Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Ngươi có người yêu không? (3)


trước sau

- Sau đó ta lại tới tìm tới Mục lão, ta cùng Mục lão nói qua, bất luận Mục lão và Bối Bối quyết định như thế nào thì ta vẫn sẽ tuân thủ lời hứa của mình. Vẫn sẽ một mực làm vị hôn thê của hắn, tuyệt đối không vi phạm ước hẹn năm xưa. Lúc đó, lời ta nói ra như chém đinh chặt sắt, nhưng chỉ có bản thân ta mới biết được, ta cũng không phải bị lời thề trói buộc, mà là bị vài chục năm nỗ lực tình cảm trói buộc. Thời gian mười năm, chăm sóc cho một nam hài dần dần trở thành một nam nhân, trong lòng ta, trừ hắn ra, căn bản không thể chứa nổi bóng dáng nam nhân nào khác!

Âm thanh nghẹn ngào mang theo cảm xúc một mực kiềm chế sâu trong nội tâm Trương Nhạc Huyên trào ra ngoài. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi khi nàng thấy Bối Bối đi cùng với Đường Nhã, trong lòng sẽ đặc biệt đau nhức. Mà sau đó, càng làm nàng đau lòng hơn là khi Đường Nhã mất tích. Từ đó về sau, nàng cũng cảm giác được thay đổi của Bối Bối, chính bởi vì quá hiểu rõ hắn, cho nên cảm thụ của nàng mới càng thêm khắc sâu.

Trương Nhạc Huyên không thử tranh đoạt Bối Bối, dù sao thì tuổi của nàng cũng lớn hơn hắn đến mười tuổi a! Mà Đường Nhã lại có tuổi tác tương đương với Bối Bối, chẳng lẽ còn cơ hội cho nàng tranh đoạt sao?

Cho nên, Trương Nhạc Huyên lựa chọn trầm mặc, nàng chỉ yên lặng dõi theo hắn, từ lúc đầu không cam lòng trở nên lặng yên không tiếng động từ bỏ. Cũng có lúc, nàng sẽ biểu lộ cho Bối Bối thấy cái gì đó, nhưng mà, nàng chưa bao giờ chân chính hi vọng hắn sẽ đáp lại gì cả. Chỉ là yên lặng đem phần tình cảm này chôn ở trong lòng mình, cũng đem phần hứa hẹn đó bảo vệ trọn trời trọn kiếp.

Nàng quả thật rất ưu tú, trong học viện Sử Lai Khắc đã từng hấp dẫn qua vô số nam học viên, vậy mà, nàng lại cự tuyệt tất cả mọi người truy cầu, chỉ vì phần tình cảm chân thành từ đáy lòng bản thân.

Bối Bối ngơ ngác nghe Trương Nhạc Huyên đang mở rộng lòng mình, tâm của hắn đột nhiên rất đau, rất đau, trong đầu tràn đầy tất cả những chuyện phát sinh của bản thân và Trương Nhạc Huyên khi còn bé.

- Nhạc Huyên tỷ tỷ, trái cây trên đó có thể ăn sao? Ngươi hái cho ta đi.

- Được.

- Nhạc Huyên tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, sau khi lớn lên gả cho ta được không?

- Được.

- Nhạc Huyên tỷ tỷ, ta đi mệt quá.

- Tỷ tỷ cõng ngươi.

- Nhạc Huyên tỷ tỷ, ta đói.

- Tỷ tỷ làm đồ ăn ngon cho ngươi.

- Nhạc Huyên tỷ tỷ...

Nước mắt cũng đồng dạng chảy xuôi gò má của Bối Bối, thẳng đến lúc này giờ phút này hắn mới chính thức hiểu được Trương Nhạc Huyên đã bỏ ra tình cảm như thế nào cho mình. Từng ấy năm tới nay, nàng một mực đem phần tình cảm này chôn giấu dưới đáy lòng a! Khó trách sau khi quen Đường Nhã, bản thân hắn đã cảm thấy Nhạc Huyên tỷ tỷ có chút xa lánh mình. Nhạc Huyên tỷ tỷ, Nhạc Huyên tỷ tỷ, là ta có lỗi với ngươi a!

Đúng lúc này, Bối Bối đột nhiên nghe được một âm thanh làm hắn lạnh cả tim gan.

- Ngươi đã yêu hắn như thế, hắn lại không yêu ngươi, ngươi còn nguyện ý vì hắn trả giá sao?

Thanh âm bình thản lại một lần xuất hiện, nhưng lần này lại có phần hơi lạnh lẽo.

Trương Nhạc Huyên hơi trầm mặc một chút, sau đó đưa tay lau nước mắt trên mặt, chém đinh chặt sắt nói:

- Ta nguyện ý.

- Vì hắn mà chết ngươi cũng nguyện ý?

- Ta nói, ta nguyện ý.

Âm thanh của Trương Nhạc Huyên rất bình tĩnh, tựa hồ không có bất kỳ tâm tình không ổn định gì cả. Nhưng ngay khi Bối Bối đồng dạng nghe được âm thanh bình tĩnh của nàng , lại cảm giác được đầu của mình như bị một cây búa nện vào, sắc mặt tái đi, thân thể lung lay, trực tiếp ngồi bệt xuống, bờ môi run rẩy, nhưng lại không nói ra chữ nào.

- Ngươi quả là nữ hài ngốc, chân tình bộc lộ, yêu vô tư. Vòng thứ nhất, chân tâm, qua ải. Vô tư dâng hiến đáng giá ban thưởng, vòng thứ hai, miễn khảo nghiệm.

Trong thanh âm bình thản tựa hồ nhiều thêm một phần tình cảm.

Trương Nhạc Huyên ngẩn ngơ, sau đó nàng liền thấy màn hào quang trước mặt mình từ từ dâng lên, lại lần nữa ngăn cách mọi thứ xung quanh. Chỉ là... vào giờ phút này, tâm tình của nàng lại có thể nào bình tĩnh sao?

Kim quang lại lóe lên, quay quanh từng vòng sân khấu, tia sáng màu vàng nhu hòa tỏa ra tứ phía. Tựa hồ trong hồ nước Càn Khôn Vấn Tình Cốc, nguyên bản bầu không khí băng lãnh và oán niệm đều bởi vì phần tình yêu gắn bó sinh tử này mà trở nên trở nên nhu hòa mấy phần.

Lần này thời gian kim quang quay tròn có vẻ hơi dài, khi nó lần nữa dừng lại thì chỉ ngay ở vị trí Đái Hoa Bân.

Đái Hoa Bân lơ lửng lên cao, kim quang trầm tĩnh lại. Thần kinh của hắn lại có chút căng thẳng. Giống như những người vẫn chưa bị kim quang chọn trúng, hắn đối với sự tình vừa phát sinh cũng hoàn toàn không biết gì cả.

Bất quá, Đái Hoa Bân có thể trở thành một trong những nhân vật xuất sắc của thế hệ tuổi trẻ cũng không phải đồ đần. Mặc dù hắn cực kỳ chán ghét Hoắc Vũ Hạo, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn công nhận năng lực của Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng nghe được câu nói lúc trước Hoắc Vũ Hạo hô lên.

Không có người nào bởi vì nội tâm cừu hận mà lại không để ý đến một lời căn dặn liên quan đến tính mạng của bản thân.

- Ngươi có người yêu không?

Thanh âm bình thản vang lên.

- Có!

Đái Hoa Bân không chút do dự hồi đáp, đồng thời trong lòng cũng vang lên câu nói của Hoắc Vũ Hạo, bất luận đối mặt với tra hỏi như thế nào, nhất định phải nói thật.

- Người yêu của ngươi là ai.

- Chu Lộ.

Đái Hoa Bân tiếp tục nói. Nhưng hắn cũng không biết, thời điểm hắn nói ra hai chữ Chu Lộ thì nàng cũng có thể nghe được thanh âm của hắn.

- Nàng là người mà ngươi yêu nhất sao?

Đái Hoa Bân ngẩn ngơ, đáy mắt hiện lên một chút do dự.

- Nàng là người mà ngươi yêu nhất sao? Ba lần không trả lời, hình phạt là tử vong

Thanh âm bình thản có chút lãnh ý.

- Không phải.

Lúc Đái Hoa Bân nói ra hai chữ này, âm thanh thoáng có chút cứng ngắc.

Mà Chu Lộ ở trong bọt khí nghe được câu trả lời của hắn, cả người đều ngốc trệ, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin. Thân thể mềm mại kịch liệt run rẩy, liều mạng muốn giãy dụa, thế nhưng ngay cả Huyền lão đều không thể đối kháng lực lượng nơi đây, như thế nào nàng có thể tránh thoát?

- Người mà ngươi yêu nhất là ai?

Thanh âm bình thản tiếp tục hỏi.

Đái Hoa Bân dường như đã nghĩ thông suốt, trầm giọng nói:

- Vương Thu Nhi.

Giờ khắc này, Vương Thu Nhi cũng bắt đầu nghe được lời của hắn.

- Ngươi đã có người yêu, nhưng lại yêu một người khác, chẳng phải ngươi có lỗi với người yêu của mình?

Thanh âm bình thản tựa hồ có chút khinh thường.

Ánh mắt của Đái Hoa Bân trở nên ảm đạm, lên tiếng:

- Đúng vậy, ta có lỗi với Chu Lộ. Nhưng trên thực tế, ta cũng yêu nàng. Chỉ bất quá, trong lòng ta, có lẽ càng yêu Vương Thu Nhi hơn một chút.

Thanh âm bình thản lên tiếng:

- Ta cho ngươi một lựa chọn, nếu để cho ngươi hi sinh vì một trong hai người các nàng, người đó có thể sống sót rời đi. Ngươi sẽ chọn ai?

Vấn đề này đối với Đái Hoa Bân tựa hồ có trùng kích rất lớn, khiến cả người hắn có chút đờ đẫn. Trong đầu hắn đang lặp đi lặp lại câu hỏi này. Từ đó đến giờ, vấn đề này chưa bao giờ xuất hiện qua trong suy nghĩ của hắn, cũng không nghĩ tới có một ngày bản thân lại gặp phải vấn đề khó như vậy. Trong lúc nhất thời, trong đầu hắn không khỏi có chút hỗn loạn.

Bất quá, lần này thanh âm bình thản cũng không có thúc giục hắn, tựa hồ muốn để hắn nghĩ rõ ràng.

Mãi sau đó, Đái Hoa Bân có chút gian nan nói:

- Ta đã suy nghĩ minh bạch. Nếu như nhất định để ta chọn một người, hi sinh bản thân vì nàng, ta sẽ chọn Chu Lộ.

- Ừm?

Thanh âm bình thản tựa hồ có chút kinh ngạc.

- Lựa chọn Chu Lộ? Nhưng nàng cũng không phải là người mà ngươi yêu nhất.

Đái Hoa Bân lên tiếng:

- Nhưng ta lại là người mà nàng yêu nhất. Nàng một mực đi theo ta, vì ta yên lặng nỗ lực. Là ta có lỗi với nàng, bị những nữ nhân khác hấp dẫn. Ta rất rõ ràng, Vương Thu Nhi cũng không thương ta, cũng không có bất kỳ cơ hội nào để thích ta. Ta chỉ đơn thuần thầm mến nàng mà thôi. Nhưng nếu để cho ta chọn một người làm của thê tử, ta nhất định sẽ chọn Chu Lộ. Đồng thời, ta cũng sẽ dùng sinh mệnh của mình để thủ hộ nàng. Nếu như ta có thể chết để cho nàng sống sót, vậy thì ta nguyện ý.

Thanh âm bình thản tựa hồ có chút khó hiểu:

- Suy nghĩ của ngươi vô cùng quái dị. Tình yêu quả thật làm cho người khó có thể lý giải được. Nhưng suy cho cùng thì ngươi còn có một phần chân thành. Vòng thứ nhất, chân tâm, tính ngươi qua ải.

Đái Hoa Bân một lần nữa rơi xuống mặt đất, nhưng vào giờ phút này, trên mặt hắn vẻ mặt lại có chút dữ tợn, bị tra hỏi đến vấn đề đau đớn nhất trong nội tâm, tình cảm trong lòng hắn lúc này có chút quay cuồng.

Kim quang hiện lên, nháy mắt sau lập tức rơi vào vị trí Chu Lộ. Ánh sáng tản ra, thân thể mềm mại của Chu Lộ chậm rãi bay lên. Mà lúc này nàng sớm đã lệ rơi đầy mặt.

Khi nàng nghe được người mà Đái Hoa Bân yêu nhất không phải mình, trong nội tâm nàng tràn đầy tuyệt vọng, phảng phất toàn bộ thế giới đều biến thành màu xám. Vậy mà, khi nàng nghe được Đái Hoa Bân nguyện ý hi sinh bản thân vì mình, hơn nữa còn nói ra những lời sau đó, tâm tình của nàng lập tức trở nên vô cùng phức tạp, nhưng ít ra không còn tuyệt vọng, cuối cùng nam nhân mà bản thân nàng một mực yêu tha thiết vẫn còn có mấy phần thực tình.

- Ngươi có người yêu không?

Vấn đề giống như trước, lần này hỏi Chu Lộ.

- Có.

Bên trong thanh âm của Chu Lộ còn mang theo vài phần nghẹn ngào. Mà lúc này đây, Đái Hoa Bân vẫn như cũ lâm trong thống khổ, trực tiếp nghe được âm thanh của nàng, toàn thân chấn động mạnh, lập tức ý thức được Chu Lộ hẳn đều nghe được, rất có thể Vương Thu Nhi cũng đều nghe được. Một cỗ cảm giác khó có thể hình dung được lan tràn trong lòng hắn, hắn phảng phất như mất đi linh hồn, toàn thân nhũn ra. Nếu như không phải lực lượng thần bí đang đỡ lấy hắn, rất có thể hắn đã ngã xuống đất.

- Hắn là ai?

- Đái Hoa Bân.

Chu Lộ cơ hồ cắn răng nói ra ba chữ này.

- Vừa rồi ngươi cũng nghe được lời của hắn. Ngươi cảm tưởng gì?

Thanh âm bình thản truy hỏi, phảng phất như không chạm đến nỗi thương tâm nhất của đối phương thì không bỏ qua.

- Hắn là tên hỗn đản!

Chu Lộ cơ hồ lập tức thốt ra, nhưng ngay sau đó, nàng đã lớn tiếng khóc lên.

- Ngươi vẫn yêu hắn sao?

Thanh âm bình thản tiếp tục hỏi.

Đái Hoa Bân cũng trừng lớn con mắt, vễnh lỗ tai lên mà nghe. Hắn đột nhiên có chút sợ hãi, sợ hãi đáp án này. Thế nhưng, nhưng lại nhịn không được mà toàn tâm toàn ý lắng nghe.

- Yêu...

Chu Lộ không do dự nói, cho dù đang khóc rống lên, nhưng nàng vẫn trả lời chém đinh chặt sắt.

- Người mà hắn yêu nhất không phải là ngươi, lại là tên hỗn đản trong miệng ngươi, vì cái gì ngươi vẫn yêu hắn?

Thanh âm bình thản vẫn không muốn buông tha cho nàng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện