Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Tử Thần Chi Quang (3)


trước sau

Sau khi nhìn thấy Tử Thần Chi Quang, Hoắc Vũ Hạo liền hiểu bản thân căn bản cái gì cũng không giúp được! Hắn chỉ ở trong lòng cầu nguyện, hi vọng vị Tử Thần Đấu La này không nên thật sự đạt tới trình độ hồn đạo sư cấp mười.

Đế quốc Nhật Nguyệt đã có Thánh Linh Giáo ủng hộ, Long Thần Đấu La Long Tiêu Dao cường giả cấp bậc cực hạn, nếu như lại thêm hồn đạo sư cấp mười, tam quốc Đấu La Đại Lục còn có tương lai sao?

Hoắc Vũ Hạo biết, mình không thể lại tiếp tục làm một tiểu binh nữa. Mặc dù hắn rất ưa thích cảm giác trong quân doanh, nguyện ý phần lớn đi dạy bảo đệ đệ của mình, nhưng mà, an nguy đại lục so với tâm nguyện của bản thân hắn trọng yếu hơn.

Nhất định phải trở về, đem tình huống bên này trước tiên nói cho học viện, để Hải Thần Các định đoạt. Việc quan hệ tương lai Đấu La Đại Lục, học viện Sử Lai Khắc lại thế nào khả năng ngồi nhìn chứ? Chỉ không biết, sự tình Truyền Linh Tháp hoàn thành như thế nào rồi. May mắn, tạm thời xem ra, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bên đó sẽ không còn có động tĩnh gì.

Nhìn chăm chú về phương hướng phóng thích Tử Thần Chi Quang trong Minh Đấu sơn mạch, Hoắc Vũ Hạo dùng sức nhấp bờ môi một chút, quay người lại, nhanh chóng bay về hướng đông.

Chiến đấu bên này đã không cần lại tiếp tục xem nữa, đế quốc Nhật Nguyệt ở thời điểm này không cần công kích, bọn hắn chỉ cần giữ vững Minh Đấu sơn mạch là đã lấy được thắng lợi. Còn bên phía đế quốc Thiên Hồn, hiện tại bất cứ tin tức gì truyền đi chỉ sợ đều đã chậm. Thế công của đế quốc Nhật Nguyệt cũng đã bắt đầu.

Hoắc Vũ Hạo bây giờ có thể làm, là lập tức trở về học viện, đem hết thảy tin tức bên này truyền trở về, để học viện có cái chuẩn bị, đồng thời cũng phải có một phần quyết đoán mới được.

Lúc này, hắn không lo được cùng Hứa Vân chào hỏi. Với hắn mà nói, hiện tại mỗi một giây một phút đều cực kỳ quan trọng. Vượt qua đại quân đế quốc Tinh La, rất nhanh cũng bay qua Ngự Minh Thành. Sau khi ra khỏi phạm vi quân đội, hồn đạo khí phi hành sau lưng Hoắc Vũ Hạo triển khai toàn bộ uy lực, đem tốc độ thôi phát đến cực hạn.

Cảnh vật dưới chân không ngừng trôi qua cực nhanh, không khí ban đêm vô cùng trong vắt, còn mang theo vài phần sương mù nhàn nhạt, hít sâu một cái sẽ làm lòng người thanh thản. Nhưng lúc này trong lòng Hoắc Vũ Hạo chỉ có hoàn toàn lạnh lẽo cùng cháy bỏng.

Đế quốc Nhật Nguyệt phát động vậy mà khủng bố như vậy, bất luận kẻ nào đều đoán không được. Dưới tình huống tác chiến hai tuyến, chỉ sợ thật sẽ đồng thời áp chế hai đại đế quốc. Làm sao bây giờ?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Soái trướng lâm thời của đế quốc Tinh La.

Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo sắc mặt khó coi phảng phất như muốn chảy ra nước, ngồi ở bên cạnh hắn, một thân nhuyễn giáp màu trắng chính là công chúa Cửu Cửu của đế quốc Tinh La.

Hứa Cửu Cửu lúc này sắc mặt đồng dạng khó coi đến cực hạn, còn có chút tái nhợt.

Chiến đấu đã ngừng lại, nhưng Minh Đấu sơn mạch lại phảng phất đã trở thành lo lắng của toàn bộ đế quốc Tinh La. Thời điểm Tử Thần Chi Quang quét ngang, tinh thần của nàng phảng phất đều bị xé nứt. Hơn hai trăm cường giả Hồn Thánh trở lên bỏ mình a! Trong đó còn bao gồm hơn mười vị Hồn Đấu La. Trong lịch sử đế quốc Tinh La, loại đả kích trầm trọng như thế này có thể nói là lần đầu tiên.

Càng quan trọng hơn là, dưới tình huống thương vong bực này, bọn hắn vẫn không thể tạo thành bất kỳ tổn thương gì cho địch nhân, chuyện này hoàn toàn không cách nào tiếp thụ được.

Chế định chiến thuật là do nàng dốc hết sức chủ trương. Dù sao, tất cả quân đoàn hồn sư đều do nàng một tay khống chế.

Dựa theo ý tứ ban đầu của Bạch Hổ Công Tước, là muốn điều động cường giả không tiếc bất cứ giá nào phá hủy phong tỏa không trung của đế quốc Nhật Nguyệt. Sau đó lại nghĩ biện pháp đột phá.

Nhưng Hứa Cửu Cửu vừa phát hiện biên cảnh không có đại quân của đế quốc Nhật Nguyệt, lập tức tâm thần có chút loạn, nàng rất rõ ràng, nếu như đế quốc Thiên mất vào tay giặc, đối với đế quốc Nhật Nguyệt mà nói, là nguy cơ bực nào. Cho nên, nàng mới dốc hết sức chủ trương điều động cường giả Hồn Thánh trở lên tiến hành công kích mang tính thăm dò, tiêu hao phòng ngự của đế quốc Nhật Nguyệt, sau đó lại nhất cử tiến công.

Nhưng mà, kết quả sau cùng không thể nghi ngờ xác nhận quyết sách của nàng là sai lầm. Nàng lấy thân phận công chúa mệnh lệnh quân đoàn hồn sư xuất chiến, lại mang tới tổn thương cho lượng lớn cường giả. Lúc này, tất cả quân đoàn trưởng đều ở đây, sắc mặt của mỗi người đều khó nhìn vô cùng, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía công chúa Cửu Cửu cũng có biến hóa so với trước kia.

Hít sâu một hơi, Hứa Cửu Cửu đứng lên, nàng không phải tiểu cô nương không có đảm đương:

- Hôm nay bại trận là do ta, là ta bảo thủ, chiến thuật sai lầm dẫn đến quân ta tổn thất nặng nề. Nguyên soái, ta sẽ hướng Bệ Hạ tự xin xử lý, đồng thời, từ giờ trở đi, ta đem toàn lực phối hợp ngài, hết thảy nghe theo ngài an bài.

Hứa Cửu Cửu chính là thành viên trọng yếu của hoàng thất, nàng rất rõ ràng, hiện tại đối với đế quốc Tinh La mà nói trọng yếu nhất chính là chống lại đế quốc Nhật Nguyệt. Cho nên, nàng buông xuống mặt mũi công chúa, chủ động hướng Bạch Hổ Công Tước nhận sai.

Đái Hạo đứng lên, đi đến bên cạnh Hứa Cửu Cửu, nói:

- Công chúa điện hạ không cần như thế, tổn thất lần này không phải trách nhiệm của một mình người, thân là thống soái, ta không thể đổ cho người khác. Hơn nữa, sự tình xảy ra ngoài ý muốn, chúng ta căn bản cũng không biết đế quốc Nhật Nguyệt từ Minh Đấu sơn mạch phát xạ đạo bạch quang là cái gì. Nhưng lại có thể rõ ràng cảm giác được cho dù là Phong Hào Đấu La cũng đồng dạng ngăn không được.

- Sự tình cấp bách là làm rõ uy lực bạch quang, cùng với đế quốc Nhật Nguyệt phát xạ một đạo bạch quang như thế cần tiêu hao thế nào. Chúng ta đã hướng đế quốc Thiên Hồn cảnh báo, ta đề nghị, để viện quân của đế quốc Đấu Linh trước tiến vào cảnh nội đế quốc Thiên Hồn tiến hành trợ giúp đi, chúng ta cũng phái ra một phần viện quân phụ trợ. Minh Đấu sơn mạch bên này, chỉ sợ trong lúc nhất

thời rất khó công phá.

Đái Hạo cho dù đối với công chúa Cửu Cửu độc đoán hết sức bất mãn, nhưng hắn cũng tương tự hiểu được lúc nào nên lấy đại cục làm trọng.

Việc cấp bách không phải là truy cứu trách nhiệm, mà làm sao có thể vãn hồi thất bại trên chiến trường.

Tình thế trước mắt đã rất bất lợi, đế quốc Nhật Nguyệt dùng chiến tranh cho bọn hắn thấy hồn đạo khí mạnh mẽ, có bạch quang khủng bố uy hiếp, muốn xông phá phòng tuyến dễ lắm sao? Bọn hắn hoàn toàn không cách nào ngăn cản công kích a! Hơn nữa, đối với bọn hắn mà nói, bất lợi nhất còn không phải là bạch quang, mà là hoàn toàn thiếu thốn trinh sát.

Dựa theo kế hoạch vốn có của Bạch Hổ Công Tước, hắn là muốn thừa dịp đế quốc Nhật Nguyệt cũng không phát hiện bọn hắn đột nhiên xuất động, xin tất cả cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La đồng loạt ra tay, tận khả năng phá hủy hồn đạo khí tham trắc trên không của đế quốc Nhật Nguyệt, từ đó đoạt lại một phần trinh sát không trung.

Nhưng mà, Hứa Cửu Cửu chỉ vì cái trước mắt, khiến phần cơ hội này mất đi. Hồn đạo khí tham trắc của người ta đều đã co vào trong phạm vi phòng ngự. Còn muốn thông qua tập kích hủy đi, khó càng thêm khó. Hơn nữa, có bạch quang có thể uy hiếp được sinh mệnh của Phong Hào Đấu La tồn tại, đâu còn có Phong Hào Đấu La nào nguyện ý tiến lên? Rõ ràng là chịu chết a!

Dưới loại tình huống này, bọn hắn căn bản không biết binh lực bố trí ở đế quốc Nhật Nguyệt Minh Đấu sơn mạch có bao nhiêu, mà bọn hắn bên này lại đều bị người ta giám sát, như vậy thì làm sao mà đánh? Bọn hắn căn bản không có bất kỳ cơ hội nào đột phá phòng tuyến.

Hiện tại chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, dùng phương pháp ngu nhất tiến hành viện trợ đế quốc Thiên Hồn, hiệu quả chắc chắn sẽ không quá tốt. Đồng thời, phòng ngự phía bắc của đế quốc Tinh La cũng phải bắt đầu tăng cường.

Hứa Cửu Cửu không tiếp tục lên tiếng, sau khi biểu thị toàn lực ủng hộ Bạch Hổ Công Tước, liền trở lại chỗ của mình ngồi xuống.

Lần này thất bại đối nàng đả kích cực lớn, nàng vốn đối với Bạch Hổ Công Tước còn có chút không phục. nhưng mà, lúc này nàng mới phát hiện, đối diện nguy cơ, đầu óc của mình chỉ có một phiến mờ mịt, mà Bạch Hổ Công Tước vẫn còn có thể trong nguy cấp tìm kiếm cơ hội không nhiều lắm, từng đầu mệnh lệnh đều hạ đạt đâu vào đấy.

Một mực đến bình minh ngày thứ hai, Bạch Hổ Công Tước mới kết thúc lần hội nghị quân sự này. Các tướng lĩnh đều rút lui, công chúa Cửu Cửu vẫn ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.

- Công chúa điện hạ, người cũng vất vả cả đêm, đi về nghỉ ngơi đi.

Đái Hạo hướng Hứa Cửu Cửu thản nhiên nói.

Thân thể Hứa Cửu Cửu chấn động một cái, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn về phía Đái Hạo, nàng đứng lên, đi đến trước mặt Đái Hạo, đột nhiên, "Phù phù" một tiếng, quỳ rạp xuống trước mặt Đái Hạo.

- Công Tước đại nhân, ta sai rồi. Là ta khiến đế quốc tổn thất nặng nề, ta...

Đái Hạo vội vàng đưa nàng đỡ lên, cau mày nói:

- Công chúa điện hạ, ngươi hà tất phải như vậy chứ? Ta nói qua, lần thất bại này không thể trách một mình ngươi, không ai có thể nghĩ đến đế quốc Nhật Nguyệt có hồn đạo khí khủng bố như vậy.

Hứa Cửu Cửu buồn bã lắc đầu, lên tiếng:

- Không, ta biết, là lỗi của ta. Nếu như dựa theo kế hoạch của ngài, nếu trước phá hủy hồn đạo khí tham trắc của địch nhân, chúng ta ít nhất sẽ không bị động như thế. Bạch quang công kích dù có mạnh hơn, cũng chỉ có thể bao trùm trong phạm vi nhất định. Nếu như không phải ta chỉ vì cái trước mắt, khiến lượng lớn hồn sư tập trung như thế, cũng sẽ không tổn thất thảm trọng như vậy. Công Tước đại nhân, mau cứu Tinh La đi.

Đái Hạo than nhẹ một tiếng, nói:

- Công chúa điện hạ, đế quốc cũng là nhà của ta. Chỉ cần Đái Hạo còn có một hơi, liền quyết không để kẻ xâm lược hủy hoại gia viên của chúng ta. Người yên tâm, Đái Hạo nhất định sẽ làm hết sức. Bất quá, còn muốn mời công chúa điện hạ hồi bẩm Bệ Hạ, bắc tuyến nhất định phải bắt đầu tăng cường. Mà chúng ta bên này cũng không thể đình chỉ tiến công quấy rối đế quốc Nhật Nguyệt. Phải thủy chung đối với bọn hắn gây áp lực, mới có thể trợ giúp lớn nhất cho đế quốc Thiên Hồn. Đồng thời, cũng mời điện hạ nghĩ biện pháp điều động một nhóm hồn sư tinh anh ưu tú, thử lẻn vào cảnh nội đế quốc Nhật Nguyệt. Nếu không có trinh sát, không thể nào đạt được thắng lợi chiến tranh.

- Tốt, ta nhất định toàn lực phối hợp ngài.

Hứa Cửu Cửu vội vã đi, nàng thế nào có khả năng nghỉ ngơi a!

Đưa mắt nhìn Hứa Cửu Cửu rời khỏi, Đái Hạo trầm giọng nói:

- Người đâu, đi đem Lạc Lê gọi tới cho ta.

- Vâng.

Sau đó không lâu, Đái Lạc Lê được Bạch Hổ Thân Vệ đưa đến trong soái trướng. Sau khi đến tiền tuyến, Bạch Hổ Công Tước liền đem đứa nhỏ này cho trưởng tử Đái Thược Hành tạm thời trông giữ, không cho phép hắn chạy loạn.

Đêm qua, thời điểm Đái Hạo nhìn thấy Đái Lạc Lê cũng cả kinh không hiểu. Khi đó toàn thành giới nghiêm, Đái Lạc Lê vào bằng cách nào, thế mà không ai phát hiện.

Sau đó Đái Lạc Lê nói ra phỏng đoán, làm hắn chấn kinh, lúc ấy cũng không đoái hoài tới việc hỏi thăm, lập tức liền tổ chức hội nghị quân sự, sau đó đại quân xuất phát.

Lúc này, mọi việc cuối cùng cũng tạm thời yên ổn, Đái Hạo mới đưa Đái Lạc Lê gọi tới.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện