Cảm giác được Tần Minh đã đi xa, Nana thu phòng hộ nói với Hàn Dạ: "Ngươi đến đây làm gì? Có việc ngày mai gặp ở đấu trường cũng được mà."
Hàn Dạ lắc đầu: "Không kịp, ta đưa ngươi xem chỗ này."
Hàn Dạ vừa dứt lời không đợi Nana phản ứng đã một tay nhấc bổng cô lên nhảy ra khỏi khu nghỉ ngơi. Nana hoàn hồn nhận ra cô đang ở xa khách sạn, vùng vẫy tránh thoát nhưng Hàn Dạ tay ôm eo rất chắc chắn.
Nana hết cách đành thở dài: Thật là, cuộc đời ta cứ bị người xách đi như heo, hắn không phải người xấu cũng không sao đi. Quay về trước sáng mai là được rồi.
Hàn Dạ thấy Nana không tiếp tục phản kháng, mỉm cười phóng đi càng nhanh, hai người thoáng chốc đã ra phía ngoài Vũ Hồn Thành, đặt Nana xuống Hàn Dạ dịu dàng nói: "Đêm nay ta ở Vũ Hồn thành, ngày mai sẽ không còn cơ hội. Ta muốn cho ngươi xem."
Tay phải Hàn Dạ xuất ra Băng Thương rung động lập tức biến thành vạn tiểu tiễn vây quanh Nana, Nana nhảy dựng ôm lấy hai vai la lớn: "Ngươi, muốn giết ta? Ta đâu có thù oán gì. Ngươi đồ vong ân bội nghĩa!"
Hàn Dạ bật cười cốc đầu cô một cái: "Ngốc, ngươi nhìn xem."
Trông phản ứng của Hàn Dạ, Nana khó hiểu quay đầu nhìn xung quanh, làm Nana ngây người sau đó vô cùng phấn khích chạy lung tung là cả một khu đồng cỏ tối om bỗng nhiên được thắp sáng. Vạn tiểu tiễn bằng băng hóa thành tùy ý lơ lửng phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng, lấp lánh tuyệt mỹ. Hàn Dạ mỉm cười nhìn theo Nana như tinh linh bay lượn trên các tiểu băng vui vẻ, hắn biết Nana chắc chắn sẽ thích những thứ nhỏ phát sáng lấp lánh, quyền trượng của Nana cũng là như thế. Hàn Dạ trước giờ chưa từng gần nữ tử, từ trong tâm hắn luôn chán ghét những nữ tử nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ ái mộ hay là nữ tử trước mặt hắn giả bộ yêu kiều yếu đuối. Nana thì khác, ánh mắt Nana nhìn Hàn Dạ có ái mộ nhưng chỉ đơn thuần là thưởng thức quý trọng xem đến một thứ đẹp đẽ, Nana dáng người nhỏ bé hoạt bát, dám nghĩ dám làm, thích thì vui vẻ đánh nhau, không thích thì trực tiếp cho ăn tát. Hàn Dạ phì cười, nói vậy là Nana thích hắn đi.
Nana chơi được một lúc, nghĩ nghĩ liền phóng ra Linh Lan Hoa Phấn Hồng Mỵ, dưới chân lấy Nana làm trung tâm từng đợt sóng ánh sáng dần lan tỏa ra đồng cỏ, khoảng không gian chiếu thêm sắc hồng cùng vô số hoa Linh Lan bên cạnh băng tiễn. Lần này đến Hàn Dạ cũng không thể kìm nén hai mắt long lanh vì kích động, cảnh tượng này là khung cảnh đẹp nhất hắn từng thấy, người mặc váy trắng đứng giữa khung cảnh đó là nữ tử đẹp nhất trong lòng hắn. Băng Thương mang cho Hàn Dạ khí chất lạnh lùng nhưng giờ đây hắn hoàn toàn là một nam tử ấm áp, ôn nhu nhìn nữ tử hắn yêu thương.
Sát khí! Nana kinh hoảng một cái dậm chân đã trở lại bên người Hàn Dạ.
"Ngươi sao thế? Thấy không khỏe?" Hàn Dạ nhìn Nana biểu cảm không khỏi lo lắng.
Nana tập trung xác định xung quanh, bất ngờ xuất ra Điệp Thần Trượng đánh bật một kích đao do hồn lực phóng tới. Hàn Dạ bấy giờ mới giật mình cầm lại Băng Thương: "Có tập kích?"
"Ừm. Rất nhiều, ra tay mạnh như vậy chỉ có Vũ Hồn Điện. Xin lỗi để ngươi gặp nguy hiểm." Nana ánh mắt sắc lạnh nhìn đám hắc y nhân đang từ bốn phía vây tới.
Hàn Dạ khinh thường nhìn tên cầm đầu trong đám hắc y khoác trên người áo choàng thêu họa tiết mặt trăng, đao là do người này phóng tới. Hàn Dạ đưa tay chặn trước người Nana nhỏ giọng: "Là ta phải xin lỗi ngươi, bọn chúng vì ta mà đến."
"Hả? Ngươi như thế cũng có nhiều kẻ thù?" Nana nhận sai đã là muốn đào hố chui xuống, mặt ngu đến không thể ngu hơn, ra là cô tự coi trọng chính mình.
Tên cầm đầu đã tới, hắn nhìn Nana nhếch môi: "Khó tin ngươi tiểu cô nương tinh thần lực không tệ. Có điều, cản đường chúng ta sẽ chết, phải vậy không? Hàn thiếu chủ!"
"Hàn thiếu chủ?" Nana nhíu mày nghiêng đầu nhìn Hàn Dạ.
"Tàn Nguyệt, mới đó đã ra tay? Không sợ ta khiến các ngươi một lần nữa thảm bại?" Hàn Dạ lạnh lùng nói với tên Tàn Nguyệt.
Nana hoàn toàn là mờ mịt: Xem ra thân phận Hàn Dạ không đơn giản, trước kia tiểu thuyết nói sơ qua Tinh La chỉ vì nó là nơi xuất thân của lão đại, không biết tình hình trong đế quốc như thế nào. Quay về hỏi Trúc Thanh một chút mới được.
Tàn Nguyệt tự tiếu phi tiếu bước tới: "Là đám thuộc hạ vô dụng làm hỏng việc, ta tới, ngươi đừng hòng trở về Tinh La."
Trên thân sáng lên hồn hoàn, Tàn Nguyệt vậy mà chính là hồn thánh, vũ hồn của hắn Nguyệt Nhận, khí vũ hồn hình trăng khuyết vô cùng nhanh nhạy sắc bén. Đám hắc y nhận được tín hiệu đồng loạt phóng thích hồn hoàn, một đám hồn tôn, Nana đếm qua là 20 tên, không nhiều lắm.
Hàn Dạ biểu cảm thoáng trở nên dữ tợn một tay ôm lấy Nana: "Không được rời khỏi ta, ta không chắc có thể bảo vệ an toàn cho ngươi."
Nana khóe miệng giật một cái: Chỉ bằng chúng cũng muốn? Ha!
Đẩy ra Hàn Dạ, Nana trước
mở ra vòng phòng hộ hỏi cho rõ ràng: "Ta không yếu, nhưng muốn đánh phải biết nguyên nhân. Vì sao bọn chúng lại tới đây lúc này?"
Hàn Dạ khẽ nhăn mặt, Tàn Nguyệt thấy thế cười lớn không kiêng kị: "Haha, Hàn thiếu có vẻ khó xử, vậy để ta nói thay ngươi. Ở thành Kho Tư, có đám huynh đệ kia của ngươi mới miễn cưỡng diệt hết thủ hạ của ta, bọn ta đã theo dõi ngươi từ lâu, vốn tưởng ngươi về Tinh La sẽ khó có được cơ hội, không ngờ hôm nay ngươi lại tự ngu ngốc đưa mình sa lưới. Ngươi nghĩ với vết thương đó lần này còn có thể sống trở ra sao?"
Thành Kho Tư? Nana bật thốt: "Lúc đánh với ta là ngươi đã bị thương? Chả trách ngươi mạnh như thế mà bị Bát Đoạn Quật đánh bầm dập. Có thể hiểu!"
Nhìn Nana vuốt cằm gật gù như đã hiểu rõ mọi chuyện, Hàn Dạ thu lại vẻ giận dữ dịu dàng đối Nana nói: "Nhờ ngươi, ta đã khỏi."
"Ta biết ta là ân nhân của ngươi, lần này ân nhân sẽ cứu ngươi, yên tâm đi."
Nana vỗ ngực tự hào khiến Hàn Dạ lắc đầu liên tục: "Ngươi đúng là không giống một nữ tử."
Nana trừng mắt: "Gì không giống, ta chính là nữ tử, còn là nữ tử xinh đẹp. Chỗ nào không giống hả?"
Hàn Dạ đưa tay chạm chút trên mặt Nana cười nói: "Chính là chỗ này, chỗ này, đây nữa, tất cả. Còn muốn bảo vệ nam nhân?" Của ngươi?
"Ngươi, đợi đó, ta sẽ cho ngươi thấy. Hừ!" Nana bực mình nhìn chằm chằm Tàn Nguyệt: "Tên này hôm nay chết chắc."
Tàn Nguyệt đợi lâu đã sốt ruột động thủ, hắn cho đám thủ hạ lập trận quanh hai người, trên tay mỗi tên cầm một thanh vũ khí là vũ hồn bọn hắn, hẳn là dự định xiên hai người thành nhím hoặc xẻo thịt cho chó ăn. Nana khóe môi cong lên ý cười sẵn sàng phá hoại, Hàn Dạ biết Nana định làm gì, chiêu này hắn cũng suýt bị thiệt thòi đây.
Trận thế vây công hình bát giác, trên thân mỗi tên hắc y sáng lên hồn hoàn thứ hai màu vàng chiếu sáng cả đồng cỏ, nếu dân trong thành nhìn thấy có lẽ họ sẽ nghĩ hôm nay mặt trời mọc đằng tây. Nana đứng im chống eo hất cằm nhìn Tàn Nguyệt, tên này bị thái độ của Nana chọc tức hô lên: "Khai trận."
Hai mươi thanh vũ khí hồn lực đủ màu bao bọc rung lắc dữ dội sau đó lấy tốc độ lao vun vút đến chính giữa hai người không hề có ý nương tay. Nana xác định xong khoảng cách, cố ý ra vẻ dùng một ngón tay vẫy vẫy, lập tức vòng phòng hộ sáng lên ánh bạc bành trướng khiến hai mươi thanh vũ khí đập vào phòng hộ bắn ngược lại chính chủ nhân của chúng. Không ngờ đến kết quả, hai mươi tên hắc y cùng lúc bị vũ khí của mình xẹt qua cắt đứt yết hầu đồng loạt ngã xuống đất trước sự giận dữ cùng kinh ngạc của Tàn Nguyệt.
Nana nhìn đến giật mình: "Phản chấn mạnh mẽ như thế là do chúng tự ra tay độc ác đi. Không liên quan đến ta. Ai bảo lập trận phô trương cái gì."
Hàn Dạ nghĩ Nana sợ hãi liền nắm tay cô an ủi: "Phải, không liên quan đến ngươi, đều do ta."
"Haha, ta đây tự vệ là bình thường." Nana khó xử rút tay ra chỉ Tàn Nguyệt: "Hàn Dạ, tên này thì sao? Giết hắn không ảnh hưởng gì chứ?"
"Không đâu, ngươi muốn thì cứ việc." Hàn Dạ vẻ mặt mất mát vô ý trả lời.
Nana nhún vai làm bộ "được thôi" với Hàn Dạ, quay phắt đến Tàn Nguyệt, Nana ngây thơ hỏi: "Tàn Nguyệt, muốn giết bọn ta nữa không?"
Tàn Nguyệt nhìn không thấu năng lực của Nana, bực bội hắn nghiến răng ken két: "Con nhóc miệng còn hôi sữa, tự cao tự đại."
Dứt lời, hồn kĩ thứ ba của Tàn Nguyệt phóng tới, Nana hừ một tiếng thu phòng hộ lao đến bắt lấy hai thanh Nguyệt Nhận của Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt kinh hoảng mắt trừng lớn, hồn kĩ này là Nguyệt Phong Nhận, lực sát thương do tốc độ phong mang lại cực lớn vậy mà một con nhóc như Nana trực tiếp đưa tay bắt, chỉ oan uổng Tàn Nguyệt không biết, tay Nana đã được gia cố bởi hồn lực cường đại chỗ nào sợ một hồn kĩ hồn thánh cỏn con. Nana cầm hai thanh Nguyệt Nhận không quen, có cảm giác rất nặng nề vướng víu bèn vung tay trả lại cho Tàn Nguyệt.
Tàn Nguyệt cầm lại Nguyệt Nhận đứng im nhìn Nana, khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt hõm sâu khiến Tàn Nguyệt trông như một tử thần, Nana đối diện hắn váy trắng là một tiểu tinh linh. Có điều, tinh linh cũng có thể, giết người.