Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Bạch Hổ nguy hiểm (1)


trước sau

Đúng vậy, không thể tiếp tục trì hoãn. Hai đại quân đoàn hồn đạo sư của Đế quốc Nhật Nguyệt, mỗi một tên hồn đạo sư đều mang theo Bình Sữa đồng cấp, hơn nữa ít nhất là hai cái. Mà bọn hắn bên này lại căn bản không có phối trí dạng này. Trong tam quốc, đế quốc Tinh La bởi vì lâu đời nhất, cho nên cũng không coi trọng đối sự phát triển của hồn đạo khí nhất. Bởi vì nội bộ đế quốc Tinh La có quá nhiều tông môn hồn sư truyền thống bài xích hồn đạo khí, hoàng thất cũng không có cách nào phổ biến rộng rãi.

Thẳng đến công chúa Cửu Cửu và mọi người Đường Môn tiếp xúc, mới quyết định dẫn vào Chư Cát Thần Nỗ Pháo. Chỉ là, biên giới phía tây bên này còn chưa kịp phát huy Chư Cát Thần Nỗ Pháo, liền bị đế quốc Nhật Nguyệt tập kích toàn bộ hủy đi. Chỉ có một chút Chư Cát Thần Nỗ Pháo ở quân doanh bên đó mới phát huy tác dụng nhất định.

Mắt thấy Tuyền Cơ Đấu La đem Đái Thược Hành mang đi, trên khuôn mặt kiên nghị của Bạch Hổ Công Tước dần dần toát ra một tia thần sắc nhu hòa. Đái Thược Hành mặc dù tính cách ngạo mạn một chút, nhưng những năm này đi theo bên cạnh hắn rèn luyện đã tốt lên rất nhiều. Hơn nữa thiên phú tu luyện còn muốn hơn hắn. Tương lai có hai huynh đệ Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân, Bạch Hổ Công Tước nhất mạch cũng không trở nên đoạn tuyệt. Chỉ là, không biết quốc nạn. . .

Thầm than một tiếng, Đái Hạo một lần nữa ngẩng đầu lên, đặt quyết tâm. Hiện tại chỉ có thể lựa chọn, chỉ có hi sinh hắn và Bạch Hổ Thân Vệ mới có thể bảo toàn chút ít hồn sư. Chiến tranh là tàn khốc, thân là thống soái, hắn nhất định phải có chỗ quyết đoán.

- Bạch Hổ sở thuộc, nghe lệnh.

Đái Hạo hét lớn một tiếng.

Chỉ cần đệ nhất quân đoàn hồn sư vừa rút lui, phòng hộ của bọn hắn bên này ngay lập tức sẽ biến mất, đến khi đó, mặc dù sức chiến đấu cá nhân của Bạch Hổ Thân Vệ thậm chí đều có thể cùng hồn sư nhất, nhị hoàn so sánh, nhưng ở trên bầu trời có nhiều hồn đạo khí như thế đả kích xuống, chỉ sợ một thời ba khắc sẽ đều hóa thành thi thể.

Đái Hạo mím bờ môi thật chặt, nhìn chăm chú vào đám lão huynh đệ đã đi theo bản thân nhiều năm, cố nén không cho nước mắt chảy xuống. Ngắn ngủi trong nửa ngày chiến tranh, đội ngũ Bạch Hổ Thân Vệ tinh nhuệ nhất của hắn chỉ còn lại hơn một ngàn người trước mắt. Các huynh đệ, Đái Hạo ta có lỗi với các ngươi a!

Đám thống lĩnh trong Bạch Hổ Thân Vệ đều nhanh chóng tụ tập đến trước người Đái Hạo, chờ hắn hạ đạt mệnh lệnh. Thống lĩnh Bạch Hổ Thân Vệ cũng đều là hồn sư, hơn nữa từng người tu vi không kém.

Đái Hạo trầm giọng nói ra:

- Chờ một chút nữa chúng ta phải yểm hộ đệ nhất quân đoàn rút lui, chúng ta hướng phương bắc công kích.

Một vị thống lĩnh cầm đầu trầm giọng nói:

- Nguyên soái, đây là muốn giương đông kích tây?

- Ừm.

Đái Hạo nhẹ gật đầu.

Cả đám thống soái cơ hồ đồng thời quỳ một gối trên mặt đất:

- Nguyên soái, xin ngài theo đệ nhất quân đoàn cùng nhau rút lui.

Bọn hắn hiểu rất rõ Bạch Hổ Công Tước, tự nhiên nhìn ra được phần kiên quyết trong ánh mắt hắn.

Đái Hạo mỉm cười, hai tay vừa nhấc, một cỗ lực lượng đem các tướng lĩnh đều nâng lên:

- Các ngươi cho rằng, nếu như ta cũng phá vòng vây, người của đế quốc Nhật Nguyệt có thể buông tha ta sao? Chỉ có ta lấy tư cách mồi nhử, mới có thể để cho phần lớn người chạy đi. Chỉ là, Bạch Hổ nhất mạch chúng ta thân là thống soái quân đoàn Tây Bắc, tại lúc này không thể nhát gan, các ngươi có hi vọng cùng bản soái đồng sinh cộng tử?

- Nguyên soái.

Chúng tướng lĩnh bi thương một tiếng, bọn hắn không sợ chết, càng muốn vì Bạch Hổ Công Tước quên mình phục vụ, nhưng mà, bọn hắn không thể trơ mắt nhìn Công Tước đại nhân cứ như vậy cùng bọn hắn cùng một chỗ lao tới tử vong a!

- Thời gian không nhiều lắm, đây là mệnh lệnh. Các ngươi hẳn hiểu được, sau khi bản soái hạ quyết tâm, không ai có thể thay đổi. Đi làm chuẩn bị đi. Chờ thời điểm ta phát động, các ngươi đi theo ta, nhanh đi!

Trong mắt các tướng lĩnh chứa lệ nóng, trong ánh mắt sâm nhiên của Đái Hạo quay người mà đi. Nhìn vào bóng lưng của bọn hắn, lệ nóng trong mắt Đái Hạo rốt cục chảy xuôi xuống, ngửa đầu nhìn lên trời, nhìn vào từng đạo ánh sáng hồn đạo khí không ngừng rơi xuống, lẩm bẩm tự nhủ:

- Nếu có kiếp sau, bản soái còn cùng các ngươi là huynh đệ. Xin lỗi rồi, các huynh đệ, ta không thể bảo hộ các ngươi chu toàn.

Nắm chặt hai nắm đấm, trên cánh tay nổi gân xanh, khí thế trên người Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo bắt đầu kéo lên với tốc độ kinh người. Chín vòng hồn hoàn từ dưới chân bay lên, Bạch Hổ quang ảnh lóe lên, buông thả khí tức, ngay cả nhóm cường giả Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm trên bầu trời cũng có thể rõ ràng cảm giác được.

Diệp Vũ Lâm lạnh lùng nói:

- Bạch Hổ Công Tước muốn liều chết đánh một trận. Làm tốt toàn lực chuẩn bị xuất lực.

Dứt lời, trên người hắn cũng tỏa sáng hào quang, lượng lớn hồn lực hướng Nhật Nguyệt Thần Châm rót vào, mục tiêu của hắn chỉ có một, chính là phải đem Đái Hạo đánh giết. Chỉ cần Bạch Hổ Công Tước chết rồi, hết thảy phòng ngự ở phương tây đế quốc Tinh La đều không còn tác dụng. Đương nhiên, theo hắn thấy, cho dù có Bạch Hổ Công Tước cũng không ảnh hưởng được đại cục. Đế quốc Tinh La cũng tốt, đế quốc Thiên Hồn, đế quốc Đấu Linh cũng được, theo hắn đều là hạng người ếch ngồi đáy giếng đã bị thời đại đào thải, cái thế giới này đã thuộc về hồn đạo khí. Tam quốc Đấu La Đại Lục những năm gần đây mặc dù có chút tỉnh ngộ, nhưng mà, bọn hắn tỉnh ngộ cuối cùng vẫn là hơi muộn một chút.

Trong lúc tiếng lòng song phương đồng thời kéo căng, đại chiến sắp đã tiến hành đến khâu cuối cùng, đột nhiên, một cỗ khí tức kỳ dị tràn ngập toàn trường.

Một khỏa thụ nhãn màu vàng óng đột nhiên không hề có điềm báo trước mở ra trong hư không. Vị trí nó xuất hiện đúng lúc ở giữa không trung hai đại quân đoàn hồn đạo sư cùng tàn quân Bạch Hổ Công Tước trên mặt đất.

Trong nháy mắt nó xuất hiện, hồn đạo xạ tuyến trên bầu trời rơi xuống chỉ cần đi vào trong phạm vi của nó, đều sẽ lập tức bị

một cỗ lực lượng vặn vẹo kỳ dị dẫn động lệch đi, không cách nào cấu thành bất cứ uy hiếp gì.

Từng vầng sáng thái dương văn màu vàng óng từ từ khuếch tán hướng ra phía ngoài, quang văn kỳ diệu bao phủ phía dưới khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên có chút quái dị.

Trong đầu Bạch Hổ Công Tước đột nhiên xuất hiện một cỗ âm thanh làm hắn có chút quen thuộc:

- Còn không chấp hành kế hoạch của ngươi, còn chờ đến khi nào?

Nghe được âm thanh này, trong lòng Đái Hạo đầu tiên là giật mình, ngay sau đó, hắn lập tức nhớ lại cái gì, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, hét lớn một tiếng:

- Bạch Hổ sở thuộc, đi theo ta. Đệ nhất quân đoàn, rút lui.

Bạch Hổ Công Tước cưỡi ngựa đi đầu, suất lĩnh Bạch Hổ Thân Vệ đi về hướng phương bắc xông ra ngoài, một mình hắn xông lên ở vị trí đầu tiên, hướng nơi xa cấp tốc phi nước đại. Hắn cố ý chạy rất nhanh, cùng Bạch Hổ Thân Vệ phía sau kéo ra khoảng cách nhất định. Hắn biết, mình mới là mục tiêu trọng yếu nhất của địch nhân, đi theo bản thân càng gần, chết liền càng nhanh a!

Một bên khác, trong mắt Tuyền Cơ Đấu La bao hàm nhiệt lệ, một chưởng vỗ choáng Đái Thược Hành dự định đi cứu phụ thân, mang theo đệ nhất quân đoàn đi về hướng đông nam toàn diện phát động. Lần lượt từng bóng người bay lên trời, cách xa mặt đất chừng năm mét phi hành mà đi. Hồn đạo khí phi hành, bọn hắn cũng có. Nếu không cũng không thể bảo hộ đám Bạch Hổ Thân Vệ chạy xa như vậy. Lúc này cũng không có Bạch Hổ Thân Vệ liên lụy, tốc độ thoát đi của bọn hắn tự nhiên là nhanh hơn nhiều.

Đái Hạo lúc này đã bỏ ngựa, phi hành hết tốc lực, với thực lực cấp bậc Phong Hào Đấu La của hắn, coi như không phải Chiến hồn sư hệ Mẫn công, sau khi triển khai toàn bộ tốc độ cũng khá kinh người. Nhưng hắn có chút kỳ quái là, chính mình cũng đã phi hành với tốc độ cao nhất, nguyên nhân vì sao đám hồn đạo sư trên trời vẫn không hướng mình khởi xướng công kích? Coi như công kích của Tinh Không Đấu La bao trùm khoảng cách cực lớn, dường như cũng không phát động a?

Bạch Hổ Công Tước lại làm sao biết, lúc này trên bầu trời, bao gồm Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm ở bên trong, tất cả đám hồn đạo sư nhìn thấy, cùng hắn cảm nhận được hoàn toàn khác biệt.

Ngay thời điểm trong tai Đái Hạo nghe được âm thanh thần bí, đồng thời, Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm, thậm chí là mỗi một hồn đạo sư trên trời cũng đều nghe được thanh âm thần bí đó.

- Ta đến từ Quốc Giáo, giáo chủ lệnh ta hiệp trợ các ngươi, người phía dưới sẽ bị ta dùng bí pháp định trụ, toàn lực công kích đem bọn hắn hủy diệt đi.

Âm thanh băng lãnh vang lên trong đầu mỗi người. Cho dù là Tinh Không Đấu La có tính cách cao ngạo cũng không nhịn được vì đó động dung.

Phải biết, bọn hắn có thể dùng mấy trăm tên hồn đạo sư liên thủ bày ra phòng ngự đại trận, loại đại trận này cho dù là Siêu Cấp Đấu La cũng không tiến vào được. Kết hợp lực lượng mấy trăm tên hồn đạo sư, mặc dù hộ tráo khổng lồ không phải hoàn toàn điệp gia, nhưng cũng đủ để tiếp nhận mấy lần công kích của cường giả cấp bậc Cực Hạn Đấu La. Đây cũng là một trong những át chủ bài cường đại nhất của ngũ đại quân đoàn hồn đạo sư Hộ Quốc Chi Thủ.

Nhưng người tới vậy mà dưới loại tình huống này còn có thể đem ý niệm tinh thần truyền vào, có thể thấy được tinh thần lực mạnh mẽ cỡ nào.

Hơn nữa, thời điểm nghe thấy âm thanh này, Diệp Vũ Lâm rõ ràng cảm giác được có mấy phần quen thuộc, mặc dù trong lúc nhất thời hắn cũng nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, bởi vì biến hóa phía dưới làm hắn không thể không tin.

Chỉ thấy trong xích kim sắc thụ nhãn tản ra ánh sáng bao phủ xuống dưới, tàn quân Bạch Hổ Công Tước vốn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại giống như nhận lấy ảnh hưởng khổng lồ, từng người ngã trái ngã phải, lực phòng ngự giảm đi đáng kể.

Diệp Vũ Lâm như thế nào buông tha loại cơ hội tốt như thế, lập tức tay phải chỉ xuống dưới, hét lớn một tiếng:

- Toàn lực công kích.

Từng đạo hồn đạo xạ tuyến lập tức điên cuồng phóng xuống, chính hắn vừa mới hoàn tất tụ lực Nhật Nguyệt Thần Châm cũng bộc phát ra một đạo kim ngân song sắc ánh sáng, thẳng đến vị trí Bạch Hổ Đấu La Đái Hạo đã lộ ra thân hình phía dưới mà đi.

Lập tức, phía dưới biến thành một phiến gió tanh mưa máu, lại có thụ nhãn phối hợp, đây quả thực là đơn phương giết chóc. Mảng lớn huyết quang bắn ra, từng đầu sinh mệnh đang bị tước đoạt. Chỉ có một ít hồn sư còn có hiệu quả phòng ngự nhất định, nhưng thấy thế nào, không bao lâu cũng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.

Sau khi Diệp Vũ Lâm phát động Nhật Nguyệt Thần Châm, lập tức lấy ra một Bình Sữa khôi phục hồn lực, Nhật Nguyệt Thần Châm mặc dù uy lực khổng lồ, nhưng đối với hồn lực tiêu hao cũng là cực lớn. Hắn hôm nay đã lần lượt phát động hai lần. Thân là hồn đạo sư, hắn rất rõ ràng, ở trong địch quốc, bất luận lúc nào cũng phải tận khả năng bảo toàn trạng thái toàn thịnh. Cho nên hắn mới không liên tục công kích, bằng không mà nói, Bạch Hổ Công Tước bọn hắn căn bản không kiên trì được lâu như vậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện