- Không tốt.
Vu Phong lập tức ý thức được không ổn, nhưng nàng cũng không lui lại, mà đưa chân phải như thiểm điện đá về thân thể mềm mại đang ngã xuống của Giang Nam Nam.
Hai tay Giang Nam Nam lập tức chuyển hướng, bắt lấy đùi phải đang đá ra của Vu Phong.
Đổi thành người khác, có lẽ sẽ trực tiếp bị Long Hỏa bao trùm trên đùi phải của Vu Phong đốt bị thương, nhưng nhờ có sự cường đại của Huyền Ngọc Thủ mà Giang Nam Nam cũng không cần lo lắng điều đó. Mà ngược lại, Vu Phong chỉ cảm thấy Giang Nam Nam bóp chặt mắt cá chân của mình, cẳng chân phải của nàng đã hoàn toàn mất đi tri giác.
Tính cách của Vu Phong luôn luôn cường hãn, đối mặt tình huống như vậy, nàng không có nửa phần sợ sệt, ngược lại đem chân trái cũng đá ra ngoài, đá thẳng đến tay Giang Nam Nam đang bắt vào chân phải của mình, cùng lúc đó, hồn hoàn thứ năm trên người nàng theo đó sáng lên.
Thân thể lại sắp hóa thành Hồng Long, thi triển hồn kỹ mạnh nhất của bản thân Long xuyên vân. Nàng không chỉ muốn mượn hồn kỹ này thoát khỏi Giang Nam Nam dây dưa, đồng thời cũng muốn dựa vào nó để ngăn cơn sóng dữ.
Nhưng cũng ngay lúc này, hồn hoàn thứ năm trên thân mình Giang Nam Nam đồng dạng sáng lên.
Coi như thực lực của hai người giống như đúc, nhưng mà trong tình huống ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa Giang Nam Nam đã áp sát đối thủ, nếu lại cho đối thủ cơ hội trở mình, thì nàng dựa vào cái gì mà trở thành một trong Sử Lai Khắc Thất Quái?
Kim quang lóe lên, chân trái của Vu Phong cũng bị Giang Nam Nam bắt lấy, hơn nữa, ngay trước khi Vu Phong sắp thi triển xong hồn kỹ thứ năm, một tầng kim quang kéo dài từ hai chân của nàng lan tràn lên phía trên. Những nơi đi qua, Vu Phong chỉ cảm thấy chi dưới của mình bắt đầu nhanh chóng mất đi tri giác. Lúc kim quang vượt qua vùng bụng của nàng, nàng chỉ cảm thấy hồn lực giảm xuống, đang hồn kỹ đang thi triển cứ thế mà bị cắt ngang. Ngay sau đó, cả người nàng đã té ngã trên đất.
Kim quang một lần nữa hiện ra thân ảnh của Giang Nam Nam, chính là hồn kỹ thứ năm của nàng, Nhu Cốt Tỏa. Cả hồn lực, thân thể của Vu Phong đều hoàn toàn bị phong tỏa, triệt để đã mất đi năng lực chiến đấu. Đương nhiên, dưới loại tình huống này, bản thân Giang Nam Nam cũng không có cách nào tiếp tục công kích. Nhưng đối với nàng mà nói thì chuyện này đã đủ rồi. Chỉ cần nàng giải trừ Nhu Cốt Tỏa, thì tốc độ khôi phục chiến lực của bản thân nhất định sẽ nhanh hơn Vu Phong rất nhiều.
- Giang Nam Nam chiến thắng, vòng thứ hai, Mạo Hiểm, thông qua.
Vài đạo kim quang đồng thời hiện lên, Vu Phong, Ninh Thiên nhao nhao trở về vị trí cũ, cảm giác khó chịu khi chiến đấu cùng Giang Nam Nam cũng lập tức khôi phục bình thường. Mà Giang Nam Nam thì biến mất tại chỗ, chẳng biết đi đâu.
Không hề nghi ngờ, ngoại trừ ba người được miễn khảo nghiệm vòng thứ hai, Giang Nam Nam đã trở thành người thứ nhất bằng vào năng lực của bản thân thông quan. Nàng cũng làm cho Vu Phong, Ninh Thiên, Chu Lộ, Đái Hoa Bân thấy được chênh lệch cực lớn giữa mọi người. Quả thực chính là chênh lệch thực lực cực lớn. Đối phương được cho là người có thực lực yếu nhất trong Thất Quái, nhưng Giang Nam Nam bằng vào sức một mình mà có thể trong tình huống một đối hai, đánh bại mạnh được tổ hợp vũ hồn phụ trợ Thất Bảo Lưu Ly Tháp, Hồn Vương Ninh Thiên và Hồng Long Hồn Vương Vu Phong.
Mặc dù sân đấu nhỏ hẹp quả thực cực kỳ có lợi cho Giang Nam Nam phát huy sức mạnh của mình, nhưng không thể nghi ngờ, chỉnh thể thực lực của nàng tất nhiên là mạnh hơn cả Vu Phong lẫn Ninh Thiên.
Mười ba người đã mất đi sáu, xung quanh luân bàn hiện tại chỉ còn lại bảy người, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi, Vu Phong, Chu Lộ, Ninh Thiên, Đái Hoa Bân.
Luân bàn khôi phục, một đạo kim quang sáng lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Lần này, người phải tiếp nhận luân bàn mạo hiểm biến thành Đái Hoa Bân.
Luân bàn xoay tròn, lần này dừng lại tương đối nhanh chóng. Đái Hoa Bân rút trúng một ký hiệu do hai thanh trường kiếm tạo thành.
- Đánh bại đối thủ, thông qua khảo nghiệm. Đây là khảo hạch hai chiều, thủ đánh bại ngươi cũng có thể thông qua khảo hạch. Người thua tiến vào quá mức mạo hiểm.
Vừa mới nói xong, luân bàn lại hóa thành màu vàng, một đạo kim quang phóng ra ngoài, lần này thậm chí còn không xoay tròn, trực tiếp chiếu rọi trên người Chu Lộ.
Quả nhiên là mạo hiểm a! Không chỉ là mạo hiểm trên thực lực, càng là mạo hiểm về mặt tâm hồn.
Dù với tính cách kiên cường của Đái Hoa Bân, nhìn thấy kim quang chọn trúng Chu Lộ, biểu hiện trên mặt cũng không khỏi trở nên cực kỳ đắng chát.
Kim quang hiện lên, Chu Lộ xuất hiện trước mặt Đái Hoa Bân, hai người lập tức đối mắt nhìn nhau lấy, trong mắt cả hai đều tràn đầy vẻ phức tạp.
Nhất là Chu Lộ nhìn vào Đái Hoa Bân trước mặt, nước mắt lập tức chảy xuống. Bờ môi khẽ động, run rẩy, thế nhưng một chữ cũng nói không ra.
Đái Hoa Bân than nhẹ một tiếng:
- Lộ Lộ, thật xin lỗi. Là ta không tốt, là ta không chân chính cảm nhận được ý nghĩ nội tâm của bản thân. Ta sai rồi. Cái gì khác đều không nói, nếu như có thể còn sống rời đi nơi này, ta nhất định một lòng một dạ yêu ngươi, trong lòng không có người nào nữa. Ta nhận thua, ta lựa chọn quá mức mạo hiểm.
Nói xong câu đó, Đái Hoa Bân vậy mà cũng chảy ra nước mắt.
- Không!
Chu Lộ khàn giọng kêu to, nhưng mà hết thảy đều đã chậm. Kim quang lấp lóe, Đái Hoa Bân biến mất.
- Đái Hoa Bân nhận thua, Chu Lộ thông quan.
- Chờ một chút, ta không cần thông quan, ta phải bồi hắn đi quá mức mạo hiểm. Để cho ta đi, để cho ta đi...
Chu Lộ kêu to, nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Ngay khi Đái Hoa Bân lựa chọn nhận thua, lựa chọn không để ý bản thân sinh mệnh đi quá mức mạo hiểm, mọi oán niệm trong nội tâm nàng lập tức đều biến mất.
- Ngươi xác định muốn lựa chọn quá mức mạo
- Ta lựa chọn quá mức mạo hiểm, cho dù chết, ta cũng phải cùng hắn chết cùng một chỗ.
- Tốt, thành toàn ngươi, Chu Lộ tiến hành quá mức mạo hiểm.
Kim quang lóe lên, Chu Lộ cũng đã biến mất.
Yên tĩnh, luân bàn đột nhiên lâm vào hoàn toàn yên tĩnh. Tồn tại thần bí giống như biến mất, mãi không có lên tiếng.
Mọi người đều thấy rõ hết thảy chuyện vừa xảy ra, Hoắc Vũ Hạo lại càng thêm rõ ràng. Mặc dù hắn không biết trước đó chuyện gì đã phát sinh giữa Đái Hoa Bân và Chu Lộ. Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy Đái Hoa Bân dứt khoát lựa chọn quá mức mạo hiểm làm đại giá đổi lấy Chu Lộ bình an. Tâm của hắn rung động thật mạnh.
Trong lòng hắn, Đái Hoa Bân vẫn luôn là địch nhân, là cừu nhân. Hắn là hung thủ đã hại chết mụ mụ. Nhưng mà, khi hắn tận mắt thấy tấm chân tình của Đái Hoa Bân. Hoắc Vũ Hạo trong lòng kỳ thật càng thêm thống khổ.
Nếu như Đái Hoa Bân chỉ là một gia hỏa có tâm tính tàn nhẫn, thì Hoắc Vũ Hạo cũng có thể không hề cố kỵ báo thù trong tương lai. Nhưng hắn càng ngày càng phát hiện, khi bản thân ở chung với đồng bạn, được tình yêu của Đông Nhi xoa dịu, cùng với cảm nhận được thế sự biến hóa, khiến cho nội tâm cừu hận của hắn đã dần dần giảm bớt rất nhiều.
Không! Thù nhất định phải báo. Là hắn, là hắn và mẹ của hắn. Nếu như không phải bọn hắn hãm hại, mụ mụ làm sao lại chết?
Nỗi đau yếu ớt nhất trong nội tâm bị chạm đến, trong lòng lập tức sôi lên, song quyền không tự chủ nắm chặt. Nhưng mà, đồng dạng dâng lên theo tâm tính kiên định báo thù của hắn, còn có biểu hiện vừa rồi của Đái Hoa Bân.
Kim quang rốt cục lại xuất hiện, lần này hiện ra trên thân mình Vương Thu Nhi, luân bàn xoay tròn, tâm tình kích động của Hoắc Vũ Hạo cũng lập tức bị kim quang hấp dẫn. Hắn mơ hồ cảm giác được, bất luận Vương Thu Nhi rút trúng cái gì, chỉ sợ cũng sẽ có quan hệ với hắn.
Kim quang dừng lại, dưới chân Vương Thu Nhi hiện ra ký hiệu đã từng xuất hiện trước mặt Giang Nam Nam, ký hiệu ba nắm đấm.
- Đánh bại hai đối thủ. Chiến thắng, qua ải. Thất bại, tiến vào quá mức mạo hiểm. Đối thủ chiến thắng được giảm độ khó mạo hiểm. Đối thủ thất bại, tiếp tục luân bàn, gia tăng độ khó mạo hiểm.
Hai tia kim quang đồng dạng lập tức rơi vào thân mình Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi. Ánh sáng lóe lên, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, Vương Thu Nhi, ba người đã gặp lại trên sàn đấu.
Ba người đối mặt, mỗi người đều không tự chủ hiện lên cảm giác kỳ dị.
Ánh mắt của Vương Thu Nhi sáng rực nhìn vào Hoắc Vũ Hạo:
- Tới đi, hai người các ngươi cùng tiến lên. Không cho phép nhận thua, nhận thua xem như miệt thị ta. Ta chờ ngày này đã rất lâu. Chúng ta đã không thể giải quyết trong đại tái, liền để chúng ta ở chỗ này giải quyết đi.
Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng:
- Thu Nhi, ngươi sao phải khổ vậy chứ?
Vương Thu Nhi chỉ trả lời:
- Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi
Nhìn vào ánh mắt cố chấp của nàng, Hoắc Vũ Hạo phảng phất như thấy được phần cừu hận chấp nhất trong nội tâm của bản thân. Trong lòng không khỏi mềm nhũn.
- Tốt, ngươi đã muốn đánh với ta một trận, vậy thì tới đi. Nhưng vì công bằng, cũng vì vinh quang của ta, không cần Đông Nhi tham gia. Là ngươi đấu với ta, như thế nào?
Nhìn vào hồn đạo khí hình người của Hoắc Vũ Hạo, Vương Thu Nhi lạnh lùng nói:
- Ngươi tự tin vậy sao?
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, lên tiếng:
- Ngươi quên Ngôn Phong như thế nào chết trong tay ta sao? Đông Nhi.
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Vương Đông Nhi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Vương Đông Nhi mỉm cười, hướng hắn nhẹ gật đầu. Mặc dù nàng không biết Hoắc Vũ Hạo tại sao phải làm như thế, nhưng lúc này, nàng nhất định phải ủng hộ nam nhân của mình. Nàng cũng có thể cảm nhận được phần chấp niệm trong lòng Vương Thu Nhi, mà chấp niệm này từ đâu mà đến? Còn không phải đến từ phần tình cảm trong lòng sao?
Bất luận thắng hay thua, liền để nàng phát tiết một chút đi. Ít nhất, bất luận như thế nào nàng đều sẽ không chân chính tổn thương đến Vũ Hạo. Đối với điểm này, Vương Đông Nhi rất tin tưởng Vương Thu Nhi. Nàng quay người lui lại, đi tới một bên quan chiến.
Vương Thu Nhi nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, ánh sáng trong mắt dần dần trở nên rét lạnh, thản nhiên nói:
- Không nghĩ tới lại ở dưới tình huống như vậy đối chiến cùng ngươi. Ta sẽ dốc toàn lực ứng phó, tuyệt đối không lưu tình. Ngươi biết tính cách của ta, lời nói ra sẽ không thay đổi. Ta hi vọng ngươi có thể đồng dạng toàn lực ứng phó, thể hiện sự tôn trọng với ta.
Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo cũng dần trở nên ngưng trọng hơn, hướng nàng nhẹ gật đầu. Hồn đạo khí hình người theo đó đóng lại, đem hắn hoàn toàn bảo hộ trong đó.
Cho dù có sự trợ giúp của hồn đạo khí hình người, không ai cảm thấy Hoắc Vũ Hạo chiếm tiện nghi gì. Hắn đi lại không được, hai chân không thể sử dụng, khẳng định không thể linh hoạt như xưa.