- Quất Tử, nàng đi một chuyến đến Quân Bộ, truyền ý chỉ của ta, lệnh cho tất cả quân trưởng cùng với thượng cấp tướng lĩnh khác của Minh Đô đến đây nghị sự. Chỉ sợ, chiến tranh thật sự sắp xảy ra.
- Rõ!
Quất Tử lúc này mới thu hồi hai tay, đầu tiên đi đến trước mặt hắn, hướng hắn thi lễ một chút, sau đó mới nhanh chóng rời đi.
Nhìn vào bóng lưng Quất Tử biến mất, Từ Thiên Nhiên lẩm bẩm tự nhủ:
- Đế quốc Tinh La, đế quốc Thiên Hồn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Bọn hắn nhất định sẽ chủ động phát động chiến tranh. Chỉ là, hiện tại chúng ta còn không có chuẩn bị vạn toàn. Nên làm cái gì? Ta nên ứng đối như thế nào đây?
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bảy ngày sau.
Đế quốc Nhật Nguyệt, phía tây bắc.
Bảy ngày, đã ròng rã bảy ngày trôi qua, nhưng Nam Thủy Thủy và Nam Thu Thu vẫn chỉ thấy Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi đó. Bên cạnh hắn vẫn như cũ có thất thải quang mang vờn quanh.
Nam Thu Thu tận mắt thấy qua uy lực của thất thải quang mang, mấy ngày trước có một trận mưa rơi xuống, bởi vì con mưa tới đột nhiên, mẹ con các nàng không thể trước tiên vì Hoắc Vũ Hạo che mưa. Nhưng mà, các nàng rất nhanh liền rung động nhìn thấy, chỉ cần nước mưa rơi trên thất thải quang tráo sẽ lập tức bị bốc hơi, đến một điểm dấu vết đều không lưu lại. Chỉ một lát sau, Hoắc Vũ Hạo lập tức biến thành một quả cầu ánh sáng bị hơi nước ôm trọn.
So sánh với bảy ngày trước, hiện tại trên mặt Hoắc Vũ Hạo không còn vẻ bi thương, khoanh chân ngồi yên lộ vẻ trang nghiêm.
Ngắn ngủi mấy ngày thời gian, vậy mà một đầu tóc ngắn màu vàng sậm của hắn dài ra rất nhiều, lúc này đã rủ xuống tận thắt lưng. Càng thêm kỳ lạ chính là màu da của hắn trở nên trắng nõn hơn không ít so với trước kia, tướng mạo cũng trở nên càng anh tuấn.
Rõ ràng hắn vẫn là Hoắc Vũ Hạo, nhưng lúc này lại cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Xung quanh Vận Mệnh Nhãn trên trán của hắn sinh ra một vòng quang văn màu vàng nhạt giống như hoa văn thái dương. Quang văn lấp lóe, đồng thời, bên trong Vận Mệnh Nhãn, hắc bạch song sắc không ngừng chớp động. Tựa hồ đại biểu cho Sinh và Tử.
Trắng, Tím, Đen, Đen, Đen, Hồng Kim(*), sáu cái hồn hoàn luân phiên lóe ra trên người hắn. Trong bảy ngày ngắn ngủi, dao động hồn lực trên người hắn đều được tăng cường theo từng ngày.
Tất cả dấu vết của Vương Thu Nhi đều đã biến mất hầu như không còn. Sau khi bảy đạo ánh sáng lúc trước phủ xuống, trời đất cũng đều khôi phục bình thường. Chỉ không biết hắn tu luyện còn bao lâu nữa mới có thể kết thúc.
- Mẹ, người nói hắn lần này tỉnh lại, hồn lực sẽ đạt tới tầng thứ gì đây?
Nam Thu Thu thấp giọng hướng mẫu thân hỏi.
Nam Thủy Thủy lắc đầu, lên tiếng:
- Ta cũng không biết. Thất thải quang tráo xung quanh thân thể hắn phong kín quá tốt, ngăn cản khí tức của hắn tỏa ra, cái gì cũng không cảm giác được. Nhưng ta có thể xác định, tuyệt sẽ không đơn giản là sáu mươi cấp. Ta càng tò mò hơn là hồn hoàn màu hồng kim trên người hắn. Ta vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy loại hồn hoàn có màu sắc này.
Nam Thu Thu lên tiếng:
- Sự tình quái dị trên người hắn cũng không chỉ có một, vũ hồn khác của hắn còn có hồn hoàn màu vàng cam(*) đây. Hồn Đế a! Ta lúc nào mới có thể trở thành Hồn Đế chứ? Thật sự không giải thích được vì sao Vương Thu Nhi đã hi sinh mà còn đem cái năng lực gì đó trao cho cho hắn, nhưng vì sao trên người hắn lại có thêm một cái hồn hoàn đây? Vương Thu Nhi cũng không phải hồn thú mà.
Nam Thủy Thủy đột nhiên dùng ánh mắt nhìn trừng trừng hướng nữ nhi, Nam Thu Thu bị nàng nhìn có chút tê cả da đầu, lên tiếng:
- Mẹ, người làm gì nhìn ta như vậy?
Thanh âm của Nam Thủy Thủy nhiều hơn mấy phần khác thường:
- Con gái à, ta cảm thấy con có thể đã đoán đúng. Nếu như, Vương Thu Nhi thật sự là hồn thú thì sao? Có phải hay không mọi chuyện lập tức được giải thích rõ ràng?
- Nàng là hồn thú? Làm sao có thể?
Nam Thu Thu một mặt không dám tin nói ra.
- Hồn thú có thể biến thành hình người? Trừ phi có tu vi mười vạn năm trở lên, hơn nữa còn phải từ bỏ tu vi của bản thân trùng tu mới có thể a?
Nam Thủy Thủy lên tiếng:
- Vương Thu Nhi rất có thể rơi vào tình huống như thế a! Hồn thú ngoại trừ đột phá bình cảnh tu vi hai mươi vạn năm trở lên mới có thể biến ảo hình người, còn lại sẽ phải lựa chọn trùng tu. Mà mười con hồn thú mười vạn năm cũng chưa hẳn có một con có thể đột phá bình cảnh hai mươi vạn năm. Thời điểm chúng không có lòng tin mới lựa chọn phương thức trùng tu. Nhưng điều kiện tiên quyết là không thể bị đồng loại hoặc là nhân loại phát hiện, bằng không mà nói rất dễ chết yểu. Đối với hồn sư, vận khí tốt nhất là tình huống đụng phải những hồn thú đang trùng tu, đánh giết bọn hắn chẳng những có thể thu hoạch hồn hoàn, hồn cốt, hơn nữa quá trình đánh giết cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nam Thu Thu ngẩn ngơ:
- Vậy Vương Thu Nhi và Vũ Hạo. . .
Nam Thủy Thủy khẽ thở dài:
- Chúng ta cũng không được biết rồi. Kỳ thật, hồn thú trùng tu sau khi trưởng thành, sở dĩ có rất ít có thể tu luyện có thành tựu, cũng bởi vì bọn hắn quá đơn thuần. So với sự đơn thuần của bọn hắn, thế giới nhân loại chúng ta quá mức dơ bẩn. Cho nên, sau khi hóa thành hình người, khả năng bại lộ của hồn thú cũng sẽ phi thường lớn, về phần kết quả thì con hẳn cũng đoán được.
Nam Thu Thu khẽ gật đầu, lên tiếng:
- Hồn thú cũng thật đáng thương. Ta hiện tại càng ngày càng cảm thấy Vũ Hạo nghiên cứu cái gì Hồn Linh rất trọng yếu. Bằng không, với tốc độ sinh sôi của nhân loại chúng ta, hồn thú cũng sẽ sớm ngày diệt tuyệt. Mà hồn thú diệt tuyệt, thì cũng không còn hồn sư.
Nam Thủy Thủy hơi kinh ngạc nhìn nữ nhi một chút, lên tiếng:
- Xem ra, trong khoảng thời gian này ở Đường Môn con thật sự học được không ít đồ vật. Hồn Linh là cái gì?
Nam Thu Thu điều chỉnh sắc mặt, nghĩa chính ngôn từ lên tiếng:
- Cái này là bí mật của Đường Môn chúng ta và học viện Sử Lai Khắc, mẹ là cao tầng Địa Long Môn, cũng không cần nghe ngóng đi!
- Nha đầu chết tiệt!
Từ sau khi Nam Thủy Thủy được cứu ra, trên mặt lần thứ nhất hiện lên nụ cười, đưa tay nhéo lấy khuôn mặt của Nam Thu Thu.
Nam Thu Thu chạy đi mấy bước, nhưng ánh mắt vẫn rơi vào thân mình Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:
- Ôi, cũng không biết hắn lúc nào mới có thể tỉnh lại. Mẹ, lần này chúng ta thiếu nhân tình quá lớn, làm sao bây giờ?
Nam Thủy Thủy thản nhiên nói:
- Bạn gái của hắn vì vậy mà chết, con lấy thân
Khuôn mặt của Nam Thu Thu đỏ lên, tức giận nói:
- Cái gì để người ta chiếm cái tiện nghi, mẹ đang ước gì nhanh đưa ta bán ra ngoài đi? Nhưng mẹ muốn chào hàng nữ nhi của mình, cũng phải để người ta đồng ý mới được a! Thu Nhi đẹp như thế, lúc trước hắn không phải đều một mực không chịu người ta sao? Hắn ưa thích chính là Đông Nhi, hiện tại vẫn còn đang ngủ say đây. Nào có phần của ta a, Cốt Y tỷ cũng đều biết khó trở lui, ta thì càng không có khả năng. Người suy nghĩ một chiêu thức khác đi.
Nam Thủy Thủy nghĩ nghĩ, hai mắt híp lại, lên tiếng:
- Thu Thu, con cảm thấy, nếu như Địa Long Môn chúng ta cùng Đường Môn sát nhập thì thế nào?
Nam Thu Thu giật nảy mình:
- Mẹ, người không phải nói thật chứ? Đây chính là cơ nghiệp của tổ tông a! Nói thế nào thì Địa Long Môn chúng ta cũng truyền thừa mấy trăm năm, người không sợ sau này đi tới thế giới bên kia nhìn thấy ông ngoại, bị ông đánh cho cái mông của người nở hoa sao?
Khuôn mặt của Nam Thủy Thủy co quắp một chút, lên tiếng:
- Con nói tốt một chút được không? Khi không lại rủa mẹ của mình, con là con gái ruột của ta sao?
Nam Thu Thu có chút lúng túng nói:
- Ta cũng vì người thôi mà.
Nam Thủy Thủy hừ một tiếng, nói:
- Mẹ còn không có nói hết đây, ta nói sát nhập, tự nhiên không thể nào là hoàn toàn dung nhập. Ta cảm thấy, Địa Long Môn chúng ta có thể cùng Đường Môn đạt thành hợp tác mật thiết, tương trợ lẫn nhau. Đường Môn không phải vừa thành lập không lâu sao? Mặc dù phát triển không ngừng, nhưng căn cơ bất ổn. Ta định đem Địa Long Môn chúng ta làm thành một phân bộ đặt ở học viện Sử Lai Khắc, sau đó đem đệ tử ưu tú nhất đều phái đi qua, do con đến chủ trì phân bộ này, cùng Đường Môn tương trợ lẫn nhau. Sau đó chúng ta lại từ Đường Môn mua sắm một chút hồn đạo khí. Con cảm thấy thế nào?
Nam Thu Thu suy nghĩ một chút, lên tiếng:
- Việc này ngược lại là có thể. Chỉ là, cho dù như thế, nhưng chúng ta cùng Đường Môn hợp tác cũng không có chỗ nào mật thiết đi. Đối với người ta cũng không có gì trợ giúp a! Người không biết chứ, hiện tại hồn đạo khí của Đường Môn chúng ta chính là mặt hàng nóng hổi, căn bản là cung không đủ cầu, không biết lúc nào mới có thể đến phiên chúng ta tới mua đây.
Nam Thủy Thủy đánh giá nữ nhi trên dưới vài lần, lên tiếng:
- Chuyện này con còn không phải muốn lấy thân báo đáp sao? Người ta còn chưa nói gì, nhưng trong lòng con cũng đều đang nghĩ cho người ta. Chẳng lẽ đây là cách suy nghĩ của người thừa kế Địa Long Môn trong tương lai sao?
Nam Thu Thu cứng cổ lên tiếng:
- Ta chỉ luận sự mà thôi. Phía sau Đường Môn còn có học viện Sử Lai Khắc chống đỡ, không có đủ lợi ích thì bằng cái gì để cho người ta cùng chúng ta tương trợ lẫn nhau, mật thiết hợp tác đây! Nữ nhi của mẹ còn không đáng cái giá này. Người có thiên phú hơn ta ở Đường Môn còn nhiều lắm.
Nam Thủy Thủy nhếch miệng, lên tiếng:
- Thôi thôi, ta còn không rõ con sao? Hiện tại con căn bản chính là người của Đường Môn, trong lòng cũng đã thuộc về Đường Môn. Đã sớm quên đi đâu là nhà của mình. Con yên tâm đi, ta đem phân bộ cùng đệ tử tinh anh phái qua đó, không chỉ là muốn cùng Đường Môn giữ vững liên hệ, còn muốn cho Đường Môn, hoặc là học viện Sử Lai Khắc giúp chúng ta huấn luyện đệ tử tinh anh. Đây mới là phương hướng phát triển tương lai của Địa Long Môn chúng ta, lúc đó mới có thể thu được càng nhiều chỗ tốt, khiến Địa Long Môn càng thêm cường đại.
Nam Thu Thu trừng lớn con mắt, lên tiếng:
- Mẹ, người không có phát sốt a? Chúng ta vốn đang chịu thiên đại ân huệ của người ta, mà không phải người ta chịu ân huệ của chúng ta. Sao ta lại cảm thấy chuyện này. . .
Nam Thủy Thủy lên tiếng:
- Con nghe ta nói hết lời. Chuyện ta vừa nói cần có một điều kiện tiên quyết, mà điều kiện này chính là lợi ích. Tình cảm cộng thêm lợi ích mới có thể dài lâu. Chúng ta thiếu Đường Môn nhân tình lớn như thế, đương nhiên phải có hồi báo mới được. Mà Địa Long Môn chúng ta vẫn một mực nắm giữ một bí mật lớn, chỉ cần đem bí mật này nói cho Đường Môn, thì chuyện ta vừa mới nói tự nhiên là nước chảy thành sông. Lấy hiểu rõ của chúng ta về Đường Môn, cùng hiểu biết về học viện Sử Lai Khắc, cũng không sợ bọn hắn độc chiếm bí mật này.
- Đại bí mật? Sao ta lại không biết?
Nam Thu Thu một mặt tò mò nhìn Nam Thủy Thủy.
Nam Thủy Thủy tức giận:
- Nói nhảm. Nếu đã là bí mật, sao có thể để cho nhiều người biết. Chỉ có các đời môn chủ mới có tư cách biết bí mật này.
Nam Thu Thu tiến đến bên cạnh Nam Thủy Thủy, ôm cánh tay của nàng, lên tiếng:
- Mẹ, người thấy đó, ta cũng là môn chủ tương lai của Địa Long Môn, người cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất như vậy, nói cho ta biết chắc cũng không có sao chứ. Người yên tâm, ta tuyệt sẽ không nói lung tung ra ngoài. Mau nói cho ta biết, người cũng không phải không biết ta có lòng hiếu kỳ mạnh như thế nào.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Lời dịch giả HảiFull (26/06/2020):
Do sau này sẽ xuất hiện các màu sắc hồn hoàn khác nhau nên mình sẽ dịch sát nghĩa màu sắc hết mức có thể.
So với phần 1 Đấu La Đại Lục có những màu sắc cơ bản như: Trắng - Vàng (nhạt) - Tím - Đen - Đỏ - Vàng(đậm/sáng bóng) thì phần 2 Tuyệt Thế Đường Môn sẽ có những hồn hoàn đặc biệt khác như "Mân côi kim" "Xám" "Xích kim" "Chanh Kim"...
(*) Màu Hồng Kim, nguyên bản là mân côi kim sắc: mân côi = hoa hồng, kim = màu vàng, tạm dịch thành màu Hồng Kim, đọc giả nào có ý tưởng dịch từ này thì xin vui lòng để lại bình luận ở trang truyenyy.
(*) Màu vàng cam: nguyên bản là chanh kim sắc, chanh = cam, kim = vàng, trước đó dịch là màu cam.