Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Va chạm cuối cùng


trước sau

Hào quang màu vàng nhạt lóe lên, Tiếu Hồng Trần đã muốn hóa thân thành trọng pháo, thân pháo thật lớn, đường kính nòng pháo phải vượt qua một thước. Kim quang nồng đậm từ miệng pháo phun ra hướng tới Vương Thu Nhi.
Mảng băng kịch độc nháy mắt hóa thành vô số mảnh nhỏ ở trong không trung bắn ra bốn phía, kim quang nháy mắt đã đi đến trước mặt Vương Thu Nhi.
Vương Thu Nhi không né tránh, một phiến băng hoa ở trước ngực nàng ngưng tụ, nhanh chóng ngưng thành một tầng bông tuyết như kim cương. Mà trên người nàng cũng nháy mắt bùng lên ngọn lửa màu vàng. Tiếng rồng ngâm vang vọng, thân thể kim long biến thành lớn, long đầu phát ra tiếng gầm giận giữ, cứng đối cứng với trọng pháo vậy mà vẫn đứng vững.
Ánh mắt ngưng lại, Vương Thu Nhi tay cầm Hoàng Kim Long Thương lại một lần nữa đâm ra ngoài. Chỉ thấy kim quang chợt lóe, Tiếu Hồng Trần biến thành trọng pháo nháy mắt bị phá tan. Nhưng những mảnh vỡ màu vàng nhạt giống như hóa thành dịch thể hướng về phía sau lưu động, lại một lần nữa tổ hợp thành một khẩu trọng pháo, tiếp tục hướng đến nàng bắn tới.
Cũng đúng lúc này, đạo ngân quang từ trên trời giáng xuống, đồng thời bao phủ hướng về phía Vương Thu Nhi, Cửu Diệu lại phóng ra uy lực mạnh mẽ.
Đái Hoa Bân cùng Chu Lộ phối hợp thi triển võ hồn dung hợp kĩ U Minh Bạch Hổ đã sắp hết tác dụng. Hai người đều ở thời khắc này điên cuồng tiến hành công kích. Thế nhưng của họ đều bị tấm chắn tỏa ra ngân quang mãnh liệt của Khâu Kiên Quyết chặn lại, Lam Tu cũng nhân cơ hội này thoát ra đến trợ giúp Hồng Trần huynh muội.
Đạo ngân quang hạ xuống, Vương Thu Nhi ngẩng đầu nhìn thoáng qua khoảng không, cho tới giờ khắc này, ánh mắt của nàng mới có thể xem như hoàn toàn khôi phục thanh minh.
Một tiếng rồng ngâm theo miệng nàng thoát ra, ngay sau đó thân thể của nàng đột nhiên động, một cỗ lực lượng kinh khủng theo trên người nàng phát ra, Kim Long Hộ Thể hoàn toàn khuếch trương, vậy mà cứng rắn đem đạo xạ tuyến chấn vỡ. Sau đó thân trên của Vương Thu Nhi ngửa ra phía sau, Hoàng Kim Long Thương rời tay bay ra, thẳng hướng vọt vào khoảng không. Cùng lúc đó, nàng lại thẳng người dậy, trực tiếp hướng đến phương hướng của Tiếu Hồng Trần va chạm.
Hoàng Kim Long Thương bay vào khoảng không chừng năm thước thì hơi dừng lại một chút. Ngay sau đó, nháy mắt hóa thành đạo kim quang.
- Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh, oanh!
Thanh âm nổ vang lên, gần như không thể phân biệt được trước sau, Cửu Diệu trên không nháy mắt hóa thành từng mảnh nhỏ. Xạ tuyến nó bắn ra vậy mà không thể ngăn cản được Hoàng Kim Long Thương phi đến.
Hồn đạo khí bị hủy, Lam Tu ngã nhào trên mặt đất. Tinh thần lực của nàng tất cả đều đặt trên hồn đạo khí, lần phá hủy này đã làm tinh thần nàng bị thương nặng.
Tiếu Hồng Trần biến thành trọng pháo công kích đột nhiên tạm dừng một chút, phía xa Tào Cẩn Hiên miệng mũi đều chảy máu, thời gian ngắn ngủi lại một lần nữa giúp cho Vương Thu Nhi có cơ hội.
- Oanh!
Vương Thu Nhi cứng rắn cùng đại pháo va chạm, Tiếu Hồng Trần cũng không có bị đánh bay, trọng pháo màu vàng nhạt tan vỡ, ngay sau đó lại vòng lên, nhìn như muốn bao phủ lấy Vương Thu Nhi.
Ở bên cạnh hắn không xa, Mộng Hồng Trần sắc mặt vẫn tái nhợt chợt bổ nhào về phía trước, từ phía sau hóa thành một đạo bạch quang hướng đến phía ca ca.
Chính là võ hồn dung hợp kĩ của huynh muội họ, Hồng Trần Quyến Luyến.
Gần trong gang tấc, thân thể Vương Thu Nhi gần như bị giam cầm trong dịch thể vàng nhạt, nhưng mà, một tầng hàn khí mãnh liệt theo trên người nàng phát ra, làm cho dịch thể màu vàng nhạt không thể tiến thêm một bước ngưng kết thành hình. Cũng đúng lúc này, Mộng Hồng Trần tới rồi.
Kim quang màu hồng mãnh liệt sáng rực chói mắt theo trên người huynh muội bọn họ bùng phát ra. Hơi thở khủng bố, ngũ sắc quang mang lấy ba người làm trung tâm chợt bốc lên.
Tất cả mọi người bị một màn này dọa cho ngây người, cục diện này chính là muốn liều chết a! Hơn nữa muốn hóa giải cũng không có cách nào ra tay.
Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần hai huynh muội nếu có thể đem Vương Thu Nhi đánh bại. Như vậy, Sử Lai Khắc chiến đội thực lực vừa tăng lên không được mấy, công kích của bốn người khác sẽ không còn vấn đề gì. Ngược lại, Nhật Nguyệt chiến đội cũng làm không còn thực lực chống lại.
Những người khác đều không tự giác mà dừng tay, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào trung tâm khuếch tán ra màu vàng, màu đỏ, màu lam, màu trắng nhiều màu ánh sáng hình thành lốc xoáy khổng lồ. Kia lốc xoáy khủng bố tràn đầy hồn lực kịch liệt dao động. Cho dù thân là Phong Hào Đấu La Trịnh Chiến đều không khỏi có cảm giác kinh hồn bạt vía.
- Vì cái gì phải giúp ta?
Trong lốc xoáy, âm thanh có chút khác thường của Vương Thu nhi ở chính trong đầu nàng không ngừng quanh quẩn.
Thanh âm ôn hòa đồng thời vang lên:
- Ta không chỉ giúp ngươi, ta giúp Sử Lai Khắc. Sử Lai Khắc vinh quang, cũng không chỉ là trách nhiệm của mỗi các ngươi.
- Vũ Hạo!
- Ân?
- Không có việc gì...
Lốc xoáy không ngừng bành trướng, từ đường kính ba thước rất nhanh liền tăng lên thành đường kính mười thước, hơn nữa vẫn như trước lấy tốc độ kinh người không ngừng khuếch trương. Khi đường kính của nó đã đạt đến ba mươi thước, vì không chịu được sức ảnh hưởng của nó, những người khác đều lui về phía sau, trên mặt đều lộ ra sự kinh hãi.
Đây đến tột cùng là tình huống gì? Ai thắng ai thua? Mặc dù tất cả mọi người đều cho rằng, Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần hai huynh muội bằng vào thực lực thất hoàn cùng lục hoàn là không có khả năng thất bại. Nhưng mà, Vương Thu Nhi lúc trước bày ra thực lực đúng là rất bá đạo. Nhưng không ai biết, Vương Thu Nhi lúc này cũng ở trong trạng thái võ hồn dung hợp kỹ. Nàng cùng với người nào đó võ hồn kỹ dung hợp là: Vận Mệnh Chi Long Ngâm.
Ngay tại trung ương lốc xoáy, một Thụ Nhãn màu vàng kim dần dần hiện ra, Thụ Nhãn sâu thẳm tràn ngập khí tức uy nghiêm, giống như có thể nhìn thấu vận mệnh thần bí.
Vạn đạo kim quang chợt theo Thụ Nhãn phát ra, toàn bộ lốc xoáy nháy mắt ngưng lại, ngay sau đó liền lấy tốc độ kinh người bắt đầu thu lại.
Giữa không trung, thân ảnh thon dài từ Thụ Nhãn hóa ra, hàng ngàn hàng vạn kim quang không biết đã từ lúc nào trở về Hoàng Kim Long Thương trên tay Vương Thu Nhi biến thành hào quang. Lúc này, cái khăn che trên mặt nàng vậy mà tiêu tán, thân mặc băng giáp, tóc dài màu lam rối tung, tuyệt mỹ dung nhan rốt cục hiện ra trước mắt mọi người.
- Đây là...
Dung mạo như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy quen thuộc a! Toàn trường nhất thời ồ lên, vì cái gì? Vì sao nàng lại hiện ra trên đài thi đấu? Nàng, nàng không phải từ năng lượng võ hồn dung hợp kỹ của Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi hình thành sao?
Kia dung nhan tuyệt sắc hoàn mỹ không tỳ vết thật sự rất dễ dàng làm người ta lưu lại trí nhớ, mà lúc này tất cả mọi việc phát sinh cũng thật làm cho người ta khiếp sợ.
Trên đài khách quý, Kính Hồng Trần đã thất thố cao giọng hô lên:
- Ngưng trận đấu!
Đáng tiếc thanh âm của hắn không cách nào truyền vào sân thi đấu có vòng phòng hộ.
Ngay sau đó, Vương Thu Nhi trên không trung cũng đã hóa thành một đạo lưu quang kim bạch song sắc đáp xuống. Trong lúc lao xuống đã hóa thành Hoàng Kim Cự Long bám vào băng giáp.
Hồn kỹ thứ năm của Vương Thu Nhi, Hoàng Kim Long Nữ, trạng thái Vận Mệnh Chi Long Ngâm: Hoàng Kim Long Rống!
- Ngang!
- Oanh, oanh, oanh, oanh, oanh...
Toàn bộ đài thi đấu rung động, giống như bị bị ném một quả định trang hồn đạo pháo. Khủng bố lực nổ mạnh lấy lốc xoáy làm trung tâm nháy mắt bạo phát ra.
Tham dự thi đấu, những đội viên khác của hai chiến đội, bị sóng lực khủng bố đánh vào bay ngược ra vào vòng bảo hộ, toàn bộ đài thi đấu giống như lún xuống mấy thước.
Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến cầm trong tay Bất Phá Thần Thuẫn đem thân thể của chính mình bảo hộ bên trong, ánh mắt không hề chớp chăm chú nhìn vào vị trí trung tâm vụ nổ. Va chạm như vậy, cho dù thân là trọng tài như hắn cũng không có biện pháp can thiệp. Chỉ một chút thay đổi có thể ảnh hưởng đến kết quả trận đấu a!
Những thiếu niên trẻ tuổi hiện tại thật sự quá mạnh mẽ. Cấp độ chiến đấu lúc này chỉ sợ có thể đạt đến Hồn Đấu La đi. Phải biết rằng, bọn họ mới chỉ là hai Hồn Đế cùng một Hồn Thánh a!
Bụi bặm, từ trên trời giáng xuống, sóng xung kích khủng bố quanh quẩn trong vòng hồn đạo bảo hộ chừng mười hơn giây mới dần dần mất đi.
Nhóm hồn đạo sư điều khiển vòng bảo hộ, hồn lực tất cả giảm xuống hơn một phần ba mới có thể duy trì vòng bảo hộ không bị phá hỏng. Nếu vừa rồi phần này uy lực biến thành chiêu thức để phá hủy, chỉ sợ không phải vòng bảo hộ cấp độ này ngăn cản được.
Toàn bộ đài thi đấu giống như bị một búa khổng lồ nện xuống, tại trung ương một vòng tròn đường kính bốn mươi thước bị lún xuống chừng năm thước.
Màu vàng thân ảnh đầu tiên hiện ra trong tầm mắt, Vương Thu Nhi đứng ngạo nghễ nơi trung tâm đài thi đấu, cũng là tâm điểm của hố to. Lúc này, trên người nàng Băng Hoa áo giáp đã muốn biến mất, người biến trở về chiều cao bình thường, nhưng khuôn mặt vẫn như cũ cùng với Quang Minh Nữ Thần tuyệt sắc mỹ nữ giống nhau như đúc.
Nơi khóe miệng, tơ máu chảy xuống, nhưng lại không chút nào ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, hình tượng võ thần mỹ nữ tuyệt sắc không biết đã ở trong tâm bao nhiêu người hạ xuống ấn ký không thể xóa nhòa.
Tiếu Hồng Trần cùng Mộng Hồng Trần phân biệt ở hai bên. Mộng Hồng Trần quỳ một gối xuống đất, hộc ra từng ngụm máu to, ánh mắt hoàn toàn ảm đạm xuống.
Tiếu Hồng Trần tình huống còn kinh khủng hơn nàng, một lần nữa hóa thành hình người, thân thể giống như bị ngũ mã phanh thây, có rất nhiều vết thương, nhất là ở tứ chi, đã hoàn toàn vặn vẹo, nhìn không biết là còn sống hay đã chết.
Vương Thu Nhi chậm rãi xoay người nhìn về phía Lam Tu cùng Khâu Kiên Quyết hai người vẫn còn sức chiến đấu, lạnh lùng nói:
- Trận đoàn chiến này, còn cần tiếp tục sao?
Trịnh Chiến không thể không đứng ra, hắn nhìn ra được, Tiếu Hồng Trần huynh muội tình hình cực kì không tốt, nếu không tuyên bố trận đấu chấm dứt chỉ sợ sẽ mất mạng.
- Đoàn đội chiến, Sử Lai Khắc Học Viện...
- Chờ một chút.
Một âm thanh tràn ngập tức giận vang lên, vòng phòng hộ xung quanh đài thi đấu nháy mắt giải trừ, Kính Hồng Trần như tia chớp vọt lên đài, chợt lóe đến bên người Tiếu Hồng Trần, nhanh chóng nhét vào miệng tôn tử một viên thuốc, sau đó mới đứng lên tức giận quát:
- Trận đấu này có vấn đề, chúng ta cần tra rõ, trước tiên không thể công bố kết quả.
Lời này vừa nói ra toàn trường đều ồ lên. Trận đấu là thua nhưng ai cũng không thể không thừa nhận, trận đấu vừa rồi cực kỳ đặc sắc, quyết liệt làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Kính Hồng Trần đột nhiên xuất hiện, vậy mà làm cho kết quả trận đấu tạm thời không công bố, lại đồng thời làm cho quần chúng trong lòng có loại cảm giác xấu.


- Nhật Nguyệt Đế Quốc đây là muốn lật lọng sao?
Một thanh âm lạnh như băng vang lên, một đạo ánh sáng từ trên trời hạ xuống, dừng ở bên cạnh Vương Thu Nhi.
Người tới không phải ai khác chính là đại sư tỷ của Sử Lai Khắc chiến đội Trương Nhạc Huyên.
Kính Hồng Trần nhìn tình trạng thê thảm của tôn nhi, lòng đang vô cùng tức giận. Nhưng mà chỉ đơn giản xem xét lại một chút, hắn ngay lập tức phát hiện, Tiếu Hồng Trần bị nội thương vô cùng nghiêm trọng, chân tay thì hoàn toàn bị dập nát, có thể sống sót hay không đã là vấn đề khó khăn chứ đừng nói hoàn toàn khôi phục.
- Trận đấu này có vấn đề, chúng ta cần điều tra rõ ràng.
Kính Hồng Trần đỏ mắt, gằn giọng nói.
- Hảo. Ngươi nói có vấn đề vậy ngươi đem vấn đề đó nói ra. Mặc dù đây là Nhật Nguyệt Đế Quốc, chúng ta lại đến từ Sử Lai Khắc. Nhưng ta tin tưởng, dân chúng Nhật Nguyệt Quốc đều có thể nhìn thấy, ngươi dựa vào cái gì mà nghi ngờ đệ tử học viện chúng ta, ngươi nói cho rõ ràng. Chỉ cần ngươi đưa ra chứng cớ chứng minh trận đấu vừa rồi chúng ta sử dụng thủ đoạn không công bằng, chúng ta ngay lập tức nhận thua.
Ngay tại lúc hai bên đang đối đầu gay gắt. Tại khu nghỉ ngơi, thân thể Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn khẽ run lên một cái rất nhẹ, nhưng rất nhanh sau đó đã trở lại bình thường, chỉ là sắc mặt trở nên có chút tái nhợt. Nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lấy tay che miệng, xóa đi một tia đỏ tươi.
- Đã về rồi?
Vương Đông Nhi nhỏ giọng ở bên tai hắn nói. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn nàng một cái nói:
- Đã biết không thể lừa được ngươi.
- Trở về ngươi nên cho ta câu trả lời rõ ràng, áo giáp của Vương Thu Nhi là xảy ra chuyện gì.
Vương Đông Nhi thản nhiên nói.
- Việc này...buổi tối ta còn có trận đấu- Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở.
Vương Đông Nhi hừ lạnh một tiếng không nói gì thêm, nhưng cầm lấy tay phải của hắn, đem hồn lực của mình nhẹ nhàng truyền qua.
Trên đài thi đấu, thấy Trương Nhạc Huyên một chút cũng không nhượng bộ, Kính Hồng Trần vốn định tạm dừng trận đấu vì tôn nhi, tôn nữ trị thương đành phải dừng lại.
- Hảo.Chúng ta nói rõ ràng ngay bây giờ. Vương Thu Nhi, ta hỏi ngươi lai lịch như thế nào? Vì sao dung mạo của ngươi cùng Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông của Đường Môn thi triển võ hồn dung hợp kỹ giống nhau như vậy? Chúng ta cần một lời giải thích.
Vương Thu Nhi nở nụ cười, khinh thường nói:
- Dung mạo giống nhau chính là vấn đề?
Kính Hồng Trần lạnh lùng nói:
- Đúng vậy, ngươi dung mạo cùng võ hồn dung hợp kỹ giống nhau.
Một thanh âm khác đột nhiên vang lên:
- Hồng Trần Đường Chủ ngươi không cần tìm nguyên do nữa, dung mạo của ta và Thu Nhi giống nhau mà thôi. Chúng ta vốn là hai tỷ muội.
Vừa nói xong, một thân ảnh đã nhảy lên đài thi đấu, bước nhanh đến bên người Vương Thu Nhi.
Kính Hồng Trần ngơ ngác, hắn lúc này mới phát hiện ra, gương mặt của Vương Đông này cùng Vương Thu Nhi vô cùng giống nhau.
- Tỷ muội?
Kính Hồng Trần thì thào nhắc lại lời nói của Vương Đông. Ngay sau đó hắn liền trợn mắt há mồm nhìn thấy, Vương Đông tháo ra dây buộc tóc, một mái tóc dài màu lam rối tung xõa xuống, đồng thời hai tay đưa lên xoa vài cái vào mặt và cổ, xóa đi lớp hóa trang.
Ngay lập tức dung nhan yêu kiều giống nhau như đúc hiện ra trước mặt mọi người.
Dung mạo tuyệt sắc như thế, vậy mà là hai người, Vương Đông, Vương Thu Nhi, hai nàng...
Mộng Hồng Trần đang thổ huyết nhìn thấy sự việc như vậy, toàn thân run rẩy đứng lên, muốn nói cái gì nhưng một chữ cũng không nói được ra, ánh mắt trợn tròn nhìn về phía trước, ngay sau đó ngã ra trên mặt đất.
Vương Đông cao giọng nói:
- Ta tên là Vương Đông Nhi còn đây là tỷ tỷ ta Vương Thu Nhi. Võ hồn dung hợp kỹ Quang Chi Nghê Thường của ta cùng Hoắc Vũ Hạo vốn do chính ta làm chủ, xuất hiện hình dáng của ta thì có vấn đề gì? Ta cùng tỷ tỷ lớn lên có dung mạo giống nhau chẳng lẽ trở thành lý do phán xét thắng thua của trận đấu? Hồng Trần Đường Chủ, tôn tử, tôn nữ của ngài thua trận đấu, nếu ngài trở mặt chính là đang đại diện cho Nhật Nguyệt Đế Quốc không biết phải trái đúng sai.
- Ngươi, các ngươi...
Kính Hồng Trần cũng không nghĩ đến lại xảy ra tình huống như vậy, Vương Đông này vậy mà là nữ nhi, hắn vẫn còn nhớ rõ, tôn nữ của mình hình như là...
- Đường Chủ, nhanh giúp cháu của ngươi chữa trị đi. Bọn họ bị thương rất nặng.
Trịnh Chiến lúc này đã đi đến bên cạnh Kính Hồng Trần, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói. Sắc mặt của vị trọng tài Bất Phá Đấu La lúc này cũng rất khó coi. Thân là trọng tài, bị Kính Hồng Trần kêu dừng quyết định, đây chính là đang làm mất mặt hắn a! Nhưng tôn tử, tôn nữ của hắn đều trở nên như vậy. Trận đấu này đối với Minh Đức Đường mà nói là cực kì quan trọng, nên Trịnh Chiến có thể hiểu được.
Kính Hồng Trần oán hận nhìn qua Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi tức giận hừ một tiếng, đưa tay tung ra một đạo hồng quang cuộn lấy tôn tử cùng tôn nữ của hắn lên, quay người bay đi.
Trương Nhạc Huyên lập tức đem ánh mắt chuyển hướng Trinh Chiến, nói:
- Trọng tài, nên tuyên bố đi.
Trịnh Chiến gật gật đầu, nhìn bọn họ một cái thật sâu rồi mới trầm giọng tuyên bố:
- Trận đấu kết thúc. Đoàn chiến, Sử Lai Khắc Học Viện thắng.
- Thắng, chúng ta thắng...- Trữ Ninh lẩm bẩm.
Đái Hoa Bân ôm lấy Chu Lộ, ánh mắt tràn ra đầy vui mừng như điên. Lam Thị tỷ muội ôm nhau mà khóc.
Tào Cẩn Hiên nhìn xung quanh, nhận ra mình một mình đứng trên đài thi đấu không có người cùng chúc mừng, đúng lúc này, Chu Tư Trần từ dưới đài xông lên, một tay ôm lấy hắn:
- Thắng, chúng ta thắng. Chúng ta chiến thắng Nhật Nguyệt chiến đội, chúng ta bảo vệ được vinh quang của Sử Lai Khắc.
Khu nghỉ ngơi, tất cả mọi người Đường Môn trừ bỏ Hoắc Vũ Hạo, những người khác đều đứng lên, tay nắm chặt thành quyền, giờ khắc này, bọn họ như nhớ tới hình ảnh năm năm trước chiến thắng Nhật Nguyệt chiến đội. Đúng vậy, Sử Lai Khắc thắng a! Sử Lai Khắc vinh quang lại một lần nữa được bảo vệ.
Đây đúng là một trận đấu không công bằng, Hoắc Vũ Hạo ngồi trên xe lăn, âm thầm nghĩ. Nhưng mà, như vậy thì đã sao? Vì vinh quang của Sử Lai Khắc, cho dù không công bằng thì sao? Chẳng lẽ Nhật Nguyệt chiến đội dùng hồn đạo khí đặc biệt do chính Minh Đức Đường chế tạo ra để đối phó bọn họ là công bằng sao? Trên thế gian này vốn không có công bằng tuyệt đối.

- Khụ khụ!
Hoắc Vũ Hạo lấy tay che miệng, lại lặng lẽ lau đi vết máu đỏ tươi. Lần liều mạng cuối cùng kia, hắn bị thương so với Vương Thu Nhi thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Dù sao, hắn cũng là thay Vương Thu Nhi chặn lại công kích. Nếu nói bọn họ thắng thà nói đây là trận đấu lưỡng bại câu thương thì đúng hơn. Nếu không phải Mộng Hồng Trần lúc trước gần như đã tiêu hao hết hồn lực hơn nữa lại bị thương nặng. Va chạm cuối cùng của hai bên có thể lấy kết cục là cả hai đồng thời ngã xuống.
Hoắc Vũ Hạo hóa thân thành áo giáp, chỉ có thể lấy Vương Thu Nhi làm chủ. Hơn nữa, hắn còn bị ở trong trạng thái mô phỏng, không thể để lộ ra sơ hở gì.
Trên đài thi đấu, Vương Thu Nhi lúc này đã muốn đứng không vững, ngã xuống trên người Trương Nhạc Huyên, nhưng trên gương mặt lạnh lùng yêu kiều lại toát ra nụ cười hiếm thấy. Ánh mắt hướng về Hoắc Vũ Hạo phía xa, như muốn nói gì, gương mặt suy yếu hiện lên một chút dịu dàng.
- Đông Nhi, cám ơn ngươi.
Trương Nhạc Huyên mỉm cười hướng đến Vương Đông Nhi nói.
Vương Đông Nhi lắc
lắc đầu, nói:
- Chúng ta đều là người của Sử Lai Khắc Học Viện, đại tỷ khách khí cái gì a! Hơn nữa, nói ta cùng Thu Nhi là tỷ muội, chỉ sợ không có ai lại không tin đi. Thu Nhi, ngươi chấp nhận thật sự làm tỷ tỷ của ta sao?
Vương Thu Nhi sửng sốt, đáy mắt hiện lên một tia khác thường.
- Tỷ tỷ?
Vương Đông Nhi nhất thời hiểu được nàng đang hiểu lầm, vội vàng nghiêm mặt:
- Như vậy có thể, như vậy không được.
Vương Thu Nhi ngẩn người, khóe miệng lộ ra một tia chua sót:
- Ta biết. Ta muốn nghỉ ngơi một chút, đại sư tỷ, chúng ta trở về đi.
- Ân.
Trương Nhạc Huyên ánh mắt hàm chứa thâm ý liếc nhìn Vương Đông Nhi một cái, sau đó mới đỡ Vương Thu Nhi đi xuống đài thi đấu.
Trận đấu đặc sắc cuối cùng cũng kết thúc. Sử Lai Khắc chiến đội cuối cùng vẫn chiến thắng chiến đội Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư Học Viện. Đến tận bây giờ, bọn họ cũng giống như Đường Môn, cùng lấy thành tích toàn thắng tiến vào vòng trong.
Tiến vào vòng trong đã là chuyện chắc chắn. Liền xem kết quả thắng bại cuối cùng của trận đấu với Đường Môn mà quyết định nhóm thi đấu.
Hôm nay Vương Thu Nhi tiêu hao quá lớn, tuy rằng nhìn bên ngoài không biểu hiện gì, nhưng nàng suy yếu có thể nhìn ra, nàng bị thương chắc chắn không nhẹ. May mắn Sử Lai Khắc cũng không thực sự bị giảm thành viên. Trận đấu của bọn họ cùng Đường Môn, đụng nhau sẽ tạo ra tia lửa như thế nào đây?
Nhật Nguyệt chiến đội thua, khán giả tâm tình đều ảm đạm, nhưng mà, bọn họ lại càng vì Kính Hồng Trần đột nhiên nhúng tay vào mà cảm thấy xấu hổ. Vốn đối với Sử Lai Khắc oán hận, cuối cùng giảm đi không ít. Đương nhiên, cũng có quan hệ đến Vương Thu Nhi cùng Vương Đông Nhi hai tỷ muội. Thật đẹp a! Rất đẹp mắt. Nếu hai nàng là người của Nhật Nguyệt Đế Quốc, chỉ sợ sẽ lập tức trở thành nữ thần trong lòng công chúng.
Trên đài khách quý, Nhiếp Chính Vương Từ Thiên Nhiên sắc mặt hơi đổi, nhưng thời gian không dài. Trên mặt lại một lần nữa mỉm cười, thản nhiên nói:
- Cho ngự y đến Minh Đức Đường giúp Tiếu Hồng Trần cùng Mộng Hồng Trần chữa thương. Không tiếc bất cứ giá nào giúp bọn họ chữa trị.
- Điện Hạ thật sự là có trái tim nhân hậu- Quất Tử khen ngợi.
Từ Thiên Nhiên cười nhạt nói:
- Đi thôi, chúng ta cũng trở về. Quốc Sư, những trận đấu sau xin nhờ ngài.
- Ân.
Thần bí quốc sư hừ nhẹ một tiếng, Từ Thiên Nhiên đối với thái đội như vậy lạ giống như không thèm để ý, Quất Tử đứng dậy, giúp đẩy xe lăn đi.
- Điện Hạ, có nên trấn an dân chúng một chút, hôm nay thất bại, chỉ sợ....
Quất Tử một bên đẩy xe lăn đi về phía trước, một bên nhỏ giọng nói.
Từ Thiên Nhiên thản nhiên:
- Tài năng không bằng người, trấn an cái gì? Tự nhiên sẽ dần quên đi. Trận đấu còn chưa kết thúc, lực chú ý của dân chúng đã không đặt nhiều vào chiến trận. Cho người điều tra Vương Thu Nhi, ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Thực lực của nàng giống như quá mức mạnh mẽ rồi. Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần hai huynh muội phối hợp thi triển võ hồn dung hợp kỹ, cho dù là cường giả tám hoàn cấp bậc Hồn Đấu La cũng chỉ miễn cưỡng chống lại. Vương Thu Nhi chẳng qua là sáu hoàn Hồn Đế, làm sao có thể thắng như vậy? Trong thời gian đấu trước nàng đã tiêu hao không ít. Chỗ này chắc chắn có vấn đề. Sỉ nhục! Thật sự là sỉ nhục a! Nếu không phải Kính Hồng Trần còn có chỗ dùng đến thì... hừ!
Chương 307: Va chạm cuối cùng ( hạ)​
Một tia lãnh ý hiện lên ở đáy mắt, Từ Thiên Nhiên nhắm mắt không tiếp tục nói, Quất Tử sau lưng cũng giữ yên lặng. Lạnh- ở hắn làm gì có cái gọi làm tấm lòng nhân hậu a! Là do Kính Hồng Trần cùng Minh Đức Đường còn có chỗ để lợi dụng, hắn không muốn vì chuyện này bất hòa với Kính Hồng Trần nên mới âm thầm nhẫn nhịn xuống. Từ Thiên Nhiên này thật sự là một người đáng sợ.
Khách sạn Minh Duyệt.
- Nói đi, sao lại thành ra như vậy?
Vương Đông Nhi rút lại bàn tay đặt trên tay trái của Hoắc Vũ Hạo, tò mò hỏi.
Hoắc Vũ Hạo biết mình dù thế nào cũng không thể giấu diếm được nữa, đành phải đem chuyện trước kia hắn cùng Vương Thu Nhi phát hiện ra hai người có thể thi triển võ hồn dung hợp kỹ, hơn nữa đem quá trình thực hiện võ hồn dung hợp kỹ Vận Mệnh Chi Long Ngâm thành thật nói ra hết.
Nghe hắn nói xong, Vương Đông Nhi ngẩn người.
Việc này cũng quá trùng hợp rồi, Vương Thu Nhi chẳng những có dung mạo giống nàng như đúc, đến cả khả năng thực hiện võ hồn dung hợp kỹ với Hoắc Vũ Hạo cũng giống.
- Hừ!
Vương Đông Nhi tức giận hừ một tiếng, ngay sau đó từ trên giường nhảy xuống.
- Đông Nhi, ta sai rồi.
Hoắc Vũ Hạo ngoan ngoãn nói.
Vương Đông Nhi đáy mắt hiện lên ý cười, hai tay chống nạnh vờ giận nói:
- Biết sai lầm như thế nào rồi sao?
Hoắc Vũ Hạo thông minh vội nói:
- Biết. Ta không nên lừa dối ngươi. Thực ra ta chính là sợ ngươi sẽ hiểu lầm, cho nên mới giấu diếm. Nhưng ta quên mất Đông Nhi của nhà chúng ta là người rất rộng lượng, làm sao có thể để ý a! Đều tại ta bụng dạ hẹp hòi, lúc này mới làm ngươi tức giận, ta sai rồi. Ta thật sự nhận ra sai lầm rồi, Đông Nhi, tha thứ cho ta đi. Hơn nữa, ngươi yên tâm, dù ta cùng Thu Nhi ở trong phương diện thực lực có liên quan như thế nào, trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi. Thật ra, khi cùng Vương Thu Nhi sử dụng võ hồn dung hợp kỹ ta cũng khó hiểu, đối với xuất thân của nàng rất tò mò. Nhưng hiện tại vẫn không thể nhìn ra được gì, ta chỉ có thể cảm giác được, nàng đối với ta cũng không có ý xấu.
Vương Đông Nhi cười lạnh nói:
- Tất nhiên không có ý xấu, tất cả đều là yêu.
- Khụ khụ!
Vương Đông Nhi ngẫm nghĩ nói:
- Vì để cho ngươi không có cơ hội, từ bây giờ trở đi không được một mình gặp Vương Thu Nhi, nếu như khi có việc phải gặp nàng thì phải có ta ở bên cạnh, nghe không?
- Được được, nữ hoàng bệ hạ của ta.
Hoắc Vũ Hạo lập tức bày ra bộ mặt chân thành đáp ứng.
Vương Đông Nhi một lần nữa trở lại trước giường, ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Vũ Hạo, ngươi phải biết rằng, ta cũng không phải đang ghen. Nhưng mà, ngươi nhìn xem hiện tại ngươi bị thương thành như vậy, thân thể vốn đã không tốt. Một số chuyện bớt đi sẽ tốt hơn, đúng không?
- Ân , đúng đúng.
Hiện tại Vương Đông Nhi nói cái gì, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
Vương Đông Nhi than nhẹ một tiếng:
- Lúc đầu thấy ngươi dạo gần đây biểu hiện không tồi, đêm nay đang tính sẽ ở lại với ngươi, nhưng ngươi lại lừa dối ta lâu như vậy, thật sự làm cho ta rất đau lòng, vì vậy, ngươi tiếp tục ngủ một mình trên giường đi. Còn ta đáng thương tiếp tục ngủ trên ghế vậy.
- Được rồi, ngươi nhanh chóng tu luyện đi. Đêm nay ngươi còn phải đi tham gia giải đấu Hồn Đạo Sư. Đối thủ chỉ sợ sẽ khó đối phó, thương thế của ngươi thế nào rồi?
Vương Đông Nhi thu lại vẻ trêu trọc, có chút lo lắng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
Yên tâm không đáng ngại, cơ thể ta không giống người bình thường. Có sinh mệnh lực khổng lồ, chỉ có chút thương tổn như vậy, đến tối nhất định có thể khôi phục. Ngươi giúp ta hộ pháp đi, ta bây giờ sẽ bắt đầu tu luyện.
Trận đấu hôm nay tuy rằng đã thắng nhưng lo lắng trong lòng Hoắc Vũ Hạo giống như càng tăng lên. Càng ngày hắn càng cảm thấy được giải đấu này không đơn giản. Nhưng mặt ngoài lại không nhìn ra manh mối gì.
Nhẫn trữ vật Tinh Quang Ngọc Bích đeo trên tay phải chợt lóe ra hào quang, một vò sứ nặng năm cân xuất hiện trên tay hắn. Đây đúng là Tịnh Lựu ngày trước mua về từ tửu lâu.
Vương Đông Nhi lùi ra phía sau đến bên ghế ngồi xuống, mắt đẹp không hề chớp chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Mở nắp vò ra, nhất thời mùi rượu nồng đậm theo miệng vò tràn ra, loại Tịnh Lựu này nồng độ rất cao, không phải rượu đã qua pha chế. Người bình thường uống một hai ngụm chỉ sợ đều say đến ngã ngửa.
Sương băng nhẹ nhàng từ người Hoắc Vũ Hạo lan tràn ra, hắn đem vò rượu để sang một bên, nhanh chóng cởi áo xuống, để lộ ra cơ thể rắn rỏi. Trên bề mặt da lúc này đã tràn ngập sương băng, sau lưng hình vẽ Băng Đế Bích Hạt thật lớn hiện lên. Đây chính là dấu hiệu hắn đang phóng thích ra võ hồn thứ hai của mình.
Lại một lần nữa cầm lên vò rượu, hắn đem hết một vò rượu năm cân hút vào trong bụng. Sau thời gian vài lần hô hấp, có thể nhìn thấy trên bề mặt da của hắn dần xuất hiện một tầng màu đỏ, cùng tràn ngập băng sương hình thành nên thế đối lập.
Hồn lực vận chuyển, kim quang cũng theo đó xuất hiện, tinh thần lực mạnh mẽ khống chế hồn lực bảo đảm vận chuyển hồn lực theo đường lối chính xác. Dưới sự khống chế chính xác của hắn, hồn lực bắt đầu thúc giục tác dụng xúc tác của Tinh Lựu cồn, dựa theo phương thức vận chuyển Huyền Thiên Công bắt đầu tu luyện.
Tại mi tâm, một đạo ánh sáng xanh biếc hiện lên, một thanh đao khắc trong suốt tinh xảo bắn ra, quay một vòng xung quanh thân thể của Hoắc Vũ Hạo sau đó lại nhẹ nhàng trôi nổi trên đỉnh đầu hắn, những dòng khí tức màu xanh biếc như tơ nhẹ nhàng rơi xuống, dung hợp với thân thể của Hoắc Vũ Hạo. Đúng là lưỡi đao khắc Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận.
Bằng vào Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận tăng cường lực lượng sinh mệnh, hơn nữa có rượu làm chất dẫn, hiện tại tốc độ dung hợp nguyên lực băng hàn cực hạn của Hoắc Vũ Hạo nhanh hơn rất nhiều. Tuy rằng lúc này hắn vẫn không thể di chuyển nhưng tốc độ hồn lực tăng lên so với lúc trước mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa hồn lực càng mạnh, hắn hấp thu nguyên lực cực hạn băng hàn tốc độ cũng tự nhiên lại càng nhanh hơn, hai chân bị mất khả năng hoạt động, nhưng thời gian tu luyện gần đây hắn tin tưởng đã càng ngày càng tốt hơn.
Vương Đông Nhi hai tay chống má, nhìn Hoắc Vũ Hạo ngồi nghiêm chỉnh trên giường, trên gương mặt xinh đẹp dần dần hiện lên nụ cười. Tên bại hoại này đúng là càng lúc càng mạnh rồi. Ai, Vương Thu Nhi, thật sự là làm cho người khác đau đầu a! Ngươi đối với hắn cũng tốt như vậy, ta nhất định phải giám sát kỹ tên ngốc này mới được.
Màn đêm lặng yên buông xuống, bốn thân ảnh cùng với lúc trước giống nhau như đúc xuất hiện trong một góc tối.
- Vũ Hạo, đối thủ đêm nay rất khó đối phó, chúng ta nhất định phải thắng, hay là...
Hòa Thái Đầu thấp giọng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Nhị sư huynh, bây giờ ngươi là Đường Tứ, ta là Đường Ngũ, ngươi phải gọi ta Nhị đệ mới đúng. Chúng ta không thể mắc sai lầm. Nhất định hôm nay chúng ta phải thắng, dùng chút bản lĩnh thật sự đi. Phần thưởng hôm nay là rất nhiều kim loại quý hiếm dù có tiền cũng không mua được đâu, Đường môn chúng ta thiếu hụt chính là những thứ này. Sau khi tiến vào vòng ba đội mạnh, sẽ cùng hai thế lực ngầm khác tiến hành trận đấu quyết định cuối cùng. Đáng tiếc, không có cách nào dùng kim loại hiếm đặt cược, nếu không hiệu quả thu được sẽ tốt hơn rất nhiều. Hôm nay chúng ta đặt cược, trước tiên thắng chút tiền rồi nói sau.
Bằng vào mấy trận đấu lúc trước thắng tiền đặt cược, Hoắc Vũ Hạo đã nắm giữ trong tay hơn hai ngàn vạn kim hồn tệ, tài phú vô cùng lớn, số tiền kia, đã đủ để trang bị võ trang cho cả một quân đoàn vạn người. Nhưng ở thế giới hồn đạo sư mà nói hơn hai ngàn vạn kim hồn tệ lại không đáng kể chút nào. Hồn đạo sư vốn là một nghề nghiệp vô cùng tốn kém. Chế tạo thành công hồn đạo khí đúng là thu được giá trị gấp trăm lần, nhưng ở trong quá trình chế tạo, có được bao nhiêu hồn đạo sư có xác xuất thành công tiếp cận một trăm phần trăm giống như Hoắc Vũ Hạo? Chính vì vậy, cho dù những hồn đạo sư có thực lực rất mạnh mẽ, cũng sẽ chế tạo một số hồn đạo khĩ cấp thấp hơn để đổi lấy tiền tài duy trì cuộc sống hàng ngày của bản thân. Đó cũng là lý do vì sao các Tông Môn rất cẩn thận khi nhận hồn đạo sư, và Minh Đức Đường lại có địa vị cao như vậy trong giới hồn đạo sư. Không có quốc gia hỗ trợ, căn bản không nuôi nổi những hồn đạo sư không ngừng tiến hành tìm tòi nghiên cứu đỉnh cao hồn đạo khí.
Thanh Sáp khách sạn, Thần An từ khi không đảm nhận vị trí trọng tài nữa, mỗi lần đều đứng đợi trước cửa. Nhất là cùng với Hoắc Vũ Hạo và Hào Thái Đầu không ngừng tiến vào vòng trong, thái độ của hắn càng trở nên cung kính.
- Hai vị Đường Thiếu, mời vào bên trong.
Thần An nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo lập tức tiến lên đón, mang theo vẻ mặt nịnh nọt.
Hoắc Vũ Hạo đem kim hồn tệ đang có trong người đưa cho hắn, nói:
- Chia làm hai phần, phân biệt đặt vào ta cùng ca ca.
- Nhị Thiếu, còn chưa tiến hành rút thăm. Ngài đây là...
Thần An cũng biết chỗ này Hoắc Vũ Hạo đưa cho có khoảng bao nhiêu kim hồn tệ, không khỏi có chút do dự, đây chính là con số rất lớn, cho dù là khách quý cấp cao nhất kim sắc đại sảnh cũng không đặt nhiều như vậy. Hơn nữa, còn chưa xác định được đối thủ, những người phía sau có vẻ đều có thực lực rất mạnh.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt cười:
- Không có việc gì, nếu ngay cả một chút tự tin đều không có ta đã không xuất hiện ở đây. Ngươi yên tâm đi đặt cược, ta có nắm chắc.
- Vâng- Thần An cung kính đáp ứng.
- Không cần vội, việc ta cho ngươi làm thế nào rồi?
Hoắc Vũ Hạo thản nhiên hỏi.
Thần An lộ vẻ khó xử, nói:
- Hiện tại chon mua kim loại hiếm thật sự rất khó khăn, chúng ta mặc dù có con đường, nhưng ngài cũng biết, kim loại hiếm ở trong trận đấu bị sử dụng rất nhiều, nhưng lại phải có phần thưởng cho Hồn Đạo Sư . Bên trên giám sát đối với kim loại hiếm rất chặt, cho nên...
Hoắc Vũ Hạo hừ lạnh một tiếng:
- Đây là vấn đề của ngươi, không cần giải thích với ta, thứ ta cần là kết quả. Làm tốt chuyện này, ta giúp ngươi từ cấp năm lên cấp sáu, năm hoàn thành lục hoàn.
- A?
Thần An nghe xong lời này không khỏi chấn động. Mắt hiện lên vẻ kinh hoảng cùng nghi ngờ.
- Sao? Không tin?
Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
- Tin, ta tin.
Thần An vội vàng gật đầu liên tục.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói:
- Con người ta làm việc tuy rằng ngang ngược một chút, nhưng cũng không ức hiếp người làm việc cho mình, đưa tay qua đây, ta cho ngươi cảm nhận trước một chút.
Thần An ngơ ngẩn, vội vàng đưa tay phải của mình lên.
Hoắc Vũ Hạo dùng ba ngón tay đặt lên mạch của hắn, lập tức, Thần An cảm thấy một cỗ hồn lực cực kỳ tinh khiết nháy mắt theo đầu ngón tay Hoắc Vũ Hạo truyền tới.
Sợi hồn lực này cũng không quá mạnh mẽ, nhưng cực kỳ tinh khiết, thậm chí không tồn tại thuộc tính, lại cùng với lực lượng sinh mệnh.
Trong phút chốc, Thần An cảm thấy tất cả lỗ chân lông của chính mình giống như nháy mắt mở ra, máu trong cơ thể bốc lên, cả người giống như trẻ ra vài tuổi. Càng làm hắn rung động chính là, sợi hồn lực tinh khiết sau khi vào cơ thể mình, hồn lực trong cơ thể cũng nhanh chóng dao động, hắn vậy mà cảm nhận được rõ ràng hồn lực của mình đang tăng lên, hơn nữa, hắn lại không cảm nhận được khí tức tà ác nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện