Hôm sau, Thất Quái đã tập trung trước điện Giáo Hoàng.
Đường Tam vinh dự được thay mặt mọi người bước lên nhận giải thưởng lần này, phần thưởng, ba khối hồn cốt vạn năm.
Xương cánh tay phải Bộc Liệt Phần Thiêu Chi Hỏa lấy từ Xích Diệm Thú 3 vạn năm, phù hợp Mã Hồng Tuấn.
Xương chân trái Cực Tốc Tùy Hành Chi Truy Phong lấy từ Phong Ma Hổ 3 vạn năm, phụ trợ tốc độ không cần nghĩ sẽ thuộc về Trúc Thanh.
Nana mắt vẫn khóa chặt trên khối hồn cốt thứ ba, chìa khóa mở ra cánh cửa bí mật đã chôn dấu suốt mười mấy năm nay, khối đầu hồn cốt Trí Tuệ Tinh Thần lấy từ hồn thú 6 vạn năm, Thánh Huyễn Ma Viên. Thánh Huyễn Ma Viên có trí tuệ cực cao, mỗi khu rừng tồn tại một con duy nhất, khối hồn cốt này lấy đúng là con Thánh Huyễn Ma Viên - linh vật ở Tinh Đấu sâm lâm, nhà của Tiểu Vũ. Chuyện bi thương xảy ra lúc đó không chỉ có bạn của Tiểu Vũ bị giết mà Tiểu Vũ còn, mất đi mẫu thân. Chính Giáo Hoàng là người đã làm nên tất cả chuyện này, giết bạn Tiểu Vũ lấy hồn cốt, giết mẫu thân Tiểu Vũ - hồn thú 10 vạn năm làm hồn hoàn thứ chín của bà ta. Mối thù hận này, không đội trời chung.
Tiểu Vũ biết được sự thật kích động phóng đến Giáo Hoàng, bà ta một cái vẫy tay khiến Tiểu Vũ bị chấn động bay ra ngoài, bay ra còn có, Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Trong giây phút mất đi liên hệ với hoa tiên, khí tức thực sự của Tiểu Vũ ngay lập tức khiến tất cả các phong hào đấu la chấn kinh, Tiểu Vũ - chính là hồn thú 10 vạn năm Nhu Cốt Mị Thỏ hóa hình.
Giáo Hoàng không thể buông tha, bà ta ra lệnh Cúc Hoa Quan cùng Quỷ Mị bắt lấy Tiểu Vũ. Đúng lúc đó, Độc Cô Bác xuất hiện dùng Bích Lân Xà Hoàng quất bay hai kẻ này ra bảo vệ Tiểu Vũ ở bên trong, chống đối Giáo Hoàng.
Thất Quái biết thân phận của Tiểu Vũ thoáng kinh ngạc nhưng họ nhanh chóng lấy lại tinh thần bước lên kiên định quyết tâm thủ hộ, Đới Mộc Bạch thay mọi người khẳng định: "Tiểu Vũ là người của Sử Lai Khắc chúng ta."
Nana mỉm cười vụt cái đã đến bên cạnh Tiểu Vũ, tốc độ này khiến Tần Minh chớp mắt không thể bắt lại. Nana nắm tay Tiểu Vũ nói: "Đừng lo, hôm nay có mười bà ta cũng không thể bắt được ngươi." Thần tượng sắp uy phong xuất hiện rồi.
Nana nghiêng đầu sang cười nói với Độc Cô Bác: "Lão Độc, thật có duyên."
Độc Cô Bác hừ lạnh: "Đến giờ còn cười."
Nana nhún vai: "Hoạn nạn biết chân tình, ai ngờ ngươi như thế rất chính nghĩa a."
"Ta lúc nào không chính nghĩa?" Độc Cô Bác khuôn mặt lạnh biến trở nên ngây ngốc.
Không chỉ Nana, Thất Quái cũng cười, Độc Cô Bác nhìn tám người trong lòng không tránh khỏi khâm phục cùng cảm động, hắn cười lớn không kiêng kị: "Đám tiểu quái, vậy thì hôm nay cùng nhau chiến một trận đi."
Tất cả đồng loạt thích phóng vũ hồn chiến đấu, đối mặt Giáo Hoàng thì sao? Họ sẽ lấy hết sức bảo vệ đồng đội.
Cúc Hoa Quan, Quỷ Mị theo lệnh Giáo Hoàng tiếp tục xuất ra vũ hồn xông tới. Thật không may, một lần nữa bọn hắn bị chấn bay, lần này xuất hiện trước điện là một người trung niên nam tử toàn thân cao lớn, áo choàng đen phủ kín từ đầu tới chân nhưng chỉ cần nhìn nơi tay hắn, ai ai cũng phải dấy lên một hồi khiếp sợ. Hồn lực cường đại, khí thế đỉnh thiên lập địa, tay cầm cây chùy lớn hung lệ, hắn là Hạo Thiên Đấu La - Đường Hạo.
Quỷ Mị thấy hắn lập tức mất hết ý chí chiến đấu, một thân thực lực phong hào đấu la trở nên vô dụng. Hạo Thiên dơ cao chùy lớn lên đỉnh đầu hướng phía điện Giáo Hoàng oai vệ mà hung hăng hô: "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn bắt con ta? Giáo Hoàng thì sao? Vũ Hồn Điện thì sao? Hôm nay ta sẽ hủy Giáo Hoàng điện của các ngươi. Nhìn cho kỹ, đây mới là Hạo Thiên Chùy chân chính."
Chùy đã lớn, nay lại càng bành trướng đến lệnh người tinh thần khủng bố, khí tức tỏa ra chấn nhiếp hồn sư yếu không thể mở mắt. Chín hồn hoàn quay vòng, một hồn hoàn màu đỏ như thế sáng chói, Hạo Thiên một kích đập nện trên chính Giáo Hoàng Điện, Giáo Hoàng giận dữ tự mình phóng xuất hồn kĩ đi ngăn cản, thêm một phong hào đấu la có hồn hoàn 10 vạn năm, trùng kích từ hai luồng sức mạnh lệnh người kinh hãi, khán giả trên khán đài cũng bị đến tổn thương do vòng phòng hộ đã vỡ.
Đứng bên dưới sàn đấu ngay sau Hạo Thiên, Thất Quái cùng Độc Cô Bác rõ ràng bị ảnh hưởng tập trung tinh thần hồn lực đi chống đỡ cơ thể.
Nana cảm nhận uy lực chiêu thức, trước kia vì một câu nói tự tin mà cô bị đưa tới thế giới này, giờ xem ra đây là đả kích cho sự tự tin đó. Đã tới lúc, Nana mỉm cười mở ra vòng phòng hộ, bão đất đá cùng cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài thoáng chốc bị ngăn chặn, những người khác bình tĩnh nhìn nhau, phát hiện.
"Tam Ca và Tiểu Vũ biến mất rồi!" Mã Hồng Tuấn hốt hoảng la lên.
Nana cười vỗ vai Mã Hồng Tuấn: "Hạo Thiên thúc thúc đã đưa họ đi, yên tâm."
Mã Hồng Tuấn hoàn hồn lập tức trở nên ánh mắt long lanh: "Ta quyết định rồi, từ nay cha của Tam ca sẽ là thần tượng của ta."
"Giờ mới thần tượng sao? Ta đây đã thần tượng thúc ấy từ lâu ơi là lâu." Nana bộ dáng tự hào nói ra khiến Mã Hồng Tuấn vô cùng ấm ức không thể làm được gì.
Hỗn loạn qua đi, Tần Minh cùng Sử Lai Khắc các thầy đến trên sàn đấu, Nana mở ra phòng hộ cùng mọi người tụ họp.
Bạch Y giáo chủ nhìn lại Giáo Hoàng điện điện chính đã bị hủy tan tành, hắn nộ khí đối sàn đấu hô: "Học viện Sử Lai Khắc, sử dụng hồn thú gian lận, cấu kết Đường Hạo làm tổn hại Vũ Hồn Điện. Các ngươi là muốn chống đối Vũ Hồn Điện đến cùng phải không?"
Phất Lan Đức hoảng hốt, không
thể cho Vũ Hồn Điện có cơ hội ra tay. Phất Lan Đức quỳ xuống thanh minh: "Mong đại nhân suy xét, chuyện này có cho mười lá gan Sử Lai Khắc cũng không dám đi làm."
Bạch Y hét lớn không buông tha: "Đừng xảo biện, các ngươi. Tội đáng chết!"
Ngay lúc này, không để Vũ Hồn Điện có thể thừa nước đục thả câu, ra mặt Sử Lai Khắc cầu tình là các thế lực lớn trên đại lục.
Phía hoàng thất Tinh La, hoàng tử Đới Duy Tư.
Hoàng thất Thiên Đấu, thái tử Tuyết Thanh Hà.
Thất Bảo Lưu Ly Tông, tông chủ Ninh Phong Trí.
Lam Điện Bá Vương Long Tông, thiếu chủ Ngọc Thiên Tâm.
Hai đại đế quốc, hai trong ba thượng tam tông và.
Gia tộc Đông Nam Á.
Nana đỡ Phất Lan Đức đứng dậy chống eo nhìn Giáo Hoàng, hất cằm ý nói: Còn gia tộc ta đây, các ngươi dám sao?
Toàn trường lặng ngắt như tờ, Giáo Hoàng nhìn Sử Lai Khắc dưới đài một lúc lâu mới cắn răng tuyên bố: "Giải đấu đã kết thúc. Vũ Hồn Điện, tiễn khách."
Trải qua nhiều cố gắng cùng đối mặt nguy hiểm, Sử Lai Khắc học viện đã trở thành quán quân trong giải đấu Cao Cấp Hồn Sư Toàn Đại Lục.
Trở về học viện Sử Lai Khắc ai nấy đều nồng nhiệt chào đón bọn họ. Hôm nay là bữa tiệc chúc mừng, trừ Đường Tam, Tiểu Vũ bị Đường Hạo đưa đi, sáu người còn lại tham gia bữa tiệc, còn có Thái Long, Hoàng Viễn, Kinh Linh, Giáng Châu, Tần Minh, Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực và đại sư.
Phất Lan Đức tự hào nhìn sáu tiểu quái vật trước mặt: "Vì biểu hiện xuất sắc trong giải đấu lần này, ta tuyên bố... các ngươi đã chính thức tốt nghiệp. Tuy nhiên đối với ta các ngươi vẫn luôn là học sinh của Sử Lai Khắc. Cánh cổng học viện luôn mở ra cho các ngươi."
Nói ra câu sau Phất Lan Đức không kìm được rơi nước mắt làm mọi người tuy cảm động nhưng vẫn phải bật cười.
Triệu Vô Cực lau khóe mắt hỏi: "Đã tốt nghiệp rồi, đám tiểu quái có dự định gì không?"
Áo Tư Ca gật đầu: "Em và Vinh Vinh sẽ tới Thất Bảo Lưu Ly Tông, Ninh thúc thúc đã có lời mời."
Đới Mộc Bạch: "Ta, Trúc Thanh sẽ trở về Tinh La, biết được truyền thừa Thánh Vương, ta và ca ca sẽ thử cầu xin phụ hoàng thay đổi những chính sách không tốt trước kia. Và còn, đi cùng với Nana."
"Nana?" Ngoại trừ Tần Minh, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh mọi người đều kinh ngạc.
Nana nhìn Phất Lan Đức: "Gia gia, cháu muốn tới Tinh La. Mong gia gia đừng ngăn cản."
Phất Lan Đức nhìn Tần Minh, thấy hắn bình tĩnh gật đầu, Phất Lan Đức thở dài: "Hãy sớm quay về, gia gia sẽ nhớ ngươi."
Nana mỉm cười đến ngồi xổm cho Phất Lan Đức một cái ôm: "Gia gia, là duyên thì không thể tránh. Cháu trước đây chưa từng nghĩ sẽ được gặp người, không nghĩ tới như thế trở thành của gia gia cháu gái. Cháu nhiều lần làm người lo lắng, đem cho người không ít rắc rối. Gia gia có chán ghét cô cháu gái này không?"
"Hỏi thừa, ta vô cùng chán ghét ngươi. Sau này còn phải rèn thêm trái tim bằng sắt mới không bị ngươi làm tức chết. Vì thế nhớ mau sớm trở về, nếu không ta sợ tim của ta đi rèn uổng phí, rất tiếc tiền đấy."
Phất Lan Đức cái phong cách an ủi này khiến Nana không cười ngược lại còn khóc lớn khiến hắn bối rối dỗ mãi mới được.
Đêm ấy mọi người cùng uống rất nhiều, cười nhiều, cùng khóc rất nhiều, Đới Mộc Bạch đã ra hẹn ước năm năm, năm năm sau tám người chia xa sẽ gặp lại.
Nana không uống rượu để giữ cho mình tỉnh táo. Ra phía ngoài bờ hồ, Nana nói chuyện với Tần Minh lần cuối trước khi rời đi.
Thở ra một hơi Nana nói: "Tần Minh, ta có phải rất ích kỉ không?"
Tần Minh bình tĩnh hơn bao giờ hết: "Không đâu, ngươi làm rất đúng. Mấy hôm nay ta đã suy nghĩ kĩ càng, ta đối ngươi là yêu không sai nhưng cách ta quan tâm khiến ngươi bị gò bó, ta đã hiểu. Ngươi cứ an tâm làm chuyện ngươi muốn, suy nghĩ thật chắc chắn, ta sẽ chờ ngươi cho ta câu trả lời. Lúc đó, dù thế nào ta cũng sẽ tôn trọng ngươi."
Nana mỉm cười: "Cảm ơn ngươi, ta nợ ngươi rất nhiều."
"Không, là ta nồng nhiệt bước vào cuộc sống của ngươi, không quan tâm đến cảm xúc của ngươi. Ta mới phải xin lỗi."
Nana bật cười ngồi chống cằm không biết nói gì cho phải: Tần Minh ấy à, là một ông chú trưởng thành nhưng tính cách rất giống trẻ con, đồ mình thích sẽ khư khư giữ lấy, hay giận nhưng cũng dễ dỗ. Còn giống một baba, yêu chiều con gái, chạm tay chút cũng sợ nó bị thương, chính là muốn đem con gái bỏ vào tủ kính bảo vệ.
Tần Minh im lặng nhìn Nana, hắn muốn in thật sâu hình bóng cô nhiều nhất có thể, Tần Minh nhẹ nhàng đưa tay vén chút tóc trên tai Nana: Nana, ta nói dối đấy, lúc ngươi trở về, dù câu trả lời của ngươi là gì, ngươi cũng chỉ thuộc về mình ta.