Ra khỏi phòng họp, Đới Mộc Bạch nhìn đống thẻ chứa kim hồn tệ trong tay Nana chỉ biết chép miệng: "Nana, phụ hoàng đối ngươi thật hào phóng, ta trước nay chưa từng thấy ai dám xin nhiều tiền như vậy từ hoàng đế!"
Nana đắc ý: "Ha, chúng ta làm việc đâu thể không công, chừng này đối với chuyện tiêu diệt Sát Nguyệt Các còn ít đi."
Biểu cảm của Nana lúc này thật đê tiện giống Áo Tư Ca. Chu Trúc Thanh liếc Nana lạnh nhạt: "Đã chiếm tiện nghi còn ra vẻ, hai mươi chiếc kim thẻ, tiền trong đó đủ để ngươi đập chết chính mình đấy."
Thẻ hồn tệ ở Tinh La đế quốc phân theo cấp bậc đồng, ngân, kim và cao nhất là hắc thẻ chỉ hoàng thất mới có thể cầm đến. Vốn Đới Giai Chính đưa cho Nana là một chiếc hắc thẻ nhưng hành động lần này liên quan Sát Nguyệt Các, tiêu tiền dưới danh nghĩa người của hoàng thất không tiện cho lắm, vì thế Nana đã đổi sang hai mươi chiếc kim thẻ, chia nhỏ cũng dễ tiêu hơn.
Nana cất tiền vào giới tử, trong lòng liền nhớ tới Phất Lan Đức, nếu cô đem chỗ kim hồn tệ này về cho Phất Lan Đức có lẽ hắn sẽ chết vì vui mừng cũng nên, Nana tưởng tượng viễn cảnh cười híp mắt không để ý trước mặt xuất hiện một người.
"Vui như vậy là có chuyện gì?" Đới Cẩn khuôn mặt khó hiểu nhìn Nana, Đới Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh.
Người này đã ở trước đại sảnh hoàng cung chờ ba người từ sáng sớm. Thấy hắn, Đới Mộc Bạch kinh ngạc: "Đới Cẩn? Ngươi tới đây làm gì?"
Đới Cẩn một vẻ thản nhiên khoanh tay đáp: "Đợi các ngươi, cùng đi."
"Cùng đi!" Ba người nhìn nhau ngơ ngác, Đới Cẩn đây là...
Nana: "Đới Cẩn ngươi không phải muốn cùng chúng ta đi A Nhĩ Pháp chứ?"
Đới Cẩn: "Đúng nha, nghe nói công chúa Trúc Thanh trở về thăm nhà, hoàng đế đặc biệt cho hai đội kỵ binh bảo vệ công chúa với tư cách vị hôn thê của nhị hoàng tử, mã xa lộng lẫy ta cũng muốn ngồi một chút đây."
Còn may xung quanh đại sảnh rộng lớn không có ai thấy Đới Cẩn, Nana ghé Đới Cẩn nói nhỏ: "Ngươi biết đây là một phần kế hoạch mà, chúng ta đâu phải đi chơi, ngươi theo làm gì?"
Đới Cẩn khóe môi nhếch lên một chút gian tà: "Đi chơi ta mới nhàm chán xin theo, cho ta đi đi, ta giúp các ngươi một tay."
Đới Mộc Bạch: "Suýt bị giết còn không sợ, ngươi lại muốn bị bọn hắn bắt tra tấn hả? Phí công bọn ta cứu ngươi?"
"Không sao, không sao, ta da dày thịt béo còn tốt chán, nhị hoàng tử cho ta đi đi." Đới Cẩn vỗ vỗ hai bắp tay chứng minh hắn đây là anh hùng chẳng sợ gian khổ.
Chu Trúc Thanh nhìn hắn bật cười: "Không phải bọn ta nhất quyết từ chối nhưng ngươi là thiếu chủ phân tộc phía nam, để người khác biết ngươi thân với bọn ta sẽ bất lợi bọn ta hành động, ngươi đừng đi thì hơn."
Đới Cẩn thấy chỉ vì điểm này liền vui mừng, chẳng sợ gì chỉ sợ họ một mực không cho, ở thành Tinh La rất chán, hắn thấy theo ba người này đi kiểu gì cũng có trò vui. Đới Cẩn hào hứng: "Thế thôi hả? Ta có thể cải trang theo các ngươi, ta hứa giữ kín thân phận, hứa nghe lời, để ta đi nha."
"Nghe lời thật hả?" Nana nhìn Đới Cẩn trong lòng liền đã có chủ ý, mấy việc hành hạ người Nana là chắn chắn chưa bao giờ thiếu: "Vậy, nếu ta che một mắt của ngươi, cho ngươi theo làm thuộc hạ, gọi ngươi tiểu Cẩn, ngươi thấy cũng được hả?"
"Thuộc, thuộc hạ? Tại sao? Sao lại thành thuộc hạ, còn là tiểu Cẩn?" Đới Cẩn khuôn mặt kinh biến đờ đẫn, chẳng phải trước Đới Mộc Bạch cải trang chỉ cần che mắt thôi sao.
"Xem ra ngươi không thích a. Vậy hết cách, lần này báo về A Nhĩ Pháp có nhị hoàng tử đế quốc, công chúa của họ và ta là muội muội kết nghĩa, ngoài ra đều là tùy tùng, bây giờ tự nhiên xuất hiện thêm chủ tử, ngươi nói A Nhĩ Pháp sẽ chấp nhận tiếp đãi sao? Nếu họ hỏi ngươi thân phận, bọn ta phải trả lời thế nào, giới quý tộc ngoài tộc Tà Mâu cũng chẳng có cấp bậc nào khiến A Nhĩ Pháp kiêng nể nha."
Nana bộ dáng bất đắc dĩ thật khiến Đới Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh phì cười đưa tay che miệng. Bọn họ vừa mới bàn xong kế hoạch, hoàng đế lần này vội vàng gióng trống khua chiêng để lộ hành tung của ba người, đề phòng vạn nhất Đới Chân và Sát Nguyệt Các nghi ngờ về chuyện xảy ra ở Tư La thành liên quan đến họ, vì khoảng cách từ Tư La tới Tinh La thành rất xa, kẻ địch sẽ chẳng thể tưởng tượng ba người sau khi làm rất nhiều chuyện lại nhanh chóng
xuất hiện đi tới A Nhĩ Pháp vương quốc. Mặc dù Đới Duy Tư trước đó làm giả hành tung cộng với hành động bí mật nhưng kế hoạch tung hỏa mù này đối ba người nhóm Đới Mộc Bạch là cần thiết, kẻ địch ẩn nấp trong bóng tối, cẩn thận vẫn hơn. Vì thế, chuyện Nana nói đã sai người báo tới A Nhĩ Pháp là không có khả năng, biểu cảm của Đới Cẩn đây, đã lọt bẫy.
Đới Cẩn lưỡng lự đi đi lại lại, hết dậm chân rồi gãi đầu, hắn cũng nghiêm túc dò xét Nana xem cô có lừa hắn không nhưng Nana vẫn luôn duy trì bộ dáng nghiêm túc, thản nhiên như muốn nói "ngươi đừng đi mới là tốt nhất". Đới Cẩn khó chịu ra mặt, lúc sau hắn bực mình hét vào mặt Nana: "Được, cải trang thôi chứ gì, lão tử còn sợ?"
Nana trong lòng ôm bụng cười đến nở hoa, bên ngoài vậy mà thở dài lắc đầu: "Hết cách với ngươi, thế thì ngươi quay về chuẩn bị, sáng ngày mai đoàn hộ tống sẽ tập trung trước cửa cung, đừng đến muộn đấy. Tiểu Cẩn."
Đới Cẩn khóe miệng giật giật, rõ là Nana rất nghiêm túc nhưng hắn lại cảm giác có chút sai sai, Đới Cẩn hừ một tiếc đáp vỏn vẹn hai chữ: "Biết rồi."
Sau đó hắn hùng hổ ra khỏi hoàng cung.
Ba người bấy giờ mới hết nhịn nổi cười như điên, Đới Mộc Bạch dơ lên ngón tay cái: "Nana, ngươi thật giỏi, người phân tộc Tà Mâu vậy mà bị ngươi biến thành thuộc hạ, ta cười chết mất."
"Hehe, ai bảo hắn muốn đi theo, là lựa chọn của hắn nha, ta đâu có làm gì?"
Nana nhún vai thản nhiên, một lần nữa ba người lại ôm bụng cười điên dại trước đại sảnh hoàng cung. Thật may, không ai nhìn tới bọn họ.
Lúc này, trong một căn nhà lớn trang trí xa hoa, một trung niên nam tử ánh mắt vô cùng giận giữ nhìn tên nam tử khoác áo choàng trắng dưới đất.
Tên bạch y lo sợ run bần bật bẩm báo: "Đúng là như thế. Các chủ thứ tội, thuộc hạ theo chân đám người đại hoàng tử đuổi theo nhóm hắc y nhân, lúc đầu ta chưa chắc chắn đó là người của chúng ta nhưng khi tới biệt phủ trong thành Tư La, ta đã biết đây đúng là người của Sát Nguyệt Các."
Trung niên nam tử đích thị là tổ chức sát thủ khét tiếng, Sát Nguyệt Các các chủ - Sát Nguyệt.
Sát Nguyệt chống cằm, khuôn mặt hung dữ nói ra giọng điệu đáng sợ: "Mất dấu, còn có căn cứ Âu Lý bị hủy, các ngươi vô dụng không có chút tin tức kẻ tấn công, vô dụng sống thì có ích gì!"
Tên Bạch Y nghe Sát Nguyệt nói ánh mắt đã trừng lớn kinh ngạc, vội dập đầu xin tha: "Các chủ, thuộc hạ trung thành vì ngài ẩn dấu suốt mười năm, không có công lao cũng có khổ lao, mong các chủ thứ tội. Chuyện mới xảy ra đêm qua tin chắc kẻ địch chưa thể đi xa, xin cho ta cơ hội lấy công chuộc tội."
"Hừ, đêm qua? Làm sao ngươi biết bọn chúng có tra ra hắc y nhân kia ở căn cứ nào? Lỡ như một căn cứ khác bị hủy thì sao hả? Ngươi một người có thể chuộc lỗi? Chết, mới giúp ngươi chuộc lỗi lầm."
Sát Nguyệt nộ khí xung thiên một cái phất tay, tên bạch y đã lập tức đầu lìa khỏi cổ, thân thể còn cứng đờ quỳ thẳng hướng Sát Nguyệt. Sát Nguyệt khinh thường ra hiệu cho thuộc hạ lôi thi thể tên bạch y ra ngoài, sau đó hắn cho gọi năm tên hắc y khác tới, gằn giọng ra lệnh.
"Tinh Nhất, dẫn đội của ngươi nhanh chóng điều tra, ta phải biết căn cứ nào phái mật thám tới hoàng cung, tra rõ tất cả hành động của bọn thuộc hạ trong một tháng trước. Tất cả, rõ chưa?"
Tinh Nhất là một trung niên nam tử thân hình cao lớn nhưng phi thường gầy gò, mái tóc màu đen ngắn cùng đôi mắt đỏ như lửa, khuôn mặt Tinh Nhất thật giống một đại ác ma, khí tức từ vũ hồn Lưỡi Hái Tu La khiến Tinh Nhất trở thành tử thần thực sự bên trong Sát Nguyệt Các.
Tinh Nhất kính cẩn hành lễ với Sát Nguyệt, giọng nói khàn khàn vâng phục: "Tuân lệnh, các chủ."