Tiểu Tuyết quay lại đối Nana gật đầu, nó đã tìm được tung tích Đới Cẩn. Để tránh bị phát hiện ba người thống nhất gọi nhau bằng biệt danh trước kia đặt ở đấu hồn trường, tiểu Tuyết thăm dò dẫn ba người lặng lẽ tiến vào một biệt phủ bỏ hoang sâu trong thành Tư La.
Biệt phủ này cực kì rộng rãi, nhiều gian lầu cao thấp phân bố theo hình bát giác với một hồ nước ở giữa trồng đều là Thủy Liên, một loại hoa phi thường lớn màu trắng có khả năng hấp thụ ánh sáng, Thủy Liên không hiếm, tuy nhiên ít ai trồng loại hoa này vì công dụng của nó chẳng có gì đặc biệt lại rất khó chăm sóc. Biệt phủ này nhìn qua đã lâu không có người ở nhưng Thủy Liên sinh trưởng mạnh mẽ, thật kì lạ.
Tiểu Tuyết dừng lại đi xung quanh hồ, Nana hiểu ý nó đã bị mất dấu, ngoại trừ một đường từ khách sạn Mục Hi tới đây xung quanh biệt phủ không có mùi của Đới Cẩn. Nana to gan phỏng đoán: "Bạch Hổ, Linh Miêu, ta nghĩ hang ổ của bọn bắt cóc nằm ngay bên dưới."
Đới Mộc Bạch kinh ngạc lúc sau suy nghĩ cũng gật đầu: "Khả năng lớn, ta xem các gian lầu này cũ kĩ, mạng nhện cùng bụi đất chứng tỏ không hề có người từng đụng qua, hồ nước nằm chính giữa bị che lấp mặt ngoài vô cùng cẩn thận, đặc biệt Thủy Liên nhiều như vậy, thật khiến người nghi ngờ."
Chu Trúc Thanh: "Thủy Liên to lớn che đi mặt hồ, ta nghĩ thêm một phần là bọn chúng muốn thông qua nó phản chiếu ánh sáng xuống phía dưới, dù sao cũng phải thử xuống đó một chuyến."
"Được, hai người ở lại canh chừng, ta sẽ xuống dưới xem." Nana cân nhắc tình huống có cường giả, tình nguyện đi thám thính.
Đới Mộc Bạch lập tức ngăn cản: "Điệp Thần, quá nguy hiểm, để ta xuống. Hai người tùy cơ ứng biến, thấy có động tĩnh trước muốn xem xét năng lực mới lộ diện."
Nana lắc đầu: "Bạch Hổ, ngươi có thể ở dưới nước sao? Ta có vòng phòng hộ không mang khí tức ta đi là thích hợp nhất. Sắc trời đã gần sáng, ban ngày dễ bị lộ không thể chậm trễ, còn Lam Mỵ mà, yên tâm đi."
Thần thú quả là bùa hộ mệnh đáng tin, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh không có lí do gì ngăn cản Nana, hai người dặn dò mấy câu sau đó lui vào một gian lầu ẩn nấp. Nana mở ra vòng phòng hộ cỡ nhỏ tận lực âm thầm tiến vào hồ nước.
Lần đầu đi thám thính Nana lòng nóng như lửa đốt, mặc dù có năng lực nhưng sơ suất một chút gây ra động tĩnh có thể khiến đồng bọn gặp nguy hiểm, Đới Cẩn đây không biết tình hình sợ là lành ít dữ nhiều. Dưới hồ không tối, Thủy Liên hấp thụ ánh trăng phản chiếu đến đủ để Nana nhìn rõ được biến hóa trong phạm vi 10m trước mặt, Nana phóng thích tinh thần đi cảm thụ xung quanh biến động, thật tĩnh lặng, bơi một lúc không có gì khác thường Nana đang nghi ngờ có phải cô đã đoán nhầm.
Đúng lúc đó, từ trong không gian sủng vật bay ra một mảnh gương do băng tạo thành đến trước mặt Nana, Nana thất kinh cầm mảnh gương xem xét: "Lam Mỵ, ngươi là nói ta đang lơ lửng phía trên một không gian phong tỏa?"
Nhận được hồi báo, Nana hít sâu một hơi thông qua mảnh gương cúi đầu nhìn, quả nhiên.
Nana trở lại đem thông tin cô có được nói cho Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh: "Căn cứ của bọn bắt cóc này đúng ở dưới đó, có điều nó được bảo vệ bên trong một không gian riêng biệt, ta không thể trà trộn vào, ta đoán đây là do kĩ năng hồn cốt hoặc hồn kĩ của cường giả vũ hồn thuộc tính không gian."
"Cường giả vũ hồn thuộc tính không gian? Hồn cốt? Không thể, xây dựng căn cứ lâu dài kĩ năng của hai thứ đó là chưa đủ đảm bảo duy trì." Đới Mộc Bạch nghi hoặc, trong lòng dần cảm thấy nghiêm trọng.
Chu Trúc Thanh lại nghĩ khác: "Nếu bọn hắn không tiếc đại giới liên tục gia cố, hoặc là, có nhiều người thi triển hồn kĩ không gian?"
Lời này khiến Nana và Đới Mộc Bạch sực tỉnh, Nana vỗ vỗ ngực cho bình tĩnh: "Sao ta thấy lần này là đá phải thiết bản, căn cứ rất lớn, bao phủ cả hồ này không biết chừng. Bạch Hổ, thành Tư La ít người bọn chúng chọn ở đây là rất có tự tin không bị phát hiện. Cường giả bên trong có nhiều ít? Và tại sao bắt cóc Đới Cẩn? Thật mơ hồ."
Đới Mộc Bạch tâm trạng có chút bực bội, đế quốc Tinh La vậy mà tồn tại một nhóm người hành tung bí ẩn cường đại như vậy? Điều quan trọng bây giờ là hắn hoàn toàn không có thông tin gì về đám người này, mục đích của bọn hắn và làm sao cứu Đới Cẩn cũng như
bảo vệ người bên cạnh? Đới Mộc Bạch thở ra một hơi nặng nhọc: "Ta nghĩ lần này chưa vội hành động, chúng ta sẽ ở lại trong biệt phủ tìm kiếm thêm tin tức, nơi này cách thuộc địa phía nam tương đối gần, tình huống bất đắc dĩ chúng ta phải mượn sức của Đới Cẩm mới mong đối phó được đám người này."
Chu Trúc Thanh nhíu mày: "Chính chúng ta kéo Đới Cẩn vào nguy hiểm, giờ tự ý đi vào thuộc địa của hắn chẳng phải là tìm đường chết?"
"Không sao đâu Linh Miêu, cùng lắm ta đi, người Tinh La không ai biết ta, ta có thể bay tới tìm cơ hội lẻn vào thông báo tin tức cho Đới Cẩm, tin tưởng hắn sẽ muốn cứu con trai hắn trước, chuyện còn lại tiêu diệt xong bọn người xấu này sẽ tính." Nana nghe Đới Mộc Bạch trong lòng đã có tính toán, không nói chuyện được với ông ta thì sẽ đánh cho ông ta tới mới thôi.
Đới Mộc Bạch lắc đầu: "Không, việc gặp Đới Cẩm ta muốn tự mình đi. Thôi được rồi, giờ trước mắt muốn thăm dò bọn người này, chính chúng ta cứu được Đới Cẩn mới là tốt nhất."
Nana và Chu Trúc Thanh nghe hắn đều biết Đới Mộc Bạch đây là muốn nhận trách nhiệm cùng nguy hiểm về mình. Đới Cẩm phong hào đấu la, đừng nói Đới Mộc Bạch là hoàng tử, tự ý xông vào thuộc địa của hắn Đới Mộc Bạch bị Đới Cẩm đánh chết hoàng thất cũng không thể truy cứu, huống chi lần này bọn họ là bí mật tới. Hai nữ nhìn nhau hiểu ý bây giờ không thể khuyên can Đới Mộc Bạch, đành ngồi xuống bên cạnh nấp trong một lầu cao tập trung động tĩnh trên mặt hồ.
Ba ngày ngây ngốc ở biệt phủ chẳng thu được chút gì, không người đến cũng chẳng có người đi, còn may có Thiện Linh đan của Nana bổ sung thể lực nếu không họ sẽ đói chết trước khi thấy được bọn người kia. Chờ đợi không uổng công, tối ngày thứ ba cuối cùng có chút tin tức.
Bước vào biệt phủ là hai người mặc áo choàng đen, nghe thanh âm là một nam và một nữ.
Nữ nói: "Thời gian này người của tên đó theo dõi rất sát, ta đây thật bực mình."
Nam tử thất kinh: "Ngươi muốn giết hắn, đừng manh động, nếu hắn phát hiện điều khả nghi đối chúng ta rất bất lợi."
"Hừ, ta biết. Chủ nhân bị người ta giết hại chúng ta chỉ có thể trông chờ vào mấy tên giả nhân kia, đừng để ta biết bọn chúng cố ý dở trò, nếu không thì đừng trách."
"Ngươi thật là, chuyện đã qua thì để nó qua đi, sống sót mới tốt nhất. Ta xem Sát Nguyệt các chủ kế hoạch đã muốn thành công."
Nữ tử hừ lạnh: "Ha, hèn hạ, nhưng ta thích."
Hai người đối thoại ngắn gọn mấy câu đã nhảy vào trong hồ nước, Đới Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh và Nana nhìn nhau, thông tin họ có được không nhiều nhưng có thể suy ra một số sự việc rất quan trọng.
"Là thuộc hạ của Đới Thiên." Nana nghiến răng nói.
Đới Mộc Bạch phẫn nộ không kém Nana: "Hừ, mối thù hại Linh Miêu ta sẽ không bỏ qua. Bọn hắn nói Sát Nguyệt các chủ? Không lẽ dưới hồ là căn cứ của Sát Nguyệt Các?"
Chu Trúc Thanh: "Có thể là một trong số đó, tỷ tỷ ta nói tổ chức sát thủ này có rất nhiều cứ điểm phân bố bí mật, đội chấp pháp trước đây đã phá đi một chỗ mới thành lập."
Nana: "Bọn hắn ẩn nấp dạng này là ít ai ngờ tới, chỗ này hẳn là một nơi quan trọng. Miệng hai người kia gọi bọn giả nhân ta nghĩ đến một khả năng."
"Ý ngươi là như Đới Cẩm gọi phân tộc Tà Mâu phía bắc?" Đới Mộc Bạch vuốt chút cằm vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: "Đới Thiên thuộc phân tộc phía tây, hai tên này dựa dẫm phía bắc phần nào chứng minh phía tây cùng phía bắc có quan hệ, thái độ của chúng đối Đới Thiên rất kính trọng không giống như phản bội, khả năng này là hợp lí, hoặc là chỉ có Đới Thiên hợp tác với phía bắc, thật đau đầu."
Nana trong lòng còn có điểm nghi ngờ, chỉ là điểm này sau này mới nói đi. Trước mắt muốn ưu tiên tìm hiểu thật kĩ về bọn người dưới hồ này cứu Đới Cẩn, tiếp tục tiến về phía nam.