi hừ một tiếng.

 Ngôn Thiểu Triết nói:

 - Lâm Nhi, đừng như vậy được không? Chúng ta đều đã lập gia đình, ngươi còn không buông tha ta sao, hai ta đều đã lớn tuổi, chung sống hòa bình không được à?

 Tiên Lâm Nhi quay đầu đi chỗ khác

 - Mặc xác nhà ngươi!

 Đang nói chuyện, bỗng nhiên thần sắc hai người đều biến đổi, Hoắc Vũ Hạo cảm giác rõ ràng hai luồng dao động hồn lực cực kỳ khủng bố bên cạnh mình toát ra, ánh mắt hắn cũng nhìn về phương xa.

 Thời tiết hôm nay rất tốt, trời xanh mây trắng, nhưng phía xa đang dần chuyển trời, một đám mây đen với tốc độ kinh hồn bay tới chỗ bọn họ. Hơn nữa đám mây không ngừng bành trướng, tầng tầng lớp lớp uy áp sấn tới.

 Tiên Lâm Nhi hừ lạnh một tiếng, lắc người chui ra khỏi hộ tráo hồn lực của Ngôn Thiểu Triết, hồn đạo khí phi hành cũng giảm tốc, lơ lửng trên không.

 Ngôn Thiểu Triết quay đầu nói với Hoắc Vũ Hạo:

 - Vũ Hạo, cứ ở phía sau ta, xem là được.

 - Vâng

 Hoắc Vũ Hạo trả lời.

 Mây đen dày đặc càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng gần càng thấy rõ thể tích khổng lồ. Mây đen trên không dần ngưng tụ thành hình, hóa thành một cái đầu hổ khổng lồ, âm thanh hùng hổ dữ dội vang lên


 - Ngôn Thiểu Triết, còn nhớ lão bằng hữu ta không?

 Ngôn Thiểu Triết hai mắt híp lại

 - Trương Bằng, vậy mà còn chưa chết à, hôm nay vác xác tới nhờ ta mai táng sao hả?

 - Ngôn Thiểu Triết, cái miệng thúi của ngươi vẫn chẳng thay đổi. Để xem hôm nay ai mới là người phải hốt xác!

 Hắc vân hổ thủ phát ra một tiếng gầm đinh tai nhức óc, uy áp khủng bố nháy mắt bùng nổ, phô thiên cái địa hướng tới bao phủ lấy ba người.

 Đúng lúc này, Tiên Lâm Nhi ngửa mặt lên trời thét lên. Thân hình chợt lóe phóng lên cao, một ngọn lửa màu xanh mãnh liệt bùng phát, thân thể Tiên Lâm Nhi trở nên cao lớn thêm, nháy mắt đã cao đến 5m, trên mình cũng đã trang bị thêm một áo giáp màu xanh.

 Áo giáp tựa như vảy bao phủ toàn thân, Hoắc Vũ Hạo cũng không biết tuổi thực của Tiên Lâm Nhi, nhưng nàng cùng lứa tuổi với Ngôn Thiểu Triết, chắc chắn không trẻ. Thế nhưng khi Tiên Lâm Nhi giải phóng hỏa giáp, chín hồn hoàn 2 vàng 2 tím 5 đen dâng lên, dường như nàng trẻ lại như cô gái hai mươi, chiến ý tràn ngập oai hùng.

 - Võ Thần đấu la Tiên Lâm Nhi?

 Âm thanh kia đột nhiên quái dị

 - Hai người các ngươi không phải chia tay rồi sao? Tại sao ngươi còn đi chung với tên ngụy quân tử Ngôn Thiểu Triết?

 - Bớt nói nhảm đi!

    Tiên Lâm Nhi giận dữ, tay phải chụp lên không, ngọn lửa xanh nháy mắt bùng nổ xuất hiện một thanh trường mâu nắm chắc trong tay.

    Hồn đạo khí! Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức đoán ra trường mâu kia là một kiện hồn đạo khí, hơn nữa là cận chiến hồn đạo khí cấp 8.

    Tiên Lâm Nhi chí trường mâu ra trước, một tiếng long ngâm đinh tai nhức óc vang lên, ngọn lửa xanh bùng ra hóa thành một đầu rồng to lớn công kích đám mây đầu hổ.

    Đám mây đen nhanh chóng bị thanh hỏa đốt cháy, đầu rồng màu xanh hoàn toàn chiếm thượng phong.

    - Hay cho Phi Tường Nữ Võ Thần.

    Giọng nói hùng hồn gầm lên trong đám mây đen, một thân ảnh lơ lửng xuất hiện giữa khoảng không, tay phải tung quyền, trực diện tiến đánh đầu rồng.

    Tiếng gầm rú vang lên kịch liệt, đầu rồng cũng tán loạn tiêu tan, Tiên Lâm Nhi và đối thủ từ xa đối mắt nhìn nhau.

    Đó là một lão nhân, dưới chân đạp một đám mây đen, làn da hắn cũng rất đen, hai hàng lông mi một cao một thấp, khá đặc dị. Trên trán co một chữ 王 (Vương) thật to. Giọng nói thì hùng dũng uy phong, thế nhưng mà cái tướng người thì lại nhỏ bé gầy còm, so với Tiên Lâm Nhi cao hơn 5m kia, thật như David và Goliath.

    - Trương Bằng, ngươi thế nhưng còn dám xuất hiện ở nhân gian. Ngươi quên lúc trước Mục lão đã tha ngươi như thế nào sao? 

    Tiên Lâm Nhi cầm chiến mâu tức giận chất vấn.

    Trương Bằng trầm giọng nói:

    - Ta đương nhiên nhớ rõ. Nhận được Mục lão tha thứ một lần, ân tình đó trước sau vẫn nhớ rõ. Khi Mục lão còn sống, ta chưa bao giờ xuất thế. (nguyên nghĩa của từ này chính là "được sinh ra đời", hoặc là "được tạo ra") Hiện tại Mục lão đã mất, người chết đèn tắt, ân tình hạn chế tự do của ta nhiều năm nay không còn có thể ngăn cản ta nữa, lão phu dĩ nhiên phải xuất thế lần nữa. Niệm tình năm đó quen biết, ta không làm khó ngươi và Ngôn Thiểu Triết. Các ngươi có thể đi, để tiểu tử kia lại.

    Ngôn Thiểu Triết mỉm cười, nói:

    - Trương Bằng, ngươi càng sống càng khùng, không ngờ lại cấu kết với đế quốc Nhật Nguyệt, tìm được ông chủ khá tốt đấy nhỉ!

    Trương Bằng bất giác nổi điên:

    - Nói láo, nói bừa. Lão tử không biết cái gì là đế quốc Nhật Nguyệt. Càng không biết cái gì là Minh Đức Đường. Mau giao người ra đây, các ngươi cút đi.

    Tiên Lâm Nhi đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn lại:

    - La lớn quá không sợ rớt lưỡi à, ta cũng muốn xem ngươi dựa vào cái gì mà muốn chúng ta cút đi.

    Nói xong, nàng hét lớn, thân hình như tia chớp xanh lóe lên giữa không, ngay tức khắc xuất hiện trước mặt Trương Bằng, chiến mâu trong tay đâm tới, một tiếng nổ lôi đình vang lên. Quang ảnh thanh long khổng lồ ở sau lưng Tiên Lâm Nhi chợt lóe rồi biến mất, mũi chiến mâu đã sấn tới trước mặt Trương Bằng.

    Trương Bằng chập tay lại trước ngực, một hắc quang cầu hiện ra, chín hồn hoàn 2 vàng 2 tím 5 đen dâng lên, lần lượt tản ra một luồng sáng. Hắc quang cầu đó đã chặn lấy mâu phong của Tiên Lâm Nhi.

    Trong phút chốc, không gian như muốn sụp đổ, Hoắc Vũ Hạo cảm thấy tinh thần rung lên hoảng hốt, không trung chợt ảm đạm.

    Bên kia, Tiên Lâm Nhi và Trương Bằng đã gom lại một chỗ.

    Đầu quyền là vũ khí của hắn, một quyền đánh ra hắc sương dày đặc xuất hiện. Tiên Lâm Nhi lại có phương thức chiến đấu cuồng dã hơn. Chiến mâu đâm ra đều phát lên tiếng long ngâm, bức cho Trương Bằng trên không phải liên tiếp bại lui.

    Ngôn Thiểu Triết nói:

    - Vũ Hạo, nhìn kỹ. Chiến đấu ở đẳng cấp này khó gặp, đối với tương lai tu luyện của ngươi rất có ích. Lão già kia tên là Trương Bằng, phong hào là Hạt Hổ, là một tà hồn sư. Võ hồn của hắn phải liên tục uống máu động vật mới có thể tiến hóa. Tương đối thì cũng không tính là tà, ngày trước lão sư từng bắt được hắn, nhưng khí tức tà ác cũng không nhiều lắm, vả lại cũng chưa bao giờ hại người, cuối cùng thả hắn một lần. Nhiều năm không có tung tích, tu vi có lẽ đã đạt đến siêu cấp đấu la, khó đối phó. Hiện tại hắn chỉ thử chiến lực với Lâm Nhi, năng lực tà hồn sư vẫn chưa sử dụng. Võ hồn tà ác của hắn cũng không quá mạnh mẽ, nên mới có thể tu luyện đến cảnh giới siêu cấp đấu la, nếu không gặp phải siêu cấp đấu la tà hồn sư thuần tính, thì càng khó đối phó rồi

    Hạt Hổ đấu la Trương Bằng mặc dù không ngừng bại lui, nhưng không hề bối rối, đối mặt Tiên Lâm Nhi điên cuồng tấn công, hắn bị động phòng thủ cũng kinh ngạc.

    Tiên Lâm Nhi là võ hồn, hồn đạo song tu, luận thực lực, so với Ngôn Thiểu Triết hẳn là có chênh lệch nhất định, nhưng công kích của nàng sao lại cường đại như thế, chẳng lẽ....

    Cơ hội tốt thế này Hoắc Vũ Hạo sao có thể không hỏi, lập tức hỏi ra nghi hoặc trong lòng

    - Ngôn viện trưởng, Tiên viện trưởng huyễn hóa ra cự long hẳn là võ hồn của nàng, thân thể của hóa lớn, có điểm giống võ hồn chân thân, nhưng hình thể lại không phải rồng, đây là gì?

    Hắn vẫn chưa có cách nào gọi Ngôn Thiểu Triết là sư huynh, vẫn cung kính xưng hô viện trưởng.

    Ngôn Thiểu Triết nói:

    - Võ hồn chân thân đến thất hoàn sẽ có, nhưng không hẳn võ hồn chân thân tuyệt đối sẽ biến hóa. Nhiều năm nghiên cứu của học viện chúng ta, khi tu vi đến cấp 95 trở thành siêu cấp đấu la, có thể dùng một phương thức khác thi triển võ hồn chân thân, tuy rằng uy lực cũng không mạnh hơn nhưng có thể duy trì bản thể nhân loại để chiến đấu, đối với những hồn sư am hiểu chiến đấu bằng cơ thể người thì đó có lợi hơn, gọi là chân thân phụ thể.

    Hoắc Vũ Hạo nghe Ngôn Thiểu Triết nói vậy nhất thời tim đập thình thịch, hai võ hồn Linh Mâu và Băng Đế, không biết khi có võ hồn chân thân sẽ ra hình thái như thế nào, không lẽ biến thành con bọ cạp đi chiến đấu sao? Chỉ đến lúc đó mới biết.

    - Ngôn viện trưởng, thất hoàn không thể sử dụng chân thân phụ thể sao?

    Hoắc Vũ Hạo hỏi.

    Ngôn Thiểu Triết nói:

    - Cũng không phải nhất định không thể, nhưng sử dụng chân thân phụ thể hội khiến hồn sư phải phân thần, yêu cầu khống chế tinh thần cực cao, lại phải giải quyết vấn đề tinh thần lực và hồn lực cùng dung hợp với võ hồn hóa thành chân thân, cho dù có thể làm được, liên tục chiến đấu cũng chỉ trong thời gian 2/3 so với thi triển võ hồn chân thân. Cố quá dễ quá cố. Ngươi là hồn sư hệ tinh thần, điều khiển khống chế tinh thần tốt thì khó nói, dù cho ngươi có thể thành công thi triển chân thân phụ thể, với thực lực của ngươi e rằng sẽ chịu suy yếu không nhỏ, mất nhiều hơn được a! Dù sao chờ khi tu vi đạt đến mức đó, thử sẽ biết.

    - Vâng

    Hoắc Vũ Hạo cũng không hỏi quá nhiều về chân thân phụ thể, dù sao hiện tại còn xa mới tới, vả lại hắn khác hồn sư bình thường, không chỉ tinh thần lực cao hơn đồng cấp mà còn là võ hồn song sinh, cực hạn lại còn Tuyết Đế hồn linh. Ngay một khắc có liền 4 đại hồn kỹ, dù có một cái không dùng được....

    Bởi vậy, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ cảm thấy khi tu vi đạt tới cảnh giới võ hồn chân thân, e rằng sẽ khác hồn sư bình thường không ít, chân thân

phụ thể này chưa chắc phù hợp với mình.

    Chiến đấu càng lúc càng kịch liệt, Tiên Lâm Nhi không hổ là có danh hiệu Phi Tường Nữ Võ Thần, giằng co giữa không trung, mỗi lần chiến mâu xuất động đều phát ra tiếng nổ dữ dội, ngọn lửa xanh hóa thành khí lãng khuếch tán, Hạt Hổ đấu la Trương Bằng bị nàng trấn áp liên tiếp bại lui, nhìn qua đã có điểm khó ngăn cản.

    - Ngôn viện trưởng, võ hồn của Tiên viện trưởng .....

    Ngôn Thiểu Triết vỗ trán, nói:

    - Quên nói. Lâm Nhi có võ hồn cực kỳ đặc biệt, một loại biến dị cả thiên hạ chỉ một mình nàng có. Nàng đặt tên cho nó là Thanh Viêm Long. Nếu ngươi xem nó là một võ hồn thuộc tính hỏa là hoàn toàn sai, mà biến dị Thanh Viêm Long của nàng có thuộc tính phong. Cái mà ngươi thấy là ngọn lửa, thực chất là những cơn gió áp súc đến một trình độ kịch liệt ma sát sinh ra thanh viêm, có tính phá hoại rất mạnh, cụ thể là phân giải.

    - Phân giải?

    Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên nhìn ngọn lửa xanh, nhìn thế nào cũng không nhận thấy được nó có thuộc tính phong.

    Ngôn Thiểu Triết gật đầu, nói:

    - Phân giải, là khi thuộc tính phong áp súc cực độ bùng nổ, sẽ toàn lực khuếch tán uy lực ra ngoài, dưới tình huống đó mọi vật thể bị nó tiếp xúc sẽ bị xâm hại mạnh mẽ, bản thể bị phân giải. Sức bùng nổ còn vượt qua cả những võ hồn hỏa long. Bởi vậy, Lâm Nhi am hiểu nhất chính là chiến đấu chính diện và đột phá. Bất quá, ngươi cũng đừng xem thường Trương Bằng, hắn bây giờ vẫn chưa sử ra bản lãnh thật sự đâu. Tuy hắn chỉ có thể xem như phân nữa tà hồn sư, nhưng vẫn có chữ tà hồn sư, rất khó đối phó.

    Quả nhiên, Trương Bằng dù bị Tiên Lâm Nhi từng bước áp sát có vẻ sắp không chịu nổi, mây đen trong không khí đột nhiên hội tụ vào người, quát lớn một tiếng, hai đấm tấn công, một tiếng hổ gầm vang vọng không trung, sóng âm mạnh mẽ đánh tan ba mâu kình của Tiên Lâm Nhi. Thân hình Trương Bằng trở nên to lớn, giây lát hóa thành một cự hổ màu đen, hắn cũng đã thi triển võ hồn chân thân.

    Cự hổ chiều cao chừng 15m, đuôi dài vung lên lóe ra một cái móc sắc nhọn. Mây đen trên bầu trời toàn bộ tập hợp dưới chân hắn, đôi mắt ám tử sắc tỏa ra hung quang, há mồm gào thét. Trong tiếng gầm vang vọng không trung, như có vô số tiếng rít. Những cái bóng lũ lũ lần lượt từ mây đen phóng ra, hóa thành những hồn thú hình dạng khác nhau, mang theo tiếng kêu thê lương đánh về phía Tiên Lâm Nhi.

- Trương Bằng phát lực, đây là chân thân võ hồn Hạt Hổ của hắn. Võ hồn Hạt Hổ biến dị từ một loại hồn thú cực kỳ cường đại tên là Ám Ma Tà Thần Hổ, xem như là Ám Ma Á Thần Hổ, tuy không cường đại bằng Ám Ma Tà Thần Hổ nhưng liên tục ăn tươi nuốt sống máu huyết và linh hồn các loại hồn thú khác nhau dẫn đến tiến hóa bản thân. Những thứ hắn phóng ra kia chính là linh hồn hồn thú kết hợp tinh thần lực, hồn lực của chính hắn tạo thành thú hồn. Đây là bản lĩnh trứ danh của Trương Bằng, rất khó chơi. Thú hồn có sức đề kháng rất mạnh đối với công kích vật lý, bản thân nó lại có đủ công kích vật lý, tinh thần song trọng, khiến cho Trương Bằng tùy lúc đều có thể hóa nhập vào bất kỳ thú hồn nào để tập kích bất ngờ.

    Ngôn Thiểu Triết đứng giảng giải một thôi một hồi khiến Hoắc Vũ Hạo hiểu biết rõ hơn về Hạt Hổ đấu la, nhưng cũng đồng thời thấy mệt quá vì lão quá dài dòng. Nhìn đám thú hồn kia, Hoắc Vũ Hạo rung động trong lòng, đối với hắn thì phong hào đấu la vẫn là một cảnh giới xa xôi, muốn đạt tới trình độ đó còn phải đi một còn đường rất dài lê thê có lẽ vài trăm chương nữa không chừng. Nhưng đối mặt với những loại công kích linh hồn này hắn hoàn toàn không lo sợ gì cả, dù sao hắn còn có truyền thừa của Tử Linh Thánh Pháp Thần Vong Linh Thiên Tai Y Lai Khắc Tư để lại cho hắn a! Nói cách nào đóm hắn chính là vong linh pháp sư, nếu hắn muốn trở thành một tà hồn sư cũng là chuyện quá dễ dàng. Bất quá, hắn không có ngu đến mức đi làm chuyện đó, mà có chuyện khác làm hắn thích thú hơn, trở thành tà hồn sư teminator!

    Hạt Hổ đấu la Trương Bằng phóng ra thú hồn, Tiên Lâm Nhi quả nhiên không thể duy trì ưu thế nữa, chiến mâu trong tay múa loạn, vẫn tạo thành thế công như sóng lớn vỗ bờ, nhưng đám thú hồn quá khó chơi, đều được Trương Bằng tu luyện nhiều năm, là thú hồn cường đại có tinh thần ấn ký của Trương Bằng. Trong đó có 12 thú hồn chủ đạo, mà cái cấu thành 12 thú hồn chủ đạo đó, chính là hồn kỹ thứ tám của Trương Bằng, Thập Nhị Thú Sử.

    Thập Nhị Thú Sử mỗi một cái hầu như đều có tu vi tương đương hồn sư bát hoàn, tuy vẫn không đủ để uy hiếp Tiên Lâm Nhi, nhưng giằng co kềm chân nàng thì cũng không khó khăn gì. Chủ hồn một khi bị công kích, còn có thể hấp thu thú hồn tầm thường bên cạnh để phục hồi những tiêu hao. Trương Bằng biến thành Hạt Hổ đứng bên cạnh như hổ rình mồi, thân thể dần mờ ảo, dưới chân mây đen cũng lan rộng ra, bao trùm cả chiến trường.

    Hoắc Vũ Hạo đang được hồn lực của Ngôn Thiểu Triết bảo vệ bên trong, không thể cảm nhận rõ hồn lực dao động bên ngoài mãnh liệt ra sao. Nhưng lúc này bầu trời đều biến thành màu đen, bên trong đó chớp giật từng tia chớp màu xanh, dùng từ thiên địa biến sắc để hình dung cũng không quá.

    Ngôn Thiểu Triết đột nhiên nhìn về một hướng, thản nhiên nói:

    - Nếu đã đến đây, cần gì phải che che giấu giấu? Xuất hiện đi, ta đã biết, một mình Trương Bằng vẫn không đủ tự tin đến đối phó ta và Lâm Nhi.

    - Quả nhiên không hổ là học trò của Long Thần đấu la, cảm giác thật nhạy bén.

    Giọng nói già nua vang lên, giữa không trung đột ngột xuất hiện một cái khe không gian, một thân ảnh cũng theo đó bước ra.

    Cũng là một lão nhân, nhưng so với Hạt Hổ đấu la Trương Bằng, ngoại hình tốt hơn nhiều. Lão nhân kia có thân hình cao lớn, mái tóc bạc trắng được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, dường như còn hấp dầu ép sát vào đầu, gương mặt hồng thuận như trẻ con bình thường không có bệnh tật, lông mi dài thật là dài rũ xuống hai bên má, yên tĩnh lơ lửng giữa từng mây, hai tay chắp sau đít. Cứ như thế lơ lửng lẳng lặng giữa không trung, không hề phát ra dao động hồn lực. Những luồng hồn lực dao động từ trận giao tranh của Tiên Lâm Nhi và Trương Bằng lan đến đây, cách thân thể lão khoảng 10m thì tự động tán loạn, căn bản không thể lan đến trước mặt lão.

    Ngôn Thiểu Triết sắc mặt trở nên nghiêm túc, không chỉ vì lão nhân này nhắc đến Mục lão ngay khi xuất hiện, mà còn vì lão nhân này bản thân lão không thể nhận ra.

    Với tuổi tác của Ngôn Thiểu Triết, hơn nữa còn là thân phận viện trưởng hệ võ hồn học viện Sử Lai Khắc, trên đại lục thành danh đã lâu, phong hào đấu la lão gặp qua không ít, nhưng vị lão nhân trước mặt toát ra một cảm giác nguy hiểm cực độ lại không thể biết lão là tên nào.

    Nhìn thấy ánh mắt cẩn trọng của Ngôn Thiểu Triết, lão nhân mỉm cười, nói: 

    - Nhiều năm chưa từng rời thâm sơn, các bằng hữu hiện tại phần lớn đều đã ra đi, ngay cả Mục lão cũng thăng luôn, thật sự là đáng tiếc. Hôm nay lão phu đến, thật ra là vì ngươi, muốn xem thử học trò của Mục lão, có chân chính kế thừa  được truyền thừa của Mục lão hay chăng. Lão phu Long Tiêu Dao, không biết ngươi có nhớ ra?

    Long Tiêu Dao? Nghe cái tên đó, Ngôn Thiểu Triết chợt chấn động run rẩy, trong đầu nhớ tới một người, không khỏi thất thanh nói:

    - Ngươi... ngươi là Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao? Sao ngươi chưa có nghoẻo nữa?

    Long Tiêu Dao mỉm cười, nói:

    - Đúng vậy! Ta là lão bất tử già mà còn chưa chịu chết. Đáng tiếc, Mục Ân đi chết trước ta.

    Nói tới đây, trong mắt lão toát ra vẻ bi thương thân thiết. Lơ lửng cạnh Ngôn Thiểu Triết, Hoắc Vũ Hạo có thể thấy rõ vị lão nhân kia tình cảm không giả.

    Ngôn Thiểu Triết vốn thoải mái bình tĩnh nay không còn sót lại chút nào, lão tỉ lần không ngờ Kính Hồng Trần lại có thể tìm đến cường giả cỡ này đến chặn đánh bọn họ....

    Long Tiêu Dao là ai? Đó là người năm xưa cùng với Mục lão được xưng là hắc bạch song thánh long: Hắc Ám Thánh Long a!

    Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao, Long Thần đấu la Mục Ân.

    Long Tiêu Dao có được võ hồn, chính là Hắc Ám Thánh Long, cùng với Quang Minh Thánh Long của Mục lão trở thành hai đại võ hồn cực hạn hắc ám và quang minh. Năm xưa hai người tu vi đã sàn sàn như nhau, sau không biết vì sao, Long Hoàng đấu la Long Tiêu Dao đột nhiên mai danh ẩn tích. Khi lão biến mất trên đại lục, Ngôn Thiểu Triết còn chưa được má đẻ ra nữa, dĩ nhiên chưa bao giờ gặp.

    Thở sâu, miễn cưỡng bình phục  tâm tình dao động, Ngôn Thiểu Triết hơi hơi khom người, thi lễ nói:

    - Ngôn Thiểu Triết tham kiến Long tiền bối. Thật không ngờ lúc sinh thời còn có thể diện kiến tiền bối.

    Long Tiêu Dao thở dài một tiếng, nói:

    - Cũng do ta không dám đi gặp Mục Ân a! Tiêu Dao thật sự là có lỗi với hắn nhiều lắm. Khi hắn chưa quy tiên, ta cũng không dễ xuất hiện đi tới đi lui. Nhưng hắn thật sự đi rồi, ta bây giờ lại hối hận, ta vẫn không có dũng khí đứng trước mặt hắn, để nhận lỗi với hắn. Ha....

    Ngôn Thiểu Triết trong lòng khẽ cục cựa, nói:

    - Long tiền bối, ta nghe lão sư nói, năm xưa, ngài và lão sư là tri kỉ, ngài có được võ hồn Hắc Long, nhưng cương trực ghét a dua xu nịnh. Hôm nay đây là,....

    Long Tiêu Dao lắc đầu, nói:

    - Mục Ân quả nhiên không đem chuyện năm xưa của chúng ta nói cho người khác, cũng vì giữ mặt mũi cho ta mà thôi. Thôi, thôi.... hôm nay nể mặt Mục Ân, ta sẽ không hại các ngươi.

    Ngôn Thiểu Triết tuy không rõ lý do Long Tiêu Dao lại đối địch, nhưng xem bộ dáng Long Tiêu Dao, dường như có bí ẩn gì đó khó nói, ánh mắt nghiêm túc, khó khăn nói:

    - Long tiền bối, chẳng lẽ ngài thật sự phải ỷ thế hiếp yếu sao?

    Long Tiêu Dao nói:

    - Người ta phó thác nhận việc, lão phu nợ người ta một ân tình to lớn, không thể không đưa thân cho người khác sử dụng. Vậy đi, ngươi tiếp ba đòn của ta, rồi giao cái nhẫn trong tay tiểu tử kia cho ta, thì cứ tự do mà đi. Lão phu sẽ giữ mạng các ngươi, nhưng nha đầu này thì không đi được.

    Ngôn Thiểu Triết trong lòng lo lắng, nói:

    - Long tiền bối, chúng ta. . . . . .

    Long Tiêu Dao khoát tay, không khí đột nhiên kịch liệt vặn vẹo, Ngôn Thiểu Triết không thể nói nốt nửa câu sau. Ánh mắt lạnh lẽo, lão già bất chợt toát ra lam quang nhàn nhạt

    - Ý ta đã quyết, nhiều lời vô ích. Cẩn thận đi...

    Vừa nói, cũng không thấy Long Tiêu Dao phóng thích võ hồn, tay phải giơ lên, điểm một ngón tay về phía Ngôn Thiểu Triết.

    Ngôn Thiểu Triết thân hình chợt lóe lên, chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo, một tầng bạch quang dày cộp từ trong người phát ra, tiếng phương hót vang vọng nơi chân trời, một con phượng hoàng hoàng kim lơ lửng sau lưng lão.

    Ngôn Thiểu Triết cong tay lại, hai bàn tay hướng ra ngoài, tiếng phượng hót lanh lảnh bén nhọn vang lên, dù đang ở trong vòng bảo vệ của Ngôn Thiểu Triết, Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm thấy linh hồn như bị xé nát, Vận Mệnh Nhãn tự động mở ra, tinh thần lực toàn lực phóng thích, trên người phủ kín một tầng kim quang nhàn nhạt, mới ổn định được tâm thần.

    Nếu nói không trung là một khí cầu khổng lồ, thì ngón tay vừa nãy của Long Tiêu Dao chính là đâm thủng cái khí cầu đó.

    Một cái lỗ đen to đến 3m không hề báo trước xuất hiện trước mặt Ngôn Thiểu Triết, như quái thú há mồm đang muốn cắn nuốt lấy cả hai.

    Ngôn Thiểu Triết đánh ra hai chưởng, bạch quang đại phóng, ngang nhiên oanh kích vào lỗ đen, liên tiếp 17 tiếng chấn bạo nổ vang trng không trung, chấn cho thân thể lão giữa không phải run rẩy, chỉ lát sau đã lui về hơn cả km.

    - Quang Minh Phượng Hoàng, hay, thật hay cho một võ hồn phượng hoàng. Khó trách có thể trở thành chân truyền đệ tử của Mục Ân.

    Long Tiêu Dao không truy kích, mà thốt lên tán thưởng Ngôn Thiểu Triết.

    Lúc này sắc mặt Ngôn Thiểu Triết đã vô cùng nghiêm trọng, danh tính có thể giả, nhưng tu vi tuyệt đối không giả. Vị Long Hoàng đấu la trước mặt quả nhiên có tu vi cùng một cảnh giới với lão sư. Dù cho Bản Thể Tông chủ Độc Bất Tử như cũng là Cực Hạn Đấu La, cũng phải kém lão kia nửa phần.

    - Còn hai chiêu.

    Long Tiêu Dao thản nhiên nói.

    - Khi dễ vãn bối chúng ta thì có bản lĩnh gì chứ.

    Đúng lúc này, một giọng phẫn nộ trong trẻo vang lên, khiến cho Long Tiêu Dao chuẩn bị ra tay lần nữa cũng sửng sốt.

    Hoắc Vũ Hạo từ sau lưng Ngôn Thiểu Triết chui ra, hai mắt tràn ngập bi phẫn, căm tức quát lên với Long Tiêu Dao:

    - Ngươi không có tư cách gọi tên lão sư của ta, càng không xứng đáng là bằng hữu của lão sư, không cần giả mù sa mưa tiếp ba công kích làm gì, hôm nay hoặc là giết ta, còn không muốn ta giao ra nhẫn này tuyệt đối không có khả năng, dù cho ta có ném nó vào không gian dị thứ nguyên, cũng không đưa cho ngươi.

    Giống như Ngôn Thiểu Triết không thể tưởng được Kính Hồng Trần có thể tìm đến đối thủ cường đại như thế, Hoắc Vũ Hạo cũng đồng dạng không ngờ tới bản thân sẽ khiến cho Ngôn Thiểu Triết và Tiên Lâm Nhi gặp phải phiền toái thật lớn như vậy. Trong lời nói của Ngôn Thiểu Triết có thể biết rõ kẻ mà họ đang phải đối mặt chính là cường giả thế hệ của Mục lão, tu vi có lẽ đã tiếp cận Mục lão. Cường đại khủng bố như thế, hoàn toàn không phải thứ mà họ có khả năng ngăn trở. Khi Long Tiêu Dao lại lần nữa nhắc tên Mục Ân, lại đánh lui Ngôn Thiểu Triết chính là lúc Hoắc Vũ Hạo rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng nổi giận quát.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện