Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Cháy lên đi! Tinh Thần Hải (3)


trước sau

Vu Vũ chết rồi, lặng yên không tiếng động mà chết, thậm chí căn bản cũng không có phát huy ra sức chiến đấu vốn có của nàng, lập tức chết rồi.

Nhưng cái chết của nàng cũng đồng dạng làm tỉnh lại tam trưởng lão đang lâm vào tưởng niệm cùng tình cảm dao động, mà tứ trưởng lão cũng đang từ nơi xa bay trở về, trên thân U Minh Kiếm, hồn hoàn xếp vị trí thứ tám, thứ chín, đều như ẩn như hiện.

Hoắc Vũ Hạo bế quan mấy tháng, dung hợp các loại năng lực của bản thân, đem tinh thần lực cùng hồn lực thông qua cảm xúc câu thông, kết hợp hoàn mỹ tạo thành tam đại chiến kỹ. Chỗ cường hãn nhất của nó nằm ở cảm xúc biểu đạt, bất luận thực lực của đối thủ cường đại đến mức nào, chỉ cần mặt cảm xúc không cách nào kiên định chống cự tinh thần lực của hắn xâm nhập, lập tức nhất định sẽ bị hắn cảm nhiễm.

Bởi vì tu vi tinh thần lực của bản thân Hoắc Vũ Hạo đã viễn siêu cảnh giới hồn lực, cho nên tam đại chiến kỹ đều lấy tinh thần lực làm chủ. Mà khi hắn cùng Vương Thu Nhi thành công dung hợp hồn lực, thời điểm thi triển ra tam đại chiến kỹ, hắn đã có thể đứng sừng sững cùng với những cường giả mạnh nhất đương thời.

Một kiếm chém ra, Hoắc Vũ Hạo đã lệ rơi đầy mặt, bàn tay vừa chém xuống thu hồi đến bên eo, sau đó lại xoay chuyển, phân ra một đạo quỹ tích hình trái tim kỳ dị, tất cả mọi ánh sáng đều trong một cái chớp mắt này thu liễm, ngay trong lòng bàn tay của hắn có thêm một trái tim, một khỏa trái tim kim sắc, cho dù dùng đá quý óng ánh nhất đương thời cũng không cách nào cùng ánh sáng của nó so sánh.

Trái tim kim sắc, trái tim chân thành tha thiết. Tràn ngập cảm xúc chí ái, tưởng niệm tới vĩnh hằng.

Hoắc Vũ Hạo nhắm mắt, tại thời khắc này, ở trong đầu hắn cũng chỉ có một bóng người. Không có bất kỳ người hoặc sự vật nào có thể ảnh hưởng đến tâm tình lúc này của hắn, hắn đã đắm chìm, đã triệt để đắm chìm trong đó.

Đông Nhi, Đông Nhi, Đông Nhi!

Hắn ở trong lòng nhẹ nhàng hô hoán, phảng phất lại thấy được bộ dáng lúc trước hắn cùng nàng trong học viện sớm chiều chung đụng, phảng phất lại thấy được nàng vì mình nghĩa vô phản cố tự vận, Đông Nhi, Đông Nhi. . .

Hô hoán, lại hô hoán, chân tâm lấp lóe kim quang theo bàn tay thôi động chậm rãi hướng về phía trước.

Trên bầu trời, phong vân đột biến, từng trận sấm sét nổ vang, nơi xa, bình minh đã càng ngày càng sáng, nhưng tại giờ khắc này, bầu trời lại hiện lên ánh sáng giống như mặt trời giữa trưa. Ánh sáng vô danh không biết đến từ nơi nào, nhưng lại đơn giản ngưng kết thành một bộ dáng hình trái tim.

Tín hiệu dò xét của tất cả hồn đạo khí tham trắc được quân đoàn Tà Quân thả ra trên không toàn bộ xuất hiện hỗn loạn, ngay sau đó, pháp trận hạch tâm bên trong bỗng nổ tung, từng cái rơi rụng xuống dưới.

Khỏa trái tim phảng phất vô biên vô tận trên bầu trời, cùng trái tim màu vàng trong lòng bàn tay Hoắc Vũ Hạo ý hợp tâm đầu.

Sau lưng trái tim trên bầu trời dường như có một ánh mắt tuyệt mỹ yêu kiều đang ôn nhu nhìn chăm chú hết thảy diễn biến trên mặt đất.

- Đông Nhi, cho dù có đi đến một thế giới khác, chỉ cần ta còn có một tia linh hồn, ta cũng sẽ vĩnh viễn nhớ đến nàng, chúc phúc nàng. Đông Nhi, ta yêu nàng!

Bàn tay đẩy ra, trong lúc ý hợp tâm đầu, dường như có vô số ánh sáng lung linh sáng lên sau lưng Hoắc Vũ Hạo, bên trong ánh sáng hiện lên trí nhớ của hắn, từng li từng tí thời gian hắn ở cùng với Đông Nhi.

Hạo Đông Chưởng, Đời Đời Kiếp Kiếp!

Đòn dứt điểm trong tam đại chiến kỹ tự sáng tạo của Hoắc Vũ Hạo, đây cũng là lần thứ nhất hắn đánh ra một kích này.

Thiên địa chi khí cuồn cuộn, tưởng niệm chi ý thuần túy.

Trái tim trong lòng bàn tay Hoắc Vũ Hạo đột nhiên phóng đại vô số lần, đem hắn và Vương Thu Nhi sau lưng toàn bộ bao phủ bên trong.

Giữa mặt đất cùng bầu trời, hai trái tim lập tức kéo lại gần nhau, sau đó dán vào nhau. Mà tại thời khắc này, cho dù với tu vi của tam trưởng lão, tứ trưởng lão, cũng chỉ có thể liên tục không ngừng bay ngược. Bọn hắn vẫn có thể cảm giác được rõ ràng, nếu như bị ánh sáng hình trái tim kỳ dị dính vào một điểm, chỉ sợ hai người cũng muốn bị thương nặng.

Mắt thấy hai trái tim chồng chất lên nhau, tỏa ra hào quang sáng chói còn hơn ánh nắng mặt trời, hơn nữa cũng không có nửa phần tì vết.

Ánh sáng hình trái tim đột nhiên thu liễm, trái tim khổng lồ vốn có đường kính chừng vài trăm mét, trong giây lát lập tức rút xuống còn chừng năm mét. Nháy mắt sau, trái tim to lớn đột nhiên tản ra một đuôi lửa lóa mắt, hướng về phương xa bay đi.

Chỉ trong thời gian nháy mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.

Biến mất không chỉ là Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi, ngay cả mẹ con Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu lúc trước bị Lôi Thần Thúc Phược vây khốn cũng cùng nhau biến mất. Trước mặt Hạo Đông Chưởng, Lôi Thần Thúc Phược phảng phất biến thành chuyện trò cười.

Tam trưởng lão ngây dại, tứ trưởng lão cũng cũng giống như thế.

Hết thảy vừa rồi phát sinh, đối với bọn hắn mà nói, đơn giản giống như thân ở trong mộng. Chuyện này đã không thể dùng năm chữ "không thể tưởng tượng nổi" để giải thích.

Một tên Hồn Vương, một tên Hồn Thánh. Dạng chiến lực này trong giới hồn sư cũng coi như là tương đối không tầm thường, nhưng cũng chỉ dừng ở mức không tầm thường mà thôi.

Nhưng mà, đối thủ của hai người có lực lượng cỡ nào đây đây? Trên trăm tên hồn đạo sư tinh anh. Một tên hồn đạo sư cấp chín, một tên tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La, còn có một tên tà hồn sư thuộc tính tinh thần cấp bậc Hồn Đấu La cường đại.

Kết quả sau cùng là cái gì? Hồn Đấu La bị đánh cho vẫn lạc, trên trăm tên hồn đạo sư tinh anh từ không trung rơi rụng, lúc này không rõ sống chết. Mà hai tên cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La bọn hắn lại trơ mắt nhìn người

ta chạy mất, ngay cả ngăn cản cũng không dám.

Chuyện này nếu nói ra, chỉ sợ sẽ không có người tin tưởng a? Mọi chuyện hết thảy cũng thật sự quá mức quỷ dị, quá mức kinh người.

Tứ trưởng lão bay đến trước mặt tam trưởng lão, lòng vẫn còn sợ hãi, lên tiếng:

- Tiểu tử đó vừa rồi thi triển đến tột cùng là năng lực gì mà đáng sợ như thế. Ta có loại cảm giác, nếu như vừa rồi ba chiêu của hắn toàn bộ đều dùng trên người ta, chỉ sợ, ta cũng phải vẫn lạc.

Tam trưởng lão vỗ vỗ bả vai tứ trưởng lão, trầm giọng nói:

- Thôi kệ, bất luận hắn dùng năng lực gì, thiêu đốt Tinh Thần Hải của bản thân đã định sẵn hắn phải chết. Chúng ta cũng đi thôi. Không biết mấy người Thánh Nữ thế nào.

Đúng vậy, Hoắc Vũ Hạo đã chết chắc!

Trong trái tim đang bay vụt đi, trong ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo tràn đầy ôn nhu. Trong màn sáng bảo hộ hình trái tim, Nam Thu Thu, Nam Thủy Thủy còn có Vương Thu Nhi, vẫn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn, nhưng lại không cảm giác được bất luận cái gì.

Trên đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo, thân ảnh giống hắn như đúc vẫn đang thiêu đốt, chỉ bất quá, so sánh với lúc trước, cái thân ảnh này đã trở nên có chút hư ảo.

Tam nữ đều biết, một khi quang ảnh này thiêu đốt hầu như không còn, cũng chính là thời khắc Hoắc Vũ Hạo hình thần câu diệt.

- Ngươi làm như vậy chỉ vì nói cho ta biết, trong lòng ngươi, chỉ có nàng sao?

Vương Thu Nhi vẫn đang đứng sau lưng Hoắc Vũ Hạo, vẫn như cũ ôm hắn thật chặt. Nàng luôn luôn cường hãn, vậy mà lúc này không biết vì cái gì mà lộ ra đặc biệt yếu ớt. Giống như một bình hoa thủy tinh tùy thời đều có thể bị ngã nát. Không còn có cường thế, cũng không nửa phần chiến ý.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, lên tiếng:

- Không, Thu Nhi. Trong lòng ta không chỉ có nàng, cũng đồng dạng có ngươi. Chỉ bất quá, là ta một mực không dám thừa nhận thôi.

Thân thể mềm mại Vương Thu Nhi kịch chấn, đột nhiên từ sau lưng Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu lên. Lúc này thanh âm của nàng vậy mà trở nên run rẩy:

- Trong lòng ngươi. . . , có ta?

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, đem Vương Thu Nhi từ phía sau kéo đến trước người mình, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào ngực mình.

- Đúng vậy, trong lòng ta, có Đông Nhi, cũng có ngươi. Ta vẫn luôn không dám thừa nhận, có lẽ đó là căn nguyên khiến cho Đông Nhi ngủ say, cả ta và ngươi đều thống khổ. Nếu như ta sớm đối mặt một chút, có lẽ, cục diện sẽ khác đi. Người là một loài động vật có cảm tình. Ngươi đối với ta tốt, ta như thế nào lại không nhìn thấy đây? Thời điểm ta biết ngươi vì ta, vậy mà hái xuống một đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng khác. Ta tự nhận cánh cửa lòng có năng lực phòng ngự vô địch, cuối cùng vẫn là vì ngươi mở ra một cái khe.

- Ta một mực dùng sức che giấu khe hở này, không đi đối mặt nó, đem tất cả tình yêu đều lưu trên thân mình Đông Nhi. Nhưng mà, ta lại không thể không thừa nhận nó tồn tại. Thật xin lỗi, Thu Nhi, là ta không tốt. Là ta tổn thương ngươi, cũng tổn thương Đông Nhi. Nếu như thượng thiên lại cho ta một lần cơ hội, nếu ta lại có hai lựa chọn, hoặc là đều không chọn, hoặc là tìm mọi biện pháp biện pháp đem bọn ngươi đều một mực giữ bên cạnh ta, một người cũng không cho chạy đi.

- Thu Nhi, ngươi biết không? Kỳ thật hiện tại ta rất vui vẻ. Ta rất muốn nhìn thấy Đông Nhi, rất muốn trở về gặp nàng. Vốn ta đã ra kế hoạch tốt lắm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, liền đi Hạo Thiên Tông gặp nàng. Nhưng mà, hiện tại chỉ sợ ta không đi được. Nếu như ngươi có thời gian, thay ta đi thăm nàng một chút đi. Nếu như nàng tỉnh, ngươi liền nói cho nàng, ngươi là tỷ tỷ của nàng, hết thảy chuyện phát sinh trước kia cũng chỉ là nàng nằm mơ mà thấy. Giúp nàng quên ta.

- Vũ Hạo. . .

Vương Thu Nhi khóc, đây là lần đầu tiên từ khi Hoắc Vũ Hạo quen biết nàng đến nay, lần thứ nhất thấy được nàng bất lực như thế, nhưng mà, trong nước mắt của nàng lại rõ ràng hiện lên một thứ gì đó như là hạnh phúc.

Hoắc Vũ Hạo đưa nàng ôm sát hơn, lẩm bẩm tự nhủ:

- Không biết vì cái gì, có lúc, ta cảm thấy ngươi và Đông Nhi căn bản chính là một người. Nhưng mà, các ngươi lại đồng thời xuất hiện trong cuộc sống của ta. Nếu như, chỉ có Đông Nhi, hoặc chỉ có ngươi, thì tốt biết bao nhiêu a! Thu Nhi, thật xin lỗi. . .

Vương Thu Nhi nhẹ nhàng lắc đầu:

- Đừng nói lời xin lỗi. Người nên nói câu thật xin lỗi chính là ta mới đúng. Là ta cưỡng ép xâm nhập cuộc sống của các ngươi, nếu như không có ta, có lẽ hết thảy đều sẽ không phát sinh mới đúng. Kỳ thật, ta vừa rồi đã biết ý nghĩ trong lòng ngươi, ta biết ngươi muốn hi sinh chính mình để cứu ta. Nhưng mà, cho dù như thế, trong nội tâm của ta vẫn như cũ hận ngươi, hận ngươi tuyệt tình. Thẳng đến lúc ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết trong lòng ngươi có ta. Ta có thể cảm nhận được lòng chân thành của ngươi. Tình yêu của ta đối với ngươi, rốt cục có hồi báo!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện