Sakura thức dậy sau một cơn ác mộng. Cô đã bị như vậy không dưới bảy lần, và khi tỉnh dậy sẽ hoàn toàn không nhớ về giấc mơ kì lạ ấy.
Cô luôn tự hỏi, vì sao cô lại mơ những giấc mơ này?
Mặc dù không nhớ cụ thể giấc mơ, nhưng Sakura chắc chắn một điều.
.......nó đang cố nhắc cô về những chuyện trong quá khứ.
Nhưng rồi, cô đâu? Kí ức của cô như đang bị đảo lộn vậy. Quá khứ, thực tại, rồi cho đến tương lai.
.......mọi thứ, và dường như đang lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Và rồi, lời nguyền?
Thật hài hước nhỉ? Hài hước khi cô biết về lời nguyền của mình.
Một lời nguyền vô tận và không bao giờ có hồi kết.
Sakura chưa bao giờ thực sự vui vẻ.
Đôi khi cô sẽ cười đấy, nhưng có bao giờ cười thật lòng đâu. Lúc thì cười mỉa mai, lúc thì cười nửa miệng, lúc thì lại cười khinh bỉ, cố lắm thì mỉm cười hứng thú hay cười cho có lệ. Nhưng chẳng có nụ cười nào gọi là vui vẻ.
Nhưng Sakura nhớ rồi, hình như cô vừa tham gia một học viện nào đó vào hôm qua thì phải.
Tên gọi gì ấy nhỉ? Sử.......sử lai cái gì ấy. Cái trí nhớ này ngày càng mục nát rồi đây.
Chưa gì đã quên thế này.......
Sakura liếc nhìn xung quanh căn phòng một hồi.
Căn phòng không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ cho hai người. Đồ đạc xung quanh cũng được bố trí gọn gàng, dù sao cũng không nhiều đồ lắm. Chỉ có hai chiếc giường nhỏ cùng một bộ bàn ghế, bên trên chiếc bàn duy nhất còn có một bộ ấm trà.
Cô nhìn chiếc giường bên cạnh, ngăn nắp và gọn gàng, chăn cũng được gấp chỉnh tề rồi. Nhưng Sakura vẫn luôn thắc mắc một điều.
ai nha~ bạn cùng phòng với mình là ai thế nhỉ? Thật tò mò đâu~~ Sakura cười tủm tỉm, nhưng nếu nhìn sâu vào trong đôi mắt thì lại khác, nó chẳng có lấy một tia cảm xúc nào cả.
Cho dù có là vui, buồn, tức giận hay tò mò như những gì cô đã nói. Chẳng có gì, chẳng có gì cả.
Sakura không cười, hay nói đúng hơn là không biết cách cười vui vẻ. Vì đã từ rất lâu về trước, Sakura chưa từng cười vui vẻ bao giờ.
Cô bước xuống khỏi chiếc giường êm ái, chậm rãi vscn, sau đó cũng đi ăn sáng.
Nhưng là, lúc này Sakura mới nhớ ra........cô không biết nhà ăn ở đâu a.
Vì vậy, Sakura quyết định đi theo hướng có khói để đi tìm chút gì đó lót dạ cái đã. Không thì vào thôn mua chút gì đó ăn cũng được.
Đi được một lúc thì Sakura thấy phía trước hình như có tranh chấp, lúc tới nơi thì cũng chỉ nghe Đái Mộc Bạch hướng tên béo đang nằm dưới đất nói :" tự ngươi nói hay muốn ta nói thay?"
Tên béo chậm rãi ngồi dậy, nhưng theo Sakura thì là cơ thể nặng quá, dậy không nổi.
Tên béo nhìn Đái Mộc Bạch một chút sau đó cúi thấp đầu nói :"ngươi nói đi"
Sakura ngẫm nghĩ nát óc cũng không ra nói cái gì a, không lẽ vào thời gian ta vắng mặt đã xảy ra chuyện gì sao?
Sau đó, Sakura chậm rãi đi về phía họ, cũng nghe họ nói không ít đâu.
Thì ra tên đó là một trong ba đệ tử của học viện sử lai khắc này, tên là Mã Hồng Tuấn, cũng là người mang trong mình võ hồn biến dị hệ hỏa, hỏa phượng hoàng. Mặc dù võ hồn biến dị của hắn rất mạnh, nhưng đồng thời cũng ảnh hưởng đến thân thể, khiến cho năng lực về phương diện nam nữ rất mạnh, hơn nữa dục vọng còn lớn hơn người bình thường gấp bội. Nếu không thể áp chế dục vọng này thì lúc nào cũng có thể bị ngọn tà hỏa phá tan thân thể mà chết.
Sau khi nghe xong câu chuyện này, Sakura nhẹ vỗ lưng Đới Mộc Bạch, khiến hắn giật nảy mình.
Đới Mộc Bạch liếc nhìn cô, giọng nói mang theo ý tứ thăm dò :"Xuân Dã Anh, ngươi làm gì ở đây thế?"
Sakura không đáp, ngược lại là nói với Mã Hồng Tuấn :"này, còn có cách khác để áp chế nó mà"
Mã Hồng Tuấn kinh ngạc nhìn lên :"không lẽ còn có cách nào khác sao?"
Sakura gật đầu :"đúng vậy, ta có thể phong ấn thứ đó vào nha~"
Đường Tam im lặng nãy giờ mới lên tiếng :"phong ấn?" thân là đệ tử của đại sư, cộng thêm việc cậu đã sống hai kiếp nhưng Đường Tam dám chắc chắn rằng, hắn chưa từng nghe tới sức mạnh nào như vậy cả.
Sakura đương nhiên cũng nhìn ra Đường Tam khác với những người khác, nhưng cô vẫn luôn chưa dám kết luận bất cứ điều gì mà cô không chắc chắn. Đã có lúc Sakura vô tình nghĩ đến, có thể Đường Tam cũng giống như cô? đều không phải thực sự là người của thế giới này?
Nếu vậy.......nhưng vẫn chưa chắc chắn mà, đúng không?
Nếu như không phải như cô nghĩ thì sao?
Một khi chưa chắc chắn, Sakura sẽ không làm bất cứ điều gì dại dột.
Cô híp mắt, che giấu đi cảm xúc hưng phấn nơi đáy mắt, cố gắng bình ổn lại tâm tình.
"phong ấn là một trong những năng lực khống chế của ta" cô ngừng lại một chút, như nghĩ đến điều gì :"không phải rất tiện lợi nếu có thể phong ấn sức mạnh của kẻ địch sao?"
Tiểu Vũ bên cạnh cũng gật đầu, nàng