Sakura được mọi người đưa đến phòng của Đới Mộc Bạch, gõ cửa, cửa phòng liền nhanh chóng mở ra.
Chu Trúc Thanh vẫn là khuôn mặt lạnh lẽo đó, nhưng lại nhiễm lên một tầng mỏi mệt.
Ánh mắt nàng vì sự buồn phiền trong lòng mà bớt đi vài phần lạnh lẽo, vừa nhìn thấy là Sakura liền sửng sốt :"A, Sakura"
Sakura hướng nàng gật nhẹ đầu.
Chu Trúc Thanh vội đứng qua một bên để nhường đường cho bọn họ :"mọi người vào đi"
Sakura nhấp môi, yếu ớt nói :"cảm ơn nhé, Trúc Thanh"
Chu Trúc Thanh mỉm cười nhàn nhạt :"cảm ơn gì chứ? Vào đi, ngươi hẳn là vừa mới tỉnh lại, đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Sakura sửng sốt, Chu Trúc Thanh trước đây luôn tỏ ra lạnh lùng khó gần, mỗi câu nói đều cực kì ít, nàng vội vàng trả lời :"đã đỡ hơn rất nhiều rồi"
Nói rồi, Sakura hướng trong phòng mà đi, nhẹ nhàng nói :"Đới lão đại đã tỉnh chưa?"
Chu Trúc Thanh trầm mặc lắc đầu, giọng nói mệt mỏi đáp lại :"hắn đã hôn mê mười ngày rồi, không hề có lấy một chút dấu hiệu muốn tỉnh lại"
".....vậy sao" Sakura lo lắng nhíu chặt hàng lông mày, bàn tay đặt lên giữa trán Đới Mộc Bạch, một vòng ánh sáng màu xanh ngọc nhanh chóng xuất hiện :"tớ sẽ cố gắng chữa trị cho Đới lão đại"
Chu Trúc Thanh thở phào nhẹ nhõm, hai bàn tay run rẩy nắm chặt, cô biết là Anh Nhi sẽ chữa được thôi, chỉ là vẫn thật khó để có thể xoa dịu phần lo lắng này.
Nhóm người Tiểu Vũ đi tới bên Chu Trúc Thanh an ủi.
Thời gian chữa trị đại khái mất khoảng bốn tiếng đồng hồ, ánh sáng màu xanh ngọc tan biến ngay tại chỗ, Sakura cũng mở mắt ra, nói với mọi người :"Đới lão đại bị gãy xương cánh tay phải, hai cái xương sườn, chật khớp chân trái, tinh thần mệt mỏi.... Tớ đã chữa lành tất cả vết thương về thân thể, chỉ là tinh thần mệt mỏi nên có lẽ phải mất thời gian một ngày một đêm mới có thể tỉnh lại"
Chu Trúc Thanh buồn bã mà gật đầu :"tớ sẽ ở lại đây chăm sóc cho hắn"
----------------
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Đới Mộc Bạch tỉnh lại Sakura liền hướng hắn xin lỗi.
Dù sao việc này cũng là ngoài ý muốn, hắn biết là nàng cũng không có ý gây thương tổn chính mình, đương nhiên sẽ không để việc này ở trong lòng.
Sakura mặc dù đã được tha thứ, nhưng nàng biết việc này thực sự là nàng sai lầm lớn, cho nên vẫn luôn áy náy ở trong lòng.
Đương nhiên, bởi vì không muốn làm mọi người phải lo lắng nên Sakura cũng chỉ giữ ở trong lòng, không có biểu hiện ra ngoài, vì vậy mọi chuyện cũng đang dần trở lại quỹ đạo ban đầu.
Nhưng mà, ở một nơi nào đó thần thần bí bí, không ai biết đến. Có một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nàng có mái tóc mang màu của biển cả, ở dưới ánh nắng dường như đang phát sáng. Đôi mắt nàng bị một dải lụa trắng bao quanh, tùy tiện buộc lại. Sống mũi cao gầy cùng với đôi môi mỏng mang màu đỏ tươi làm điểm nhấn trong làn da trắng sáng, nàng mặc một bộ lam y đơn giản nhưng lại toát ra một cỗ khí chất thanh bạch.
Người phụ nữ ngồi trên một chiếc ghế gỗ tinh sảo được đặt trước sân nhà, bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp với từng khớp xương điêu luyện may vá, dưới chân là một tiểu bạch miêu đang nằm ngủ ngon lành.
Đằng sau là một căn nhà đơn sơ nhỏ bé chỉ đủ cho một người ở.
Bỗng chốc, trong không trung xuất hiện sự dao động nhè nhẹ, một người khác xuất hiện đột ngột cũng không thể khiến nàng kinh ngạc.
Người xuất hiện thân mặc huyết y đỏ tươi, đầu đội đấu lạp có mành đỏ rũ xuống qua hông, cả người