Cổng lớn hoàng cung Tinh La ở ngay trước mặt, mặc dù Đới Duy Tư đã dặn dò nhưng Nana không thể xem như không thấy mà ngồi im. Nana xoa xoa bàn tay ngó nghiêng hai bên cửa xe, giọng nói tràn đầy hâm mộ: "Lão đại, không ngờ nhà ngươi thật giàu a, cổng này là cổng hoàng cung hay là cổng thành vậy? Quá lớn. Còn có khuôn viên này là một hoàn cảnh tu luyện hay sao? Bên kia đài nước vẫn là thác nước tự nhiên? Kỵ binh tuần tra đều là dùng Hắc Mã, oa! Đường này..."
"Khụ khụ, Nana, chúng ta đang vào điện chính. Giữ hình tượng chút đi." Đới Mộc Bạch hắc tuyến đã giăng đầy trên trán, hắn cảm thấy Nana càng lớn tính cách so Phất Lan Đức, càng giống.
Nana gật gật nhưng mắt vẫn đảo liên tục. Thành Tinh La xây xung quanh một ngọn núi vô cùng lớn gần đại hải, hoàng cung nằm trên lưng chừng núi phía sâu trong thành. Từ các lầu vọng trong hoàng cung Tinh La nhìn ra ba phía là toàn thành Tinh La, phía sau được bao quanh bởi đại hải.
Xe ngựa đi qua cổng vào khuôn viên, này so khu hoàn cảnh tu luyện của Thiên Đấu Hoàng Gia học viện không hề nhỏ, chỉ khác đây trồng là các loại thực vật thấp và Lam Ngân Thảo, có nghĩa một kỵ binh nào đó mang vũ hồn thực vật đứng canh gác cũng có thể tùy ý tu luyện. Đường lớn trải dài uốn lượn ba vòng cung hoàn hảo kéo đến điện chính, cứ cách 10m sẽ có cột đèn mang cờ lớn biểu tượng Tà Mâu Bạch Hổ không nói hết uy phong. Trước điện xây hai đài nước phi thường lớn, phía xung quanh trồng chính là Hồng Cẩm Tú, một loại hoa cực kì rực rỡ, nghe nói tổ tiên của nó do hấp thụ máu hồn thú mới mang màu hồng, một tháng nở hoa một lần vào trăng tròn sẽ không tàn cho tới khi sắp vào mùa hoa tiếp theo, cũng gần như không bao giờ héo, nhiều như thế Hồng Cẩm Tú, bất cứ nữ tử nào cũng sẽ đưa mắt đi chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp.
Nana chú ý từ lúc vào lãnh thổ đế quốc cho tới giờ, Tinh La hoàn cảnh tự nhiên cực tốt, dân chúng giàu có đông đúc nhưng thực lực của giới hồn sư lại rất kém, Nana tò mò không biết đây là vì nguyên nhân gì hay là nói do hồn sư ở đây thích cuộc sống an nhàn? Không có khả năng đi, cường giả vi tôn sao có thể bỏ đi tu luyện?
Theo ba người vào điện chính, Trúc Thanh luôn theo sát Nana khiến Nana trên trán đã thấm ra mồ hôi vẫn không dám đưa tay đi lau. Nana cắn răng than trách trong lòng: Nghiêm chỉnh, thật khổ. Cứ như một đám robot di động.
Điện chính hoàng cung hình dung trong mắt Nana như quảng trường, to lớn khủng khiếp, khung cảnh bao bọc bởi ánh sáng màu trắng vàng do các bức tường phản chiếu đến, bên trên chỉ có một ngai vàng xa hoa ngồi một người cao cao tại thượng, phía dưới trước mặt là đại sảnh không hề có ghế ngồi hay vật cản gì, trần nhà bằng kính thông thiên không trang trí. Bước vào Nana có cảm giác thật lạc lõng, đúng là cảm giác của một người thấp kém khi đứng trước quyền lực tối cao sẽ sinh ra từ trong tâm hoảng hốt lo sợ. Nếu như có Tần Minh, hắn sẽ nhận ra biến đổi tâm trạng của Nana và nắm tay cô.
Nana trong lòng dấy lên một chút gợn sóng, lập tức hít một hơi sâu lấy lại tinh thần, Nana thẳng người tự tin ngẩng đầu: Ngay cả lúc gặp thần ta cũng không hoảng sợ, vì ngươi, sao giờ đến một tên hoàng đế người phàm ta cũng sợ rồi?
Ngai vàng tại thượng, hoàng đế Tinh La - Đới Giai Chính.
Trong tưởng tượng của Nana vị hoàng đế có thể khiến các con mình đấu đá chém giết lẫn nhau tức người này phải vô cùng ác độc. Đới Giai Chính trường bào màu trắng nặng nề, mái tóc màu vàng óng và đôi mắt hai màu giống hệt Đới Mộc Bạch, khuôn mặt ngũ quan đậm nét thấy rõ uy nghiêm. Hoàng đế trông thật hung dữ, ánh mắt muốn giết người khiến ai đối hắn cũng toàn thân run rẩy, nhưng Nana đang thấy gì thế này?
"Nghịch tử, còn biết trở về sao?" Đới Giai Chính thấy Đới Mộc Bạch đến trước mặt đã ngay lập tức phóng xuống cho hắn một cú đánh trên bả vai.
Đới Mộc Bạch đâu còn vẻ nghiêm chỉnh như khi dẫn Nana vào, hắn nhăn nhó với tay xoa vai kêu la: "Đau quá, phụ hoàng. Xem ra không có Mộc Bạch người rất khỏe?"
Đới Giai Chính một cước đạp hắn bay thẳng dính vào tường: "Đúng, không có nghịch tử ta rất khỏe. Hừm, nha đầu Trúc Thanh, phụ vương ngươi đến khóc đòi người mấy lần rồi đây, tới, ta xem ngươi đã lớn chừng nào?"
Trúc Thanh cười hành lễ với Đới Giai Chính, nhìn thấy một cô gái nhỏ bên cạnh Trúc Thanh, Đới Giai Chính nhíu mày: "Trúc Thanh nha đầu, tiểu cô nương này?"
Nana đang ngơ ngác nghe Đới Giai Chính hỏi đến mình thì giật bắn, Đới Mộc Bạch nhanh chóng vụt tới giới thiệu: "Phụ hoàng, đây là Sở Phượng Na, muội muội của ta và Trúc Thanh ở Thiên Đấu."
"Nó là hồn sư?" Đới Giai Chính vuốt bộ râu ngắn tò mò hỏi.
"Đúng vậy phụ hoàng, cô ấy là một hồn sư đặc biệt!" Đới Mộc Bạch cười, ai gặp Nana lần đầu cũng sẽ hỏi câu này.
"Hồn sư đặc biệt?"
Hồn lực uy áp cấp 40! Nana kinh ngạc sau cái nháy mắt đã khụy xuống xuất ra Điệp Thần Trượng, ôm ngực thở hồng hộc. Vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh hoảng hốt tới đỡ Nana, Đới Giai Chính không hài lòng nhìn một trung
niên nam tử mới vào điện: "Đới Chân, ngươi quá mạnh tay với một tiểu nha đầu."
Đới Chân, công tước trung thành bên cạnh Đới Giai Chính. Câu hỏi trước đó cùng uy áp là do người này xuất ra thử Nana.
Nana nhìn người nam tử mặc trường bào màu đỏ dáng người cao lớn đó không khỏi thầm khen ngợi: Phong hào đấu la, rất tốt. Nhưng để diễn với ta, ngươi còn non lắm.
Ho thêm mấy cái, Nana hít thật sâu đứng tựa bên người Chu Trúc Thanh, sắc mặt kinh biến đến mức khó coi, mắt không dám nhìn thẳng Đới Chân.
Đới Chân khuôn mặt đường nét phúc hậu, hắn tiến đến xem xét Nana một chút sau đó quay lại đối Đới Giai Chính gật đầu: "Bệ hạ, đúng thật đặc biệt. Xem tuổi nha đầu này chưa tới 14 đã chịu được uy áp hồn tông, vũ hồn bề ngoài tới xem không phải phế vũ hồn nhưng hồn lực cùng hồn hoàn cảm giác đến không tồn tại. Có lẽ là một biến dị vũ hồn."
Đới Giai Chính là hồn đấu la, những điều này hắn hoàn toàn nhìn thấu: "Được rồi, là bằng hữu của Mộc Bạch ta không có gì nghi vấn. Ta sẽ sai người sắp xếp chỗ ở cho ngươi trong cung điện, giờ thì cùng Trúc Thanh nha đầu đi nghỉ ngơi đi."
Đối Nana, Đới Giai Chính rất có hảo cảm, hắn không có con gái, đế hậu mất sớm không kịp vì hắn hạ sinh công chúa. Nana dáng người nhỏ nhắn, váy trắng xinh đẹp đáng yêu, trong mắt Đới Giai Chính rất giống một tiểu thiên sứ.
Nana học theo Trúc Thanh hành lễ sau đó theo cung nhân đến phòng nghỉ. Đới Chân đã đi về biệt phủ của hắn. Trong lúc này Đới Duy Tư cùng Đới Mộc Bạch cầu kiến riêng với Đới Giai Chính, hai huynh đệ dùng một cách nói đầy vẻ nghi ngờ Vũ Hồn Điện mà kể cho Đới Giai Chính tất cả chuyện hai người đã gặp phải khi Thánh Vương xuất hiện.
Đới Giai Chính tức giận đập cây trượng ngắn xuống đất: "Vũ Hồn Điện, ngang nhiên như vậy là muốn làm bá chủ? Hủy đi sức mạnh Thánh Vương, ép buộc con trai ta thay bọn chúng làm đao phủ. Hừ! Bọn chúng xem Tinh La của ta là thứ gì?"
Đới Duy Tư cùng Đới Mộc Bạch nhìn nhau nhếch môi cười: Xem ra có hiệu quả.
Đới Mộc Bạch nói: "Phụ hoàng, từ xưa tộc Tà Mâu đưa ra cách thức để các hoàng tử sát hại lẫn nhau, muốn tìm người mạnh nhất kế thừa sức mạnh Thánh Vương nhưng qua chuyện xảy ra với ta, cách thức này là không đúng."
"Đúng vậy phụ hoàng, chỉ một lời nói của quan tư tế cổ xưa mà hoàng thất đã giết hại bao nhiêu huynh đệ ruột thịt. Kết quả thì sao? Không một ai có được sức mạnh, rõ ràng cách thức đó là sai, là ác độc." Đới Duy Tư khẩn thiết mà thuyết phục, hắn từ nhỏ chỉ có Đới Mộc Bạch là đệ đệ, hắn phải ngăn chặn không cho huynh đệ tương tàn.
Đới Giai Chính nghe hai người nói âm thầm thở dài, hắn đây ngồi lên được hoàng vị không tránh khỏi phải giết hại bốn huynh đệ khác của hắn. Trong tâm là không muốn nhưng nếu không làm hắn sẽ chết, lúc cuộc chiến tranh giành hoàng vị diễn ra hắn đã có Đới Duy Tư, hắn không thể từ bỏ. Đới Giai Chính thật lòng muốn phá đi lệnh truyền của tổ tiên về cách thức kế thừa hoàng vị nhưng hắn không có cơ sở để làm, các phân tộc Tà Mâu nhòm ngó ngai vị luôn âm thầm quan sát bới lông tìm vết.
Đới Giai Chính đã gửi gắm hi vọng trên hai người con trai này, từ lúc còn nhỏ hắn đã để hai người thân thiết chơi đùa cùng nhau, để tình thân giữa hai huynh đệ càng bền chặt, chỉ là không ngờ tới Đới Thiên xuất hiện. Đới Thiên ủng hộ Đới Duy Tư, lấy danh người giám sát ở bên liên tục xúi dục hai huynh đệ tranh đấu. May thay Đới Mộc Bạch là một nam tử trọng tình, hắn đã bỏ đi trước khi mối thù hận được nuôi dưỡng. Bây giờ Đới Thiên đã chết, âm mưu Vũ Hồn Điện vạch trần, và sự thật về truyền thừa Thánh Vương, tất cả cho thấy hi vọng của Đới Giai Chính đã không còn là hi vọng, nó đã có thể thành sự thật.
Vuốt bộ râu ngắn nhìn hai người con trai đầy tự hào, Đới Giai Chính giọng nói uy nghiêm trả lời: "Ta đã hiểu ý các ngươi. Tuy nhiên chuyện này là lệnh truyền của tổ tiên, không thể do một mình ta phá bỏ trong một sớm một chiều. Các ngươi cũng biết các phân tộc Tà Mâu động tĩnh càng ngày càng trở nên bí mật, ta nghi ngờ bọn chúng đang chuẩn bị một điều gì đó kinh thiên động địa. Thời gian này không thể khinh suất, đề nghị của các ngươi hãy giữ kín, chờ thời cơ thích hợp ta sẽ đưa ra quyết định cuối cùng."
Lời nói của Đới Giai Chính không rõ ràng nhưng Đới Mộc Bạch cùng Đới Duy Tư biết thỉnh cầu của họ đã được Đới Giai Chính chấp nhận. Hai người hành lễ sau đó tiếp tục trở về cùng nhau bàn bạc kế sách đối phó các phân tộc Tà Mâu.